(Đã dịch) Vũ Thần Thiên Hạ - Chương 180 : Ta sẽ đánh ngươi
Theo động tĩnh kinh người này, ánh mắt của những người xung quanh nhất thời cũng hướng về phía xa xa mà nhìn, kẻ gan dạ hơn thì trực tiếp xúm lại.
"Hình như là người của Tùng Vân Bang."
"Ám Lâm trấn là địa bàn của Tùng Vân Bang, phía trước chính là Ám Lâm trấn, lại có người dám trêu chọc người của Tùng Vân Bang sao."
"... ... ..."
Người ngã ngựa đổ, chỉ thấy kia ông già gầy như Tang Mộc cùng xấu xí nữ hiểm hiểm tránh được hắc ám sói mã đánh sâu vào.
"Là vương bát đản nào làm, cút ra đây cho ta!"
Trên đất mười mấy đại hán vội vàng đứng lên, đều là râu ria xồm xoàm, tựa hồ đã lâu chưa tu dung nhan, một đám mặt xám mày tro, rất là chật vật, ánh mắt nhìn bốn phía nhìn quét, bọn họ tự nhiên là đã nhìn ra vừa rồi có người dùng tảng đá ném vào tọa kỵ của bọn họ.
Theo mười mấy đại hán hung thần ác sát gầm lên, bất quá cũng không có ai đứng ra, ngược lại không ít người vốn đứng gần đó ào ào tránh đi, sợ là chọc tới tai bay vạ gió.
Mười mấy đại hán tìm không thấy vừa rồi là ai ném đá vào tọa kỵ của bọn họ, cũng không có ai đứng ra, nhất thời cũng sượng mặt.
Thực ra mười mấy người này cũng không ngốc, người có thể ném đá làm người ngã ngựa đổ, sợ là thực lực cũng không tầm thường, cũng không thể tùy tiện bắt một người ra, nói không chừng sẽ gặp phải thế lực không thể trêu vào. Tùng Vân Bang sau lưng bọn họ tuy rằng không kém, bất quá ở toàn bộ Hắc Ám sâm lâm, cũng không được coi là tốt lắm, nếu không ỷ vào sau lưng có chỗ dựa vững chắc, bọn họ cũng không dám quá kiêu ngạo, dù sao người lui tới Ám Lâm trấn, cũng không có mấy ai là dễ chọc.
Giờ phút này, chỉ có một Tử Bào thiếu niên thoạt nhìn mười bảy tuổi, lững thững mà đến, thần sắc lạnh nhạt, như là không biết vừa rồi đã xảy ra sự việc người ngã ngựa đổ.
Mười mấy đại hán đang không tìm được chánh chủ, nổi giận sượng mặt, giờ phút này thấy một Tử Bào thiếu niên còn không biết sống chết đi tới, chẳng phải rõ ràng làm cho bọn họ càng thêm sượng mặt sao, đang muốn tìm người trút giận.
Một đại hán ba mươi tuổi áo ngắn hở bụng nhất thời trừng mắt hung thần ác sát nhìn Tử Bào thiếu niên đang từ từ đi tới, phẫn nộ quát: "Tiểu tử, nói, có phải ngươi làm hay không?"
Đỗ Thiếu Phủ tự nhiên đúng là Tử Bào thiếu niên, nhìn đại hán chặn đường phía trước, hơi hơi ngẩng đầu, tại đối lập với thân hình to lớn cao lớn kia, không khỏi có vẻ có chút gầy, ánh mắt chớp chớp, nhược nhược nói: "Mắt nào của các ngươi nhìn thấy là ta làm?"
Theo giọng nói của Đỗ Thiếu Phủ hạ xuống, chung quanh nhất thời sửng sốt, nghe khẩu khí của Tử Bào thiếu niên kia, người xem chỉ biết, một hồi trò hay khẳng định không tránh khỏi, Tử Bào thiếu niên kia sợ là muốn gặp xui xẻo, đây là trực tiếp đâm vào họng súng.
"Khụ khụ..."
Ông già gầy gò và xấu xí nữ lúc này cũng nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, tựa hồ vừa bị kinh hách, ông già gầy gò không ngừng ho khan, như là phế muốn ho khan ra, xấu xí nữ luôn luôn nâng ông già gầy gò, mắt quang có vẻ cực kì lo lắng, không ngừng vỗ nhẹ phía sau lưng ông già.
"Khặc khặc..." Đại hán kia vốn còn muốn cố ý tìm tiểu tử này gây phiền toái trút giận, cũng không ngờ ngược lại bị thiếu niên kia làm nghẹn, rõ ràng là không đặt bọn họ vào mắt, sắc mặt nhất thời liền thay đổi, một chút cười lạnh hiện lên khuôn mặt, nói: "Tiểu tử còn chưa dứt sữa, ngươi đây là chê bản thân sống đủ rồi phải không, hôm nay đại gia không hảo hảo thu thập ngươi một chút, ngươi cũng không biết đây là Ám Lâm trấn."
