Giới thiệu
Như Ngọc vốn dĩ là ma quỷ, không nên nhìn ngắm, lại càng không thể chạm vào. Thế nhưng, vị thư sinh kia lại siết chặt vạt áo, chất vấn nàng: "Nàng còn định chạm lần nữa sao?" Câu chuyện mở ra với cảnh nữ quỷ gặp gỡ thư sinh, chỉ một từ để hình dung: Tuyệt diệu! Thêm một thành ngữ nữa, có thể miêu tả là "sống sờ sờ sinh hương". Nữ quỷ tên Như Ngọc ấy, lần đầu phiêu du tới gian phòng thư sinh thuê, liền thấy Thiệu Tịch Ngôn đang cởi sạch y phục để tắm rửa. Thân thể trắng nõn nà, lả lướt ấy vô tình lọt vào mắt Như Ngọc, kẻ vốn chưa kịp xuất giá đã lìa trần. Nàng rõ ràng không nên tò mò, không nên ngó nghiêng, liếc nhìn. Thế nên, Như Ngọc ngượng ngùng phiêu diêu bay đi... rồi lại bất chợt quay trở lại. Vị thư sinh kia vừa mới từ buổi nghe diễm khúc trở về, tắm nước lạnh vẫn chưa thể dứt bỏ dục niệm, đành dùng tay tự giải quyết. Thử hỏi, một cô nương phàm tục ắt hẳn sẽ cảm thấy vô cùng hổ thẹn, thế nhưng Như Ngọc lại như bị hóa đá, sửng sốt thốt lên: "Hạ lưu! Bại hoại!" Đoạn nàng lại dí mặt xuống nhìn vật kia của thư sinh, đã thế còn tùy tiện chạm vào. Quả thật, sự tò mò của nàng đã vượt quá giới hạn. Chẳng lẽ quỷ hồn cũng không biết xấu hổ hay sao? À quên, nàng vốn tưởng mình sẽ không thể chạm vào, nào ngờ lại thực sự chạm được vào vật kia. Cuối cùng, nàng kinh hãi bỏ chạy. Bàn về nam chính của chúng ta, vị thư sinh ấy, hắn có thể nhìn thấy nữ quỷ là bởi bẩm sinh sở hữu đôi mắt âm dương. Thiệu Tịch Ngôn khi nhìn thấy thân hình đẫy đà của nữ quỷ, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy ai hơn, song cũng không hề làm chuyện gì quá đáng, bởi hắn nghĩ nàng da mặt mỏng sẽ hoảng sợ bỏ chạy. Nào ngờ, nữ quỷ kia lại là kẻ háo sắc, tùy tiện sờ loạn khiến hắn... thật khó tin!