(Đã dịch) Vũ Thần Thiên Hạ - Chương 48 : Ta không có đánh nhân
"Dĩ nhiên là Mặc Linh Kiếm!"
"Thật lớn bút tích a!"
Nghe được ba chữ Mặc Linh Kiếm, không ít trưởng bối Đỗ gia trong đại sảnh hai mắt đều lập tức sáng lên, không ít ánh mắt hâm mộ nóng rực cũng lập tức dừng ở trên người Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt, từ phản ứng của mọi người, cũng không khó biết Mặc Linh Kiếm này sợ là vật bất phàm, nhất thời không biết có nên thu hay không.
"Nhận lấy đi, đa tạ ngươi đã cứu ta cùng đệ tử Diệp gia ta, một thanh Mặc Linh Kiếm nho nhỏ, thật sự là không đủ để tỏ vẻ lòng biết ơn." Diệp Tử Câm mở miệng, nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười trong suốt, khiến không ít đệ tử trẻ tuổi Đỗ gia xem có chút si mê.
"Diệp tiểu thư khách khí, lần trước ra tay, thật sự là không đáng nhắc đến, không dám nhận lời cảm tạ." Đỗ Thiếu Phủ đối Diệp Tử Câm khẽ gật đầu, kỳ thực tính ra, đây vẫn là lần đầu tiên cùng Diệp Tử Câm chính thức nói chuyện, sau đó ánh mắt nhìn về phía Đại bá cùng Nhị bá.
"Thiếu Phủ, hảo ý của Diệp thành chủ ngươi hãy thu đi." Đỗ Chấn Vũ đối Đỗ Thiếu Phủ cười nói.
"Vậy thì đa tạ Diệp thành chủ." Đỗ Thiếu Phủ không khách khí nữa, nhẹ nhàng tiếp nhận hộp gấm từ tay tướng sĩ mặc áo giáp đưa qua.
"Nhớ kỹ gọi Diệp bá bá, gọi thành chủ đã có vẻ xa lạ." Diệp Bảo Lâm vừa lòng cười nói.
"Vâng, Diệp bá bá." Đỗ Thiếu Phủ gật đầu đáp.
Diệp Tử Câm đứng dậy, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hàm răng khẽ mở, cười nói: "Không biết ân nhân cứu mạng hôm nay có thể hay không, theo giúp ta đi trong thành đi dạo một chút?"
"Cái gì..."
Lời này của Diệp Tử Câm vừa nói ra, nhất thời những người trẻ tuổi kiệt xuất Đỗ gia trong đại sảnh đều bị kích thích cực kỳ hâm mộ.
Trong toàn bộ Thạch Thành, không biết bao nhiêu người kiệt xuất đang theo đuổi vị thiên kim thành chủ này, nhưng đến bây giờ mới thôi, còn chưa từng nghe nói có ai có cơ hội, sở hữu người theo đuổi chỉ có thể ngẩng đầu cao cao ngưỡng vọng.
Mà hiện tại vị thiên kim thành chủ khiến sở hữu người trong thành theo đuổi ngưỡng vọng này, dĩ nhiên là chủ động hẹn Đỗ Thiếu Phủ, thâm ý trong đó, đủ để khiến người ta ý nghĩ kỳ quái, ngay cả Đỗ Chấn Vũ cùng Đỗ Chí Hùng cũng âm thầm dao động ánh mắt.
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn Diệp Tử Câm phía trước, dưới ánh mắt mọi người nhìn chăm chú, trên mặt lộ ra vẻ thập phần tiếc nuối, nói: "Đa tạ Diệp tiểu thư để mắt, bất quá thật sự xin lỗi, ta hôm nay vừa vặn có chút chuyện rất trọng yếu cần làm, hay là ngày khác thì sao?"
