(Đã dịch) Vũ Thần Thiên Hạ - Chương 196 : Thần thạch
Liên miên sơn mạch, xanh biếc trùng điệp, tựa như sóng cả trên biển khơi, mãnh liệt mênh mông, hùng vĩ tráng lệ.
Trong một sơn động ẩn mình, Đỗ Thiếu Phủ thở dốc mệt mỏi ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, trong cơ thể lại có một cỗ năng lượng mênh mông đang khởi động.
Cũng không biết Dược Vương vừa cho uống loại đan dược gì, cỗ năng lượng mênh mông kia quá mức khổng lồ, đối với thương thế có hiệu quả cực lớn, dường như tự hành khôi phục thương thế.
Trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, một tiểu tháp lơ lửng, ẩn ẩn có bùa chú bí văn lóe ra, một cỗ sương khói dao động từ trong tiểu tháp lan tràn ra, cuối cùng ngưng tụ thành một đạo thân ảnh thiếu niên có chút trong suốt.
"Ta bố trí một ít thủ đoạn, tuy rằng không thể so sánh với trước kia, bất quá Lục Tinh Linh Phù Sư kia vẫn không thể dễ dàng phát hiện, trong sơn động này tạm thời an toàn, bất quá vẫn nên mau chóng rời đi, tránh bị người phát hiện."
Hình thể thiếu niên vô cùng gầy gò, toàn thân da bọc xương, gò má lại nhô ra hai khối dữ tợn, thêm đôi lông mày chữ bát ngược và con mắt tam giác, đã mắt tam giác còn lộ ra ánh nhìn đáng khinh, tất cả đặt trên khuôn mặt mười hai mười ba tuổi, khiến người ta thật sự nhịn cười không được, sợ là đứa bé dễ dàng sẽ bị dọa khóc.
Mà Đỗ Thiếu Phủ nhìn thân ảnh thiếu niên hư ảo trước mắt, trên khuôn mặt trắng bệch lập tức lộ ra ý cười, vô cùng thân thiết nói: "Thanh Thuần ca, ta nhớ huynh muốn chết!"
"Ngươi không nhớ ta, sợ là lần này cũng không sai biệt lắm lìa đời."
Thân ảnh thiếu niên hư ảo kia tự nhiên là Chân Thanh Thuần, người lần trước nguyên thần tiêu hao lâm vào ngủ say, trên khuôn mặt non nớt, ánh mắt thế nào cũng có vẻ cực kỳ đáng khinh, rất khó tưởng tượng làm sao có thể có một khuôn mặt như vậy, quả thực có cảm giác quỷ phủ thần công.
Dứt lời, Chân Thanh Thuần lơ lửng đến trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói: "Cũng thật sự là dai sức, như vậy mà còn không chết được, thật đúng là có thể so sánh với ấu tể Kim Sí Đại Bằng Điểu."
Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, nhìn khuôn mặt đáng khinh trước mắt, nói: "Thanh Thuần ca, huynh tỉnh khi nào?"
Chân Thanh Thuần ánh mắt giật giật, bĩu môi, nói: "Ngươi luyện chế Tăng Thần Tán kia miễn cưỡng có chút hiệu quả, hơn nữa công pháp tu luyện của ta đặc biệt, cho nên liền tỉnh."
"Huynh sẽ không phải đã sớm tỉnh rồi chứ?" Đỗ Thiếu Phủ đột ngột ngẩng đầu nhìn Chân Thanh Thuần hỏi.
"Không sai biệt lắm là lúc ngươi bố trí trống không ảo trận thì tỉnh." Chân Thanh Thuần ngẩng đầu nghĩ nghĩ, rồi nói với Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, nhất thời trừng mắt nhìn Chân Thanh Thuần, nói: "Huynh sớm tỉnh mà không ra tay, huynh thật sự là đại ca của ta a."
"Ngươi đây là trở mặt sao? Sớm biết vậy đã không cứu ngươi, tiểu tử hỗn đản."
Chân Thanh Thuần hung hăng trừng mắt liếc Đỗ Thiếu Phủ, nói: "Tiểu tử ngươi vẫn còn quá non, chẳng lẽ không phát hiện Lục Tinh Linh Phù Sư kia luôn ẩn nấp xung quanh sao, ta nếu sớm ra tay, hiện tại hai chúng ta đều trốn không thoát."
"Dược Vương."
Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày, Lục Tinh Linh Phù Sư, đó là tương đương với võ vương cảnh tồn tại, loại tồn tại kia, đối với rất nhiều người mà nói, đã chỉ tồn tại trong truyền thuyết, khó trách được xưng là Dược Vương, nguyên lai thật sự đạt tới trình độ khủng bố kia.
