Giới thiệu
Năm thứ mười khi ta gả cho Bùi Diễn, hắn phong đích tỷ của ta làm Hoàng hậu. Hắn còn ra lệnh cho ta dùng thân mình nuôi Cổ, cốt để giải độc cho người trong lòng hắn. Thế nhưng, hắn vẫn không hề liêm sỉ mà bày vẻ thâm tình, thủ thỉ bên tai ta rằng: "Nguyên Nguyên, đây chỉ là Vong Ưu Cổ mà thôi. Nàng sẽ quên hết thảy mọi ưu phiền, há chẳng phải rất tốt sao?" Tốt lắm. Ta liền ngay trước mắt hắn nuốt xuống Vong Ưu Cổ, đúng như ý nguyện của hắn, bắt đầu quên đi hết thảy mọi ưu phiền. Quên đi việc ta bị hắn giáng từ chính thê thành thiếp. Quên đi việc từng bị hắn ép uống thuốc tránh thai. Cũng quên luôn việc ta từng yêu hắn hơn cả sinh mạng mình. Sau này, ta bối rối hỏi tỳ nữ thân cận: "Sao Bệ hạ lại kỳ quái đến vậy? Ta rõ ràng luôn tươi cười với người, cớ sao Bệ hạ lại khóc?"