Giới thiệu
Ta vượt qua không gian, nhập vào một quyển sách, hóa thành một nhân vật vô danh, chỉ là kẻ qua đường. Hệ thống lại giáng xuống mệnh lệnh, buộc ta phải thu phục nam phụ trong nguyên tác – Tần Lạc Trần, một chiến thần lãnh khốc, nổi danh vì tình thâm nghĩa trọng, từng khiến vô vàn độc giả xúc động. Soi gương tự vấn, ta chỉ thấy dung nhan phàm tục, chẳng hề có nét gì xuất chúng. Thở dài chán chường, ta tự nhủ: "Thôi thì, kẻ nào muốn công lược cứ việc, ta vốn không có ý này." Kẻ khác xuyên không, hoặc sở hữu dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, hoặc có tài năng xuất chúng, hoặc chí ít cũng một lòng thâm tình đối với người trong mộng. Còn ta ư? Chẳng có gì cả, làm sao có thể tranh đoạt cùng nữ chính? Ta vốn chỉ định sống ẩn dật nơi sơn dã, đợi đến khi thời hạn kết thúc, dù có bị xóa bỏ cũng cam tâm tình nguyện. Thế nhưng, nào ngờ một ngày nọ, hệ thống lại đẩy nam phụ đến ngay trước cổng. Nó lắc đầu bất mãn, cất lời: "Chẳng phải chỉ sợ hắn chê ngươi dung mạo phàm tục sao? Cứ để ta khiến hắn mù lòa là được chứ gì." Ta: "..." Từ đó, ta tận tâm chăm sóc vết thương cho hắn, cùng hắn trải qua sớm tối, chẳng màng đến đôi mắt mù lòa của hắn liệu có gây bất tiện. Trong những đêm mưa gió bão bùng, hắn mò mẫm lên giường, ôm lấy ta đang run rẩy vì kinh hãi. Ta buộc phải thừa nhận, trong thâm tâm ta đã khắc sâu bóng hình hắn. Nhưng rồi một ngày nọ, nữ chính tuyệt sắc giai nhân kia đã tìm tới. Chỉ thoáng nhìn qua, ta liền thấu hiểu vì sao hắn luôn khắc khoải tương tư nàng. Nàng quả thật mỹ lệ vô song. Đôi mắt đỏ hoe, nàng nghẹn ngào, giọng nói vang lên khiến lòng người cũng chợt dâng lên chua xót: "Sư huynh, về nhà cùng muội đi."