"Nói ngươi lần này gây ra phiền toái thật không nhỏ, còn chọc tới Lục Tinh Linh Phù Sư, rốt cuộc là thế nào, còn có Mạch Hồn của ngươi, ngươi tu luyện công pháp của Kim Sí Đại Bằng Điểu, theo lý mà nói, là không có Mạch Hồn a, còn có Mạch Hồn kia, sao ngươi lại có thể là yêu Mạch Hồn, thật sự là tiểu tử may mắn, vận may cả thiên hạ đều rơi trên đầu ngươi." Lúc này Chân Thanh Thuần cũng có chút nghi hoặc, hắn tỉnh lại, đã nhận ra không ít điều kinh ngạc.
"Nói ra thì dài dòng, về sau ta sẽ kể tỉ mỉ cho huynh."
Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục cười khổ, những phiền toái gần đây gặp phải nói ra cũng dài dòng, hiện tại cũng không có sức lực nói nhiều, rồi nhíu mày, từ trong lòng móc ra một hồi, trong một mặt đau lòng mới lấy ra một cái càn khôn túi.
Những càn khôn túi Đỗ Thiếu Phủ có được gần đây, bao gồm cả càn khôn túi từ Lô Thiên Kiều của Tùng Vân Bang, đều bị Dược Vương lấy đi rồi, nghĩ đến đây, Đỗ Thiếu Phủ cả người đều có chút không tốt, cũng may luôn cất giữ bên mình cái càn khôn túi cuối cùng, còn chưa bị Dược Vương lục soát ra, mà càn khôn túi kia cũng là quan trọng nhất.
"Yêu Mạch Hồn, huynh nói là yêu thạch này sao?" Đỗ Thiếu Phủ từ trong càn khôn túi lấy ra yêu thạch hình ngọn núi, cũng may luôn thu yêu thạch này trong càn khôn túi.
Chân Thanh Thuần không nói gì, bàn tay hư ảo tiếp nhận yêu thạch hình ngọn núi trong tay Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt luôn đánh giá, lập tức sắc mặt chìm vào trầm tư.
Đỗ Thiếu Phủ ở một bên nhìn, cũng không dám quấy rầy, đối với yêu thạch hình ngọn núi, bản thân biết đến không nhiều, cũng chỉ là từ Viêm Ngưu và Đông Li Thanh Thanh biết được một ít tin tức về yêu tộc.
"Hô..."
Một lát sau, Chân Thanh Thuần hít sâu một hơi, rồi đưa trả yêu thạch hình ngọn núi cho Đỗ Thiếu Phủ, sắc mặt nghiêm nghị nhìn Đỗ Thiếu Phủ, lộ ra vài phần kinh ngạc, nói: "Thu kỹ nó, khi thực lực của ngươi chưa đủ, ngàn vạn lần không được dễ dàng bại lộ vật này."
"Thanh Thuần ca, huynh có biết lai lịch của yêu thạch này?" Đỗ Thiếu Phủ nhất thời hỏi, từ vẻ mặt của Chân Thanh Thuần mà xem, sợ là yêu thạch này thật sự không phải vật tầm thường.
"Ta không biết lai lịch của nó."
Chân Thanh Thuần lắc đầu, rồi trợn mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói: "Nhưng nó không phải là yêu thạch, ta thấy ngươi thúc dục Mạch Hồn, cùng vật này giống nhau như đúc, có lẽ, đó là vật khủng bố trong truyền thuyết, một loại yêu thạch căn bản không thể so sánh với vật này."
"Không phải yêu thạch, vậy nó là vật gì?" Đỗ Thiếu Phủ ánh mắt khẽ động, xem ra yêu thạch này tựa hồ còn mạnh hơn so với bản thân tưởng tượng.
"Cụ thể ta cũng không rõ lắm, có một số việc ta cũng chỉ nghe qua một chút truyền thuyết, hiện tại nói cho ngươi cũng vô dụng, ngươi tạm thời có thể gọi nó 'Thần thạch'."
Chân Thanh Thuần nghiêm nghị nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói: "Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, về sau ngươi tận lực ít thúc dục Mạch Hồn, tránh bị người phát hiện. Nhưng nhất định phải nghiên cứu nhiều về Mạch Hồn này, ngươi hiện tại đã có Mạch Hồn, dù là tu vi đột phá cũng sẽ liên quan đến Mạch Hồn, đối với Mạch Hồn lĩnh ngộ không đủ, cũng sẽ ảnh hưởng đến tu vi của ngươi.
Hiện tại Mạch Hồn của ngươi có liên quan đến thần thạch này, tương đương giữa các ngươi cũng có quan hệ, loại quan hệ này thật kỳ lạ, về sau ngươi sẽ chậm rãi minh bạch, cho nên tốt nhất là có thể để 'Thần thạch' kia trợ giúp ngươi lĩnh ngộ, như vậy đủ để làm ít công to, cũng đủ để cho Mạch Hồn của ngươi cuối cùng trở thành át chủ bài của ngươi, nếu Mạch Hồn của ngươi lúc này có thành tựu, sợ là sẽ không kém công pháp Kim Sí Đại Bằng Điểu."