Đỗ Thiếu Phủ nhìn đại hán cười lạnh kia, nhất thời bước chân liền lui ra phía sau một bước, một mặt sững sờ cùng bất đắc dĩ, nói: "Ngươi muốn làm gì, ngươi đừng tới đây a, bằng không, ta sẽ đánh ngươi a."
"Hỗn đản, ngươi đây là muốn chết!"
Đại hán cảm giác bản thân bị đùa giỡn, nhất thời bàn chân oán hận giẫm mạnh xuống mặt đất, theo một đạo tiếng nổ mạnh năng lượng truyền ra, dưới bàn chân nhất thời giẫm ra một dấu chân nhợt nhạt, sau đó một quyền đối với đầu Đỗ Thiếu Phủ hung hăng nện tới.
"Ngươi đây là muốn ta đánh ngươi a!"
Ngay tại lúc nắm tay to như nồi đất kia xuất hiện ở trước mặt, thần sắc trên khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên biến đổi, trên khuôn mặt hiện lên cười lạnh, không né không tránh, trực tiếp một quyền đối chàng mà đi, huyền khí màu vàng ngưng tụ ở phía trên nắm tay, gợn sóng năng lượng sắc bén bá đạo trực tiếp khuếch tán.
"Phanh! Ca sát..."
Âm thanh trầm thấp xen lẫn tiếng xương cốt gãy truyền ra, ngay tại lúc mọi người cho rằng Tử Bào thiếu niên kia sợ là không may, một đám ánh mắt nhìn chăm chú cũng thấy nắm tay đại hán kia trực tiếp rũ xuống.
Chỉ thấy thần sắc trên khuôn mặt đại hán kia đau nhức run rẩy, khóe miệng máu tươi bắn ra, tiếng kêu thảm thiết cũng không truyền ra được, thân bị chấn bay tứ tung, rơi xuống ở hơn mười thước ở ngoài, đã trở thành thi thể.
Mọi người ngây người, chung quanh nhất thời một mảnh yên tĩnh, phảng phất không thể tin được, vừa rồi đại hán kia cũng có tu vi Mạch Động cảnh Sơ Đăng, thực lực cũng không yếu, không ngờ dưới một quyền của Tử Bào thiếu niên kia đã bị đánh chết.
"Tiểu tử này lợi hại, cùng nhau diệt tiểu tử này..."
Trong lúc đại hán cầm đầu quát lớn, một đạo thân ảnh Tử Bào đã xuất hiện ở phía trước hắn, thân ảnh uyển như quỷ mỵ, khiến hắn sắp tránh đi, nhưng không biết vì sao, cảm giác căn bản không thể tránh được, lập tức trong ngực trầm thấp trầm đục, một nắm tay huyền khí màu vàng bao vây dừng ở trong ngực hắn, một cổ cự lực kinh khủng trút xuống, ngũ tạng phủ nhất thời bị phá hủy.
"Phốc xuy..."
Lời của đại hán cầm đầu còn chưa dứt, máu miệng đã xen lẫn nội tạng vỡ vụn phun ra, sau đó ngã xuống đất chết không thể chết lại.
Yên tĩnh, chung quanh tĩnh mịch một loại đại yên tĩnh.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, tựa hồ có chút không dám tưởng tượng một màn trước mắt, thiếu niên thoạt nhìn còn chưa dứt sữa kia, lại khủng bố như thế, khó trách dám một mình xuất hiện ở trong Hắc Ám sâm lâm.
Mười mấy đại hán còn lại vừa rồi còn lớn tiếng kêu gào, lúc này đều bị sợ hãi chiếm cứ khuôn mặt, căn bản không dám nhúc nhích.
Đại ca liền một quyền đã bị đánh chết, bọn họ sợ là còn không bằng một con lợn, thiếu niên dễ khi dễ trước mắt, là một sát tinh mà bọn họ căn bản không thể trêu vào.
"Trong Hắc Ám sâm lâm, quả nhiên là ngọa hổ tàng long."
Xấu xí nữ nhìn Tử Bào thiếu niên kia, trên khuôn mặt tàn nhang còn ngăm đen, nhưng mâu quang lại cực kì sáng ngời.
"Đều cút cho ta, còn không cút, ta sẽ đánh các ngươi!"
Nhìn đại hán mắt lộ ra sợ hãi, Đỗ Thiếu Phủ nhàn nhạt khẽ quát một tiếng, cũng không muốn chọc thêm phiền toái, miễn cho Hắc Sát Môn chú ý tới, vừa rồi nếu không phải vì một lão nhân và nữ nhân, Đỗ Thiếu Phủ cũng sẽ không ra tay.
"Đi mau, mau!"