"Đương nhiên, vậy chúng ta ngày khác lại đi." Diệp Tử Câm trên khuôn mặt tinh xảo kiều diễm thủy chung đều mang theo ý cười, cười rất đẹp mắt, khiến không ít thanh niên thiếu niên Đỗ gia luyến tiếc dời ánh mắt.
"Không thể nào, Đỗ Thiếu Phủ thế nhưng cự tuyệt Diệp Tử Câm tiểu thư, không phải nói không ngốc sao, sao hiện tại lại vờ ngớ ngẩn!"
"Tiểu tử này ngày hôm qua lại cuồng tấu Đỗ Hạo bọn họ, không thể nào vẫn là ngốc tử, không ít trưởng bối trong tộc tối qua chính thương lượng muốn trừng phạt hắn thế nào."
"Trừng phạt sợ là không thể, thành chủ hôm nay đều đến cảm tạ hắn, ai còn có thể làm gì hắn, chỉ có thể xem như Đỗ Hạo bọn họ xui xẻo."
Trong đại sảnh, một đám trẻ tuổi Đỗ gia ở phía sau đã thấp giọng nghị luận, một đám oán hận không thôi, nếu Diệp Tử Câm tiểu thư hẹn bọn họ, bọn họ dù có chuyện lớn bằng trời cũng sẽ buông, không ngờ Đỗ Thiếu Phủ dĩ nhiên cứ như vậy cự tuyệt.
"Ha ha, ta lần này chủ yếu lại đây chính là cảm tạ hiền chất Thiếu Phủ, công việc trong thành bề bộn, cũng phải cáo lui trước, ngày khác lại đến quấy rầy chư vị Đỗ gia." Diệp Bảo Lâm cười, đứng dậy cáo từ.
"Ta sẽ không giữ lại ngươi, biết ngươi công việc trong thành bề bộn."
Đỗ Chấn Vũ không nhiều lời khách sáo, khẩu khí cũng không thật khách sáo, chứng minh quan hệ hai người tựa hồ không tệ.
Diệp Bảo Lâm rời đi, mọi người Đỗ gia tự nhiên theo đuôi tiễn đến đại môn, Đỗ Thiếu Phủ cũng đi theo sau đó, thẳng đến người Diệp gia đi xa.
Nhìn người Diệp gia đi xa, sắc mặt Đỗ Chấn Vũ nhất thời đọng lại một ít, sau đó khoanh tay mà đứng đi trở về Đỗ gia, có thanh âm đối Đỗ Thiếu Phủ nói: "Thiếu Phủ, ngươi tới đại sảnh một chút, ta có việc muốn hỏi ngươi."
Giọng nói Đỗ Chấn Vũ hạ xuống, không ít trưởng bối Đỗ gia nhất thời nhìn Đỗ Thiếu Phủ ánh mắt lại càng thêm tức giận, như Đỗ Thiếu Phủ thiếu bọn họ mấy ngàn vạn Huyền Tệ vậy.
"Đi thôi, đi đại sảnh."
Đỗ Chí Hùng không biết từ lúc nào đứng ở phía sau Đỗ Thiếu Phủ, nhẹ nhàng vỗ vai Đỗ Thiếu Phủ, trên mặt mang theo ý cười.
"Ân." Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, trên mặt cười cười.
"Xem ra Đỗ Thiếu Phủ vẫn là trốn không khỏi kiếp này."
"Đó là đương nhiên, lần trước Đỗ Thiếu Phủ đoạt máu huyết Bạo Thạch Yêu Lang cùng Trúc Cơ đan của Đỗ Hạo bọn họ, ngày hôm qua Đỗ Hạo bọn họ lại bị Đỗ Thiếu Phủ đánh thảm như vậy, đại trưởng lão bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua."
"Ta nghe nói tối qua đại trưởng lão tự mình tìm gia chủ."
"Khó trách hôm nay thành chủ đến, đều không thể giúp Đỗ Thiếu Phủ tránh được kiếp này."
"Nhìn thật náo nhiệt, chúng ta mau cùng đi xem."
"... ..."