"Ta hiểu rồi."
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, trong lòng vui vẻ, rồi đem tảng đá thu vào càn khôn túi.
"Thương thế của ngươi quá nặng, mau chóng điều tức phun nạp đi, rồi mau rời khỏi nơi này, đan dược Lục Tinh Linh Phù Sư kia cho ngươi ăn vào không tầm thường, đã miễn cưỡng đạt tới cấp bậc hầu phẩm, thật không sợ ngươi bị chống đỡ chết."
Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, khó trách trong cơ thể hiện tại giống như có lửa đốt, năng lượng đan dược kia hóa thành dược lực đã mênh mông trong cơ thể, rồi nhìn Chân Thanh Thuần, hỏi: "Thanh Thuần ca, vậy huynh có sao không?"
"Ta không sao mới lạ, vừa mới thức tỉnh đã phải liều mạng vì ngươi, đời trước ta nhất định là nợ huynh, đời này chính là đến trả nợ."
Nhắc đến chuyện này, Chân Thanh Thuần còn có chút cuồng bạo, nói với Đỗ Thiếu Phủ: "Ta phải nghỉ ngơi một hồi, tuy rằng tình huống so với lần trước đỡ hơn, bất quá sợ là cũng phải ngủ say khôi phục một đoạn thời gian, nhưng không sao, ngươi đến lúc đó mau chóng tìm cho ta một ít Linh Dược như Tăng Thần Tán kia, đối với ta có chút phụ trợ." ...
Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ khoanh chân ngồi, trong tay kết ấn, năng lượng đan dược Dược Vương cho đã mênh mông trong cơ thể, sau một lát, liền tiến vào trạng thái phun nạp, trong cơ thể luyện hóa cỗ năng lượng đan dược kia biến thành dược lực, một tia hóa thành tinh thuần từ a ni chảy qua kinh mạch cuối cùng tiến vào Thần Khuyết, càng nhiều hơn phụ trợ khôi phục thương thế trên người.
Lần này thương thế trên người nghiêm trọng đến mức nào, chỉ có Đỗ Thiếu Phủ rõ nhất, tuyệt đối là thảm thiết vô cùng, như Chân Thanh Thuần nói, sợ là cách cái chết không xa, dù là có thân thể cường hãn của ấu tể Kim Sí Đại Bằng Điểu, cũng khó chống đỡ loại thương thế này, nếu nặng thêm nửa phần, hậu quả khó lường.
Bất quá cũng may có thân thể cường hãn, cuối cùng mới có thể chống lại, nếu là một loại Huyền Diệu cảnh tu vi giả, sợ là chết một trăm lần cũng không đủ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, quanh thân Đỗ Thiếu Phủ bao bọc trong một mảnh ánh sáng vàng nhạt, giống như quang quyển, bao phủ quanh thân, trong sơn động kim quang lóe ra.
Liên miên trùng điệp, xanh rì cheo leo, cây cối rậm rạp và bầu trời xanh thẳm bát ngát, tạo thành một bức tranh sơn thủy xa hoa.
"Xuy xuy!"
Giữa không trung, một đạo lưu quang xẹt qua, lập tức dừng lại trên đỉnh núi.
Lưu quang thu liễm, một phụ nhân cực mỹ bước ra, kéo theo một hắc y đại hán trên đất, đây là một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi, mặc một kiện cung trang váy dài màu trắng, dải lụa lam nhạt khẽ phiêu động, thanh khiết và cao nhã, dường như có một loại quý khí trời sinh, khiến người ta nhìn vào, không khỏi sinh lòng kính sợ.
"Vị đại nhân này tha mạng a, Tử Bào thiếu niên kia bảy ngày trước đã bị người cứu đi, nhị trưởng lão của chúng ta cũng không ngăn được, còn bị thương nặng, rất nhiều cường giả trong môn cũng vậy, hắn thật sự không còn ở Hắc Sát Môn chúng ta nữa." Lúc này bên cạnh mỹ phụ nhân, một hắc y đại hán đang ánh mắt kinh ngạc sợ hãi không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Tố Y Mĩ Phu Nhân khẽ ngẩng đầu, nhìn trước mắt một thiếu nữ và hai nữ tử mặc trang phục, thanh âm lộ ra một chút thanh thúy lăng liệt, nhẹ giọng nói: "Các ngươi hiện tại không nói gì sao, người các ngươi muốn tìm đã bị người cứu đi rồi."
Truyện hay luôn cần những độc giả tinh tế để cảm nhận hết vẻ đẹp của nó.