(Đã dịch) Vũ Thần Thiên Hạ - Chương 146 : Nghênh ngang thoát thân
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Lực run rẩy biến hóa, ánh mắt gắt gao dừng trên người Đỗ Thiếu Phủ, rồi nói: "Thả nhi tử ta ra, ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra, các ngươi có thể đi."
"Bạch Hổ môn cùng Đông Hưng đường, diệt Tinh Long hội ta, giết huynh đệ Tinh Long hội ta, chẳng lẽ cũng coi như chưa từng xảy ra?"
Đỗ Vân Long nhìn thẳng Hạ Lực, nếu là lúc trước, đối mặt Bạch Hổ môn, chẳng khác nào trước mặt hắn là một tòa quái vật khổng lồ, nhưng giờ phút này, người mang cường giả truyền thừa, khiến hắn cảm thấy không hề lo lắng, thậm chí không bao lâu nữa, bản thân sẽ không còn e ngại Bạch Hổ môn.
"Ngươi là người của Tinh Long hội?"
Hạ Lực nhìn Đỗ Vân Long, ánh mắt khẽ nhúc nhích, rồi nói: "Trong địa giới Lan Lăng phủ, mỗi ngày đều có người chết, mỗi ngày đều có thế lực biến mất, cá lớn nuốt cá bé, đó là thiên lý bất biến, Tinh Long hội bị diệt, chỉ có thể trách thực lực không đủ, có thể trách ai? Cừu Sơn của Đông Hưng đường hẳn là cũng bị các ngươi giết rồi, ngươi còn muốn thế nào?"
"Này..."
Đỗ Vân Long bị Hạ Lực hỏi á khẩu không trả lời được, nhất thời vô ngôn mà chống đỡ.
"Không sai, nói rất đúng, cá lớn nuốt cá bé, mãi mãi không thay đổi."
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu cười nói, trên khuôn mặt còn ẩn ẩn mang theo nét trẻ con trào ra hàn ý cực kỳ không phù hợp, nhìn Hạ Lực, nói: "Ta sẽ thả con ngươi, nhưng không phải hiện tại, chờ ta về Lan Lăng phủ sau, ta sẽ thả con ngươi."
"Tiểu tử, ta biết ngươi là người Lan Lăng phủ, đừng tưởng rằng dùng Lan Lăng phủ có thể áp chế Bạch Hổ môn ta, thả con ta, ta đáp ứng cho các ngươi đi, thì nhất định sẽ cho các ngươi đi!" Hạ Lực trầm giọng nói: "Nhưng tuyệt đối phải thả người trước!"
Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, nhìn Hạ Lực nói: "Hiện tại ta định đoạt, chưa tới phiên ngươi nói chuyện."
Lời vừa dứt, Đỗ Thiếu Phủ đối với Vương Lân Yêu Hổ giữa không trung nói: "Tiểu Hổ, chúng ta đi!"
"Rống!"
Vương Lân Yêu Hổ hiểu ý, nhất thời chấn sí xoay quanh trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn Hạ Lực.
Trong ánh mắt run rẩy của Hạ Lực, Đỗ Thiếu Phủ dẫn theo Hạ Quân hoàn toàn bị trói buộc cùng Đỗ Vân Long nhảy lên lưng Vương Lân Yêu Hổ.
"Cá lớn nuốt cá bé!"
Đỗ Vân Long đưa tay bắt gã tu vi Mạch Động cảnh Bỉ Ngạn hung hăng ném xuống đất, ánh mắt trào ra hàn ý.
"Đỗ Thiếu Phủ, Lỗ trưởng lão cùng Lỗ trường lão của Bạch Hổ môn ta đâu?" Ánh mắt Hạ Lực run rẩy, ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi.
"Cá lớn nuốt cá bé thôi, đương nhiên là bị ta giết rồi."