"Gặp qua thành chủ."
"Mau nhìn, là Diệp thành chủ xuất ra."
Trên ngã tư đường rộng lớn của Thạch Thành, hãn huyết giao mã của Diệp gia lắc lư, khí thế bất phàm, một đường đi qua, thu hút vô số ánh mắt, sở hữu cư dân trong thành hành lễ, đây là điều mà tứ đại gia tộc khác không thể so sánh được, thân là thành chủ danh chính ngôn thuận của Thạch Thành, mới là người sở hữu Thạch Thành trên danh nghĩa.
"Nha đầu, con thấy rõ ràng chưa?"
Trên lưng hãn huyết giao, Diệp Bảo Lâm vừa thỉnh thoảng vẫy tay ý bảo với cư dân trong thành đang hành lễ xung quanh, vừa hỏi thiếu nữ bên cạnh, ngữ khí bình thản, nghe không ra cảm xúc gì.
"Càng tiếp xúc càng thấy không rõ." Diệp Tử Câm nói nhỏ, từ khi ra khỏi Đỗ gia, mày cô luôn nhíu lại.
"Không kiêu ngạo không siểm nịnh, tiến thối có chừng mực, không hổ là tiểu tử có thể nhẫn nhịn mười năm, một thiếu gia ngốc nghếch, xem ra, Đỗ gia lần này thật sự xuất hiện một người trẻ tuổi bất phàm."
Diệp Bảo Lâm nở nụ cười, trên mặt mang theo mỉm cười, nhìn thiếu nữ bên cạnh, trong mắt có từ ái, nói: "Chỉ là ta không ngờ, hắn thế nhưng lại cự tuyệt bảo bối nữ nhi của ta, chẳng lẽ là không vừa mắt bảo bối nữ nhi của ta sao."
"Cha, sao cha lại lấy con ra giễu cợt, nếu không phải vì Diệp gia, con mới không làm vậy đâu."
Diệp Tử Câm trừng mắt Diệp Bảo Lâm, kiều nhan có chút giận dữ, sau đó thì thào nói nhỏ: "Bất quá mặc kệ thế nào, còn một tháng nữa, sợ là Thạch Thành sẽ có chút náo nhiệt để xem."
"Náo nhiệt thực sự, là một tháng sau, đến lúc đó..."
Diệp Bảo Lâm dường như nghe được lời nói của Diệp Tử Câm, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, vẻ mặt cũng hơi ngưng lại.
Trong đại sảnh Đỗ gia, mọi người lại lần nữa ngồi ngay ngắn, mấy vị trưởng lão Đỗ gia vẫn ở đó, chỉ là không ít trưởng bối Đỗ gia đều nhìn Đỗ Thiếu Phủ với ánh mắt oán hận.
Đỗ Thiếu Phủ đứng trong sảnh, ôm hộp gấm vừa rồi Diệp Bảo Lâm đưa cho ở giữa hai tay, Mặc Linh Kiếm bên trong còn chưa có thời gian xem, bất quá sức nặng cũng không nhẹ, nhưng cũng không nặng. Nhìn lướt qua những trưởng bối Đỗ gia trong sảnh, không ít người Đỗ Thiếu Phủ không xa lạ, đều là cha mẹ thúc bá, tam cô lục bà của Đỗ Hạo, Đỗ Duyên những người bị hắn đánh hôm qua.
"Thiếu Phủ, nghe nói hôm qua ngươi đánh Đỗ Hạo, Đỗ Duyên bọn họ, ra tay đối phó huynh đệ tỷ muội trong tộc, ngươi có biết đã phạm gia quy?" Trên vị trí chủ tọa đại sảnh, Đỗ Chấn Vũ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt có một cỗ uy nghiêm không giận mà tự có, thân là gia chủ Đỗ gia, đều có một cỗ uy thế.
"Đại bá, ta không có."
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, vẻ mặt không sợ hãi.
