(Đã dịch) Vũ Đế Đan Thần - Chương 292 : Ngự trùng
"Ba!"
Áo đen đạo nhân lập tức như bị sét đánh, hai mắt trắng dã hôn mê bất tỉnh.
Vệ Trường Phong giấu kim châm giữa ngón tay, lần nữa cắm vào đầu hắn, chỉ là thay đổi huyệt vị khác.
Chiếc kim châm này đủ để bảo đảm đối phương vẫn chưa thể tỉnh lại.
Kẻ này lại muốn Vệ Trường Phong lập nhiều Tâm Ma đại thề để bảo đảm an toàn cho hắn, quả thực buồn cười.
Yến Hoàng Mả Lăng diện tích rộng lớn, trên mặt đất toàn là núi non trùng điệp, Vân Hải Môn thế lực tuy nhiên không thể khắp nơi nắm giữ, việc áo đen đạo nhân phát hiện ra trộm động không thể nghi ngờ là một sơ hở lớn.
Hơn nữa nghe hắn miêu tả, trộm động này thông đến một nơi rõ ràng không phải cung điện dưới lòng đất, nói không chừng là cửa vào tầng thứ hai mà Vân Hải Môn vẫn luôn tìm kiếm, bởi vậy giá trị phi thường lớn.
Áo đen đạo nhân tuy không biết nội tình, nhưng biết tin tức này quan trọng, muốn mượn nó áp chế Vệ Trường Phong, không thể nghi ngờ là rất bình thường, đơn giản là muốn nắm giữ một đường sinh cơ.
Nhưng đối với Vệ Trường Phong mà nói, hắn đã bắt được kẻ cầm đầu gây ra họa yêu thú, đã là hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, việc có được tin tức về trộm động Mả Lăng không thể nghi ngờ là gấm thêm hoa.
Vậy trộm động cụ thể ở đâu, có biết hay không thì có quan hệ gì?
Vệ Trường Phong chỉ cần giao áo đen đạo nhân cho tông môn, phần công lao này của hắn tự nhiên không thoát được, còn việc có thể moi tin tức từ miệng đối phương hay không, thì có liên quan gì đến hắn?
Vân Hải Môn tuy là danh môn chính phái, nhưng nói sẽ không bức cung, vậy thì thật là chuyện cười lớn!
Cho nên vận mệnh của áo đen đạo nhân, đã được định đoạt.
Sau khi chế bất tỉnh hắn, Vệ Trường Phong không để ý đến đối phương nữa, mà lấy ra chưởng trung đỉnh mang theo bên mình.
Mở nắp đỉnh, Kim Giáp đang ngủ đông bên trong lập tức bay ra, sau đó đậu trên vai hắn kêu "xèo xèo".
Vệ Trường Phong mỉm cười, lấy ra một viên linh châu cho nó làm linh thạch.
Con linh trùng hi hữu này đã ở cùng Vệ Trường Phong một thời gian dài, giúp đỡ hắn rất nhiều, nếu không có Kim Giáp giúp tìm kiếm linh vật linh tài, tình cảnh hiện tại của hắn chưa hẳn đã tốt như vậy.
Chỉ là việc hắn khống chế Kim Giáp tuy đã đạt đến tâm thần tương thông, nhưng còn cách việc tùy ý sai khiến một đoạn, thủ đoạn khống ngự lại vô cùng đơn giản.
Mà quan trọng nhất là, sự phát triển của Kim Giáp cũng vì vậy mà bị hạn chế rất lớn, bởi vì Vệ Trường Phong không biết làm thế nào mới có thể bồi dưỡng nó thật tốt, bình thường chỉ dùng linh châu linh vật để nuôi dưỡng.
Mà bây giờ đã có được Thiên Ngự Bí Pháp, Vệ Trường Phong mới biết mình khống chế Kim Giáp đến mức nào là thiển cận và thô lậu, quả thực có thể nói là phí phạm của trời.
Thiên Ngự Bí Pháp có ngự trùng, dưỡng trùng chi pháp, có thể nói là chữ chữ châu ngọc, khiến hắn được lợi không nhỏ.
Cho nên nhân lúc rảnh rỗi, Vệ Trường Phong nghĩ thử xem có thể dựa theo pháp môn ghi trên đó, để bồi dưỡng thật tốt con linh trùng của mình, khiến nó trở nên càng cường đại hơn!
Nghĩ là làm, Vệ Trường Phong không chút do dự.
Hắn thúc giục chân nguyên ngưng tụ khí huyết, từ ngón áp út tay phải bức ra một chút máu huyết.
Chút máu huyết này không phải máu tươi bình thường có thể so sánh, trong đó ngưng tụ bổn nguyên chi lực của Vệ Trường Phong, thi triển Ngưng Huyết bí pháp càng hao tổn nguyên khí, bởi vậy phi thường trân quý.
Sau đó Vệ Trường Phong bắt Kim Giáp lại, đưa chút máu huyết đến bên miệng nó.
Kim Giáp "C-K-Í-T..T...T" kêu một tiếng, sau đó hút sạch sẽ giọt máu huyết này, không để lại chút nào!
"Ngoan!"
Vệ Trường Phong không kìm được mừng rỡ, bước đầu tiên hoàn thành vô cùng thuận lợi.