Một đám đại hán như lâm đại xá, nhất thời lôi kéo mấy con hắc ám sói mã bị tảng đá ném trúng bị thương luy luy cấp tốc bỏ chạy.
"Thật là thiếu niên khủng khiếp, không biết lai lịch gì."
"Dám ở Ám Lâm trấn động vào người của Tùng Vân Bang, phỏng chừng có chút lai lịch đi."
"... ... ..."
Đỗ Thiếu Phủ vỗ vỗ ống tay áo, không để ý đến nghị luận và ánh mắt của mọi người xung quanh, Đỗ Thiếu Phủ rất rõ ràng quy tắc sinh tồn trong Hắc Ám sâm lâm, chỉ có thực lực tuyệt đối mới có thể sinh tồn, bày ra thực lực tuyệt đối, sẽ không có ai đến trêu chọc bản thân.
"Gia gia, thiếu niên kia đi rồi."
Xấu xí nữ nhìn bóng dáng Đỗ Thiếu Phủ, nói với ông già gầy gò.
"Khụ..."
Ông già gầy gò khẽ ho khan, trên khuôn mặt ngăm đen có chút mỉm cười, sau đó có chút cảm thán, nói: "Con thấy đó, nơi này chính là ngọa hổ tàng long, so sánh với đám hoàn khố trong nhà, tuổi của thiếu niên kia thì bọn chúng cũng không bằng một con lợn."
"Gia gia, lời này nói có hơi quá, trong nhà vẫn có mấy người không tệ, so sánh với đám tiểu bối trong Đỗ vương phủ cũng không hề kém." Tàn nhang nữ mỉm cười nói.
"Phỉ Nhi, nhãn lực của con luôn luôn không tệ, chẳng lẽ nhìn không ra sao, vừa rồi tiểu tử kia cơ hồ đều dùng lực của thân thể để ra tay, chỉ bằng lực thân thể dễ dàng thu thập được tu vi Mạch Động cảnh Viên Mãn, vậy thực lực bản thân hắn cường hãn đến mức nào. Huống chi tu vi của tiểu tử kia nhất định không cao, sợ là Đỗ vương phủ cố ý che dấu mấy tiểu bối kia, cũng chưa chắc có thể so sánh với tiểu tử này." Ông già hứng thú nói.
"Xem ra nhãn lực của con vẫn cần học hỏi gia gia."
Tàn nhang nữ cười, răng nanh trắng như ngọc mơ hồ hiện, nhìn ông già nói: "Khó được gia gia đánh giá cao một tiểu bối như vậy, chẳng lẽ gia gia động tâm tư gì sao?"
"Lão nhân gần đất xa trời như ta, có thể động tâm tư gì, chỉ là tiểu tử kia rất ít thấy, nếu lớn hơn mấy tuổi, gả con cho hắn cũng thích hợp, đến lúc đó tiểu tử kia coi như là nửa người của Tạ gia chúng ta, nói không chừng về sau còn có thể dựa vào hắn áp chế Đỗ gia một bậc."
Ông già khẽ cảm thán, nói: "Muốn dựa vào đám hoàn khố kia của Tạ gia hiện tại, sợ là không quá mười năm, Tạ gia sẽ hoàn toàn bị Đỗ gia áp chế."
"Gia gia, người lại trêu chọc con sao, con đã nói rồi, đời này con không lập gia đình, luôn luôn phụng dưỡng gia gia."
Tàn nhang nữ cười nói, ở trước mặt ông già, lộ ra một chút mềm mại, xem bóng dáng, vốn hẳn là một nữ nhân cực kì quyến rũ, nhưng chỉ vì một khuôn mặt tàn nhang cùng có chút ngăm đen, khiến người ta không dám nhìn nhiều.
"Con gái không gả chồng sao được, ai bảo con chướng mắt người bình thường, ở cùng lão già này có ích lợi gì." Ông già gầy gò nói.
"Được rồi gia gia, chúng ta vào trấn thôi, hi vọng người người muốn tìm ở đó, bằng không chúng ta đến đây vô ích." Tàn nhang nữ nói.
Ông già nói: "Hắn dù ở đó cũng vô dụng, còn phải xem tâm tình hắn có tốt không, nếu tâm tình hắn không tốt, ai tìm hắn cũng vô dụng." ... ... ...
Ám Lâm trấn, một trấn nhỏ trong Hắc Ám sâm lâm, tuy rằng tên là trấn, trên thực tế cũng không lớn như trấn bên ngoài.
Nghe nói rất lâu trước kia, Ám Lâm trấn chỉ có mấy gian nhà gỗ, có một nhà bán rượu và bán đồ ăn, thời gian lâu sau, người đến định cư càng nhiều. Liền xuất hiện hiệu buôn, tửu quán, còn có chỗ ở.
Trong thế giới tu chân, mạnh được yếu thua là lẽ thường tình. Dịch độc quyền tại truyen.free