"Đỗ Thiếu Phủ, ngươi còn dám nói ngươi không có, ngươi đem Duyên nhi trọng thương, bây giờ còn nằm trên giường động cũng không thể nhúc nhích, chẳng lẽ còn giả bộ được?"
"Kỳ nhi của ta hiện tại cũng trọng thương nằm trên giường, sợ là một năm rưỡi nữa cũng không xuống giường được, làm sao có thể giả bộ?"
"Hạo nhi cùng biểu ca của nó đều bị ngươi trọng thương, suýt nữa tu vi đều bị ngươi phế đi, ra tay với huynh đệ tỷ muội nặng như vậy, thật tàn nhẫn."
"... ..."
Theo lời nói của Đỗ Thiếu Phủ hạ xuống, nhất thời trong đại sảnh không ít âm thanh bén nhọn của tam cô lục bà truyền đến, một đôi mắt căm tức hung hăng dừng ở trên người Đỗ Thiếu Phủ, hận không thể nuốt sống Đỗ Thiếu Phủ, còn những người đàn ông, tuy rằng ánh mắt có không vui cùng tức giận, nhưng lúc này lại không vội vàng biểu đạt gì.
"Yên lặng một chút!"
Đỗ Chấn Vũ mở miệng, nhìn những tam cô lục bà kia, ánh mắt đều có uy nghiêm, nói: "Thân là trưởng bối, ồn ào như vậy, còn ra thể thống gì."
Một đám phụ nhân nghe vậy, không dám nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ không chút thiện ý.
Đỗ Chấn Vũ lúc này mới nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hỏi: "Thiếu Phủ, lời các trưởng bối nói ngươi cũng nghe rồi, ngươi có gì muốn nói không?"
"Có."
Đỗ Thiếu Phủ trả lời rõ ràng ngắn gọn hữu lực, sau đó nhìn Đỗ Chấn Vũ, hỏi: "Đại bá, bọn họ nói ta đánh người, xin hỏi ở đây có ai tận mắt nhìn thấy?"
"... "
Mọi người nghe vậy, đều sửng sốt, ngay cả Đỗ Chấn Vũ cùng Đỗ Chí Hùng cũng thình lình ngây ra một lúc.
"Đỗ Thiếu Phủ, ngươi còn nhỏ tuổi đã dám trợn mắt nói dối, mười mấy người đều bị ngươi đánh bị thương, ngươi còn gì để chối cãi."
Những tam cô lục bà kia ngây ra một lúc, lại bắt đầu xôn xao, đích xác, ngày hôm qua thật sự không ai tận mắt nhìn thấy, trong lòng các bà cũng rõ ràng tình huống ngày hôm qua, Đỗ Hạo bọn họ đi gây sự với Đỗ Thiếu Phủ, tự nhiên sẽ không để người khác dễ dàng nhìn thấy, chỉ là cuối cùng không ngờ rằng, phiền toái không tìm được, mười mấy người ngược lại bị Đỗ Thiếu Phủ đánh bị thương.
"Đại bá, ta có đánh người hay không, nếu không tin thì gọi bọn họ ra đối chất là được." Đỗ Thiếu Phủ không để ý đến những tam cô lục bà kia, trên mặt cũng không có nhiều cảm xúc dao động, luôn luôn rất lạnh nhạt.
"Đối chất, đối, đối chất thì biết."
Nghe lời Đỗ Thiếu Phủ, một ít tam cô lục bà nhất thời như bắt được nhược điểm, vui vẻ hẳn lên, mười mấy người đối chất, còn sợ tiểu tử này không thừa nhận sự thật sao, đến lúc đó sợ là gia chủ cũng không bảo vệ được hắn. Mười mấy người Đỗ Hạo bị đánh là sự thật không thể chối cãi, một khi đối chất, còn sợ tiểu tử kia chống chế không được.
Thật giả lẫn lộn, ai mới là người nói thật trong câu chuyện này? Dịch độc quyền tại truyen.free