Đỗ Thiếu Phủ cười nói, ánh mắt nhìn lên lưng Vương Lân Yêu Hổ lúc này có một mảnh vảy có chút vết thương nhàn nhạt, ánh mắt dần dần âm trầm, nói: "Thương Vương Lân Yêu Hổ của ta, bút trướng này, ta sẽ chậm rãi cùng Bạch Hổ môn ngươi tính."
"Rống!"
Theo giọng nói của Đỗ Thiếu Phủ hạ xuống, Vương Lân Yêu Hổ chấn sí lược ra, lập tức hổ khu khổng lồ dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Ánh mắt Hạ Lực hung hăng co rút lại, tổn thất một trưởng lão Mạch Linh Cảnh, đặc biệt còn có một Linh Phù Sư tam tinh đỉnh phong, đối với toàn bộ Bạch Hổ môn mà nói cũng là một loại đả kích.
"Chưởng môn, thiếu môn chủ bị tiểu tử kia bắt, chúng ta có nên truy không?" Một ông già hỏi Hạ Lực, không biết từ khi nào đã có mấy chỉ phi hành yêu thú xoay quanh mà đến.
"Đi xem động quật kia trước đã."
Hạ Lực cắn răng, hai tên tiểu tử kia có thể ở trong động quật ngây ngốc lâu như vậy, trong động quật kia nhất định có bí mật, có lẽ thật sự có cường giả truyền thừa.
"Oanh ầm ầm!"
Mà khi mọi người đi về phía động quật, đột nhiên động quật đất rung núi chuyển, khe nứt trên vách đá lan nhanh ra, lập tức từng mảng lớn vách đá vỡ tan, đỉnh núi ầm ầm băng toái, tro bụi tràn ngập, đá vụn bắn nhanh, từng khối từng khối nham thạch vĩ đại ngã nhào.
"Mau lui lại!"
Mọi người cấp tốc bạo lui, sắc mặt đại biến, cho đến khi thối lui đến nơi xa.
Mà giờ phút này, động quật kia kể cả những động quật lớn xung quanh, đều đã băng toái hóa thành một đống nham thạch, căn bản không thể tìm được động quật ban đầu, hết thảy đều biến mất không thấy.
"Sao có thể như thế, trong động quật kia nhất định có bảo vật."
Hạ Lực huyền phù giữa không trung, nhìn mảng lớn động quật băng toái kia, sắc mặt hối hận không thôi, nếu hắn có thể ngay từ đầu đã coi trọng tự mình tiến vào, sợ là bảo vật trong động quật kia đã không đến phiên người khác, nhưng hiện tại hối hận cũng đã muộn...
Hơn nửa canh giờ sau, bên ngoài thành Lan Lăng phủ, Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hạ Quân phía trước, nói: "Chúng ta lại gặp mặt rồi?"
"Bởi vì ta vận khí không tốt."
Hạ Quân trên mặt mang theo cười khổ, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói: "Không ngờ rằng chỗ nào cũng có ngươi, nếu sớm biết Tinh Long hội cùng ngươi có liên quan, Bạch Hổ môn sẽ không tham dự vào chuyện của Đông Hưng đường và Tinh Long hội."
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hạ Quân, không đáp lời, rồi nói: "Ta đã nói sẽ thả ngươi, thì sẽ thả ngươi, ta nói chuyện từ trước đến nay đều có nghĩa."
"Đa tạ." Hạ Quân nói nhỏ, trên mặt vẫn còn thêm chút cười khổ, khóe môi vương vết máu, rồi đi về phía thành Lan Lăng phủ.
"Lão Tam, thật sự cứ vậy thả hắn sao?"
Đỗ Vân Long hơi nhíu mày, nói: "Lấy thực lực của Bạch Hổ môn, nếu không có cố kỵ, sợ là đến lúc đó sẽ không dễ dàng bỏ qua."
"Chỉ cần ở trong thành Lan Lăng phủ, Bạch Hổ môn cũng không dám đối với chúng ta thế nào, bọn họ càng thêm có điều cố kỵ." Đỗ Thiếu Phủ nói.
"Quên Lan Lăng phủ."
Đỗ Vân Long hiểu ý, nghĩ đến lúc này sau lưng lão Tam còn có Lan Lăng phủ, Bạch Hổ môn cường thịnh trở lại, cũng tự nhiên cố kỵ Lan Lăng phủ, còn chưa thể mạnh hơn thực lực của Lan Lăng phủ.
Đỗ Thiếu Phủ ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Đỗ Vân Long, hỏi: "Nhị ca, ngươi hiện tại có tính toán gì không, Tinh Long hội cũng không còn tồn tại, chi bằng cùng ta đến Lan Lăng phủ đặt chân trước đi."
"Lão Tam, ta còn muốn đi tìm những huynh đệ còn lại của Tinh Long hội, Tinh Long hội tuy rằng mất, nhưng người vẫn còn, ta phải đến xem bọn họ, bằng không ta lo lắng." Đỗ Vân Long nói.
"Vậy được rồi, ta gần đây hẳn là ở trong Lan Lăng phủ, đến lúc đó qua tìm ta." Đỗ Thiếu Phủ nói.
"Hảo." Đỗ Vân Long gật đầu nói.
Đỗ Thiếu Phủ cũng lập tức đi vào thành Lan Lăng phủ, do dự một chút, tính toán đi xem Mộ Dung U Nhược cùng Mang Tinh Ngữ trước, nếu về Lan Lăng phủ trước, sợ là San di sẽ không cho phép bản thân tùy tiện ra ngoài.
Nhà cũ, khi Mộ Dung U Nhược cùng Mang Tinh Ngữ nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, hai người đều lộ ra ý cười.
"Thiếu Phủ ca ca."
Mang Tinh Ngữ cao hứng chạy tới trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, hơi ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong đôi mắt trong veo thuần khiết tràn đầy cao hứng, nói: "Đã mười một ngày rồi, ta cùng tiểu di đều lo lắng ngươi chết bầm đó."
"Ta đây không phải đã trở lại sao."
Đỗ Thiếu Phủ sờ sờ sau đầu Mang Tinh Ngữ mái tóc đen thùi mềm mại, rồi nhìn Mộ Dung U Nhược đang bước sen nhẹ nhàng từ từ mà đến, ánh mắt khẽ nhúc nhích, thân hình kiều diễm kia như ngọc liễu, nhẹ nhàng non mềm, tóc dài đen bóng như mực, tự nhiên xõa tung ngang hông nàng, vẫn cứ đẹp như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ.
"Không có việc gì chứ?" Mộ Dung U Nhược nói, thanh âm thanh thúy như chuông bạc dễ nghe.
"Đều giải quyết rồi." Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, mỉm cười, nhìn nữ nhân trước mắt này, không biết vì sao, nhớ tới cảnh tượng lúc trước trên giường, còn có Cố Hương kia mông mông lung lông, tranh âm vòng lương, trong lòng còn có chút cảm giác khác thường.
Mộ Dung U Nhược nghe vậy, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười nhợt nhạt, càng rung động lòng người, nói: "Không có việc gì là tốt rồi, tỷ tỷ ngươi mấy ngày nay đều đã tìm đến ngươi vài lần đó, ngươi hiện tại không có việc gì, nàng hẳn là cũng yên tâm."
"Nữ nhân bà kia sẽ lo lắng cho ta?"
Đỗ Thiếu Phủ nhất thời tỏ vẻ hoài nghi, nhìn Mộ Dung U Nhược nói: "Sợ là tỷ tỷ ta lấy cớ tới tìm ngươi thì có."
"Ngươi đó, còn nhỏ mà quỷ đại."
Mộ Dung U Nhược trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, bàn tay trắng nõn khẽ nâng, ngón trỏ thon dài điểm điểm lên trán Đỗ Thiếu Phủ, nói: "Tỷ tỷ ngươi về sau rồi sẽ thích nam nhân, chỉ là hiện tại trong thành Lan Lăng phủ, cũng không có nam nhân nào xứng đôi với nàng."
Bàn tay trắng nõn khẽ nâng, Đỗ Thiếu Phủ có thể nghe thấy hương thơm nhàn nhạt từ ống tay áo váy dài của Mộ Dung U Nhược, nghe vậy, ánh mắt liếc nhìn Mộ Dung U Nhược, nói: "Khả nàng thích là nữ nhân, còn thích chính là ngươi, nữ nhân xinh đẹp như vậy, trước không nói nữ nhân bà kia sợ là không ai dám muốn, sợ là liên lụy ngươi, nữ nhân xinh đẹp như vậy cũng không có nam nhân nào dám đến gần rồi."
"Còn nhỏ tuổi mà đã miệng lưỡi trơn tru, về sau không biết có bao nhiêu cô nương sẽ bị ngươi lừa gạt đến thương tâm đâu." Mộ Dung U Nhược trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, càng thêm vài phần quyến rũ, vốn đã là nữ nhân tuyệt sắc, giờ phút này càng động lòng người.
"A..."
Ngay lúc này, tiếng kêu sợ hãi của Mang Tinh Ngữ truyền đến, Đỗ Thiếu Phủ cùng Mộ Dung U Nhược nhất thời xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Mang Tinh Ngữ thân hình nhanh chóng bạo lui, lập tức ra khỏi bên người Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt nhìn Vương Lân Yêu Hổ lúc này xuất hiện ở đình viện với hổ khu rút nhỏ, nói: "Tiểu Quyển Quyển, ngươi đừng tới đây a, ta cũng không có khi dễ ngươi."
"Được rồi, Tiểu Quyển Quyển sẽ không làm bị thương ngươi." Đỗ Thiếu Phủ cười nói, xem ra về sau nha đầu kia cũng không dám đem Vương Lân Yêu Hổ ôm vào lòng nữa.
Lan Lăng phủ, trong thư phòng, Âu Dương Lăng cao ngất mà đứng, trên khuôn mặt tuấn lãng, ánh mắt trong veo như sương mai, nhìn một hắc y thanh niên trẻ tuổi phía trước hỏi: "Lâu như vậy mới trở về, xảy ra biến cố gì sao, nếu còn không trở lại, sợ là San muội thật sự muốn đi ra ngoài tìm."
"Trong Thiên Động Quật hẳn là thật sự có cái gì đó phi phàm, hơn phân nửa là bị tiểu tử kia cùng nhị ca hắn chiếm được, cho nên mới trì hoãn thời gian, lúc đi ra vừa khéo gặp Hạ Lực." Hắc y nhân nói.
"Ai cũng cho rằng truyền thuyết về Thiên Động Quật là thật sao."
Âu Dương Lăng thì thào nói nhỏ, lập tức thần sắc vi ngưng, "Hạ Lực đi, chẳng lẽ đối với tiểu tử kia có chút phiền phức?"
"Có chút phiền phức, bất quá tiểu tử kia đủ ngoan, nắm lấy nhi tử Hạ Lực trong tay, rồi quang minh chính đại trở về, hiện tại hẳn là ở chỗ Mộ Dung U Nhược." Hắc y nhân nói.
"Quả nhiên đủ ngoan, phỏng chừng Hạ Lực đủ nghẹn khuất thôi." Khuôn mặt Âu Dương Lăng nhất thời lộ ra ý cười.
"Nhi tử bị kèm hai bên, hơn nữa Hạ Lực hẳn là đã biết tiểu tử kia cùng thành chủ ngươi có chút quan hệ, cho nên cũng cố kỵ thành chủ ngươi, cuối cùng cũng tự nhiên không có cách nào." Hắc y nhân nói.
"Hạ Lực nếu thực lực có thể đột phá thêm một hai tầng nữa thì có thể miễn cưỡng xem như không tệ, chỉ tiếc ở trên trình tự Mạch Linh Cảnh Viên Mãn luôn luôn không có đột phá." Âu Dương Lăng nói.
Thế sự khó lường, ai biết ngày mai sẽ ra sao. Dịch độc quyền tại truyen.free