Sau khi hút máu huyết, Kim Giáp ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay hắn, thu cánh lại không nhúc nhích.
Vệ Trường Phong năm ngón tay chậm rãi khép lại, nhưng không dùng sức, chỉ hư cầm Kim Giáp.
Hắn nhắm mắt lại, ngưng thần tĩnh khí bài trừ hết thảy tạp niệm, hồi tưởng pháp quyết ngự trùng trong Thiên Ngự Bí Pháp.
Đây là bước quan trọng nhất, hơn nữa cũng khảo nghiệm thiên phú của người thi pháp nhất, nếu Vệ Trường Phong không có thiên phú và tư chất của Ngự Thú Sư, bước này tất nhiên sẽ thất bại, vô luận hắn cố gắng thế nào cũng vô dụng.
Ngự Thú Sư là nghề nghiệp chú trọng thiên phú nhất.
Dưới sự thúc giục của pháp quyết, một đám chân khí trong cơ thể Vệ Trường Phong nhanh chóng vận chuyển, từ tay phải của hắn du tẩu đến, sau đó hồi tưởng lên trên, dọc theo kinh mạch thẳng vào cổ họng, chấn động dây thanh và khoang miệng.
"Híz-khà-zzz ~ "
Vệ Trường Phong hé mở môi, đột nhiên phát ra một tiếng vang yếu ớt lanh lảnh.
Mà theo âm thanh này xuất hiện, Kim Giáp trong lòng bàn tay hắn đột nhiên "C-K-Í-T..T...T" kêu một tiếng, đồng thời trong thần hồn cảm ứng được sự hân hoan và vui sướng đến từ con linh trùng này.
Thành công rồi!
Vệ Trường Phong hoàn toàn không ngờ, lần đầu tiên luyện tập pháp quyết ngự trùng trong Thiên Ngự Bí Pháp, rõ ràng đã thành công, cùng Kim Giáp thiết lập được liên hệ song trọng.
Điều này nói rõ hắn có được thiên phú và tư chất để trở thành Ngự Thú Sư!
Vệ Trường Phong không muốn làm Ngự Thú Sư, nhưng Kim Giáp có tác dụng quá lớn đối với hắn, nếu có thể học được một chút pháp môn để khống chế và bồi dưỡng nó thật tốt, bỏ chút thời gian và tinh lực thì có gì không thể?
Kìm nén kích động trong lòng, hắn dựa theo pháp quyết tiếp tục luyện tập.
"XÍU...UU! ~ "
"Xùy~~ ~ "
"Hi ~ "
Các loại âm điệu khác nhau, kỳ dị từ trong miệng và cổ họng Vệ Trường Phong cuồn cuộn phát ra, hoặc dài hoặc ngắn mang theo quy luật nào đó, cao có thấp có diễn sinh ra nhiều loại biến hóa.
Mà Kim Giáp đều tùy theo sinh ra phản ứng khác nhau và ý thức phản hồi, khiến Vệ Trường Phong có thể cảm giác được nó suy nghĩ một cách rõ ràng, tuy nhiên phi thường đơn giản, nhưng hoàn toàn khác với loại ấn ký mơ hồ trước kia!
Dùng hết một nén nhang công phu, Vệ Trường Phong mới luyện tập xong từng cái trong bảy mươi hai âm điệu pháp quyết.
Loại âm điệu này chỉ cần luyện tập thuần thục, có thể từ khoảng cách rất xa tiến hành khống chế linh trùng, khiến nó làm gì thì làm cái đó, hơn nữa còn có thể đạt được phản hồi nhanh nhất.
Ý thức được những lợi ích mà pháp quyết ngự trùng có thể mang lại cho mình, Vệ Trường Phong trước tiên thu tiểu gia hỏa vào trong đan đỉnh khiến nó ngủ đông trở lại, sau đó hào hứng luyện tập nhiều lần.
Đêm dài đằng đẵng, cứ như vậy lặng lẽ trôi qua.
"Thượng sư, thượng sư..."
Thanh âm run rẩy mang theo sợ hãi, đánh thức Vệ Trường Phong khỏi trạng thái nhập định.
Hắn mở mắt, thấy hai người già lưu thủ tại Cổ gia trại đang đứng cách đó không xa, trong tay họ cầm giỏ trúc và bàn ăn, một bộ dáng trong lòng run sợ.
Thật ra điều này rất bình thường, bởi vì ở phụ cận còn nằm một đại hai tiểu ba xác sói, nhất là con cự lang kia, cho dù đã chết từ lâu, đối với người bình thường cũng có uy hiếp rất lớn.
"Hai vị lão nhân gia..."
Vệ Trường Phong cười nói: "C��c ngươi không cần sợ, những yêu thú này đều đã bị ta giết, hung thủ cũng đã bắt được."
Nghe được lời giải thích của hắn, hai người già hai mặt nhìn nhau, sau đó cẩn thận từng li từng tí đi tới.
Việc họ chọn ở lại Cổ gia trại, mà không cùng những người khác rút lui, là đã coi sinh tử như không, cho nên gan dạ cũng không nhỏ.
"Thật sự không sao rồi chứ?"
Một vị lão nhân kích động hỏi: "Chúng ta không cần phải chết nữa sao?"
Thế gian lắm sự bất ngờ, ai biết được ngày mai sẽ ra sao. Dịch độc quyền tại truyen.free