Vô Cực Tội Vương - Chương 35: Hồn thuật
Chakra, bản thân nó là một nguồn năng lượng cấu tạo từ Hồn Lực và thể lực, có tính linh hoạt cao và dễ dàng biến thành một dạng năng lượng khác. Đó chính là lý do mà nhẫn giả có thể phun lửa, tạo gió, đóng băng,... Hồn Lực, hay phiên bản tà ác Ma Lực, là lực lượng tinh thần của một con người cụ thể hóa. Dù ở thế kỷ hai mươi mốt, tại thế giới của Shu, năng lượng vẫn là một ngành khoa học mang rất nhiều ẩn số. Cơ thể hấp thụ thức ăn, nước uống, không khí để giữ vững sinh lực cho cơ thể sinh tồn. Mỗi cơ thể thì có một độ bền khác nhau dựa theo sinh lực và mức độ rèn luyện. Độ bền này ảnh hưởng đến khả năng chịu đựng cường độ hoạt động vật lý, đây chính là thể lực.
Còn về hồn lực, năng lượng tinh thần để cho trí óc hoạt động và suy nghĩ thì bọn họ không hiểu nhiều. Sinh lực ảnh hưởng đến hồn lực là điều hiển nhiên, một con người ăn no uống đủ sẽ luôn có khả năng suy nghĩ thông thoáng hơn kẻ nghèo c·hết đói. Nhưng hồn lực bản chất là cái gì? Điện năng di chuyển giữa những búi thần kinh? Đó chỉ là biểu hiện bộ não đang hoạt động, không thể đo lường được độ bền của suy nghĩ.
Ai Cập cổ đại có một cách giải thích. Theo bọn họ, cơ thể và linh hồn là hai cá thể riêng biệt. Cơ thể là bộ máy để ý chí con người hoạt động trong thực tại vật lý, chịu sự quản lý và quy luật của thế giới vật chất. Sinh lực, thể lực, tất cả đều tồn tại trong cơ thể, là một hiện vật có thật nên có thể quan sát được bản chất của chúng. Linh hồn thì lại tồn tại ở một thực tại vô chất. Điều này không có nghĩa nó nằm ở một không gian khác. Theo các pháp sư Ai Cập, hiện thực chia làm hai mặt âm dương. Dương giới là thế giới vật chất sờ được, thấy được, cảm nhận được. Âm giới là thế giới tâm linh vô hình, vô chất, không thể cảm nhận bằng giác quan cơ thể. Linh hồn chính là tồn tại ở âm giới. Còn Hồn Lực thì là mức độ ý chí của một linh hồn có thể tác động đến dương giới.
Nhẫn thuật là dùng năng lượng vật chất đi thay đổi thế giới vật chất. Còn ma thuật của Ai Cập, chính là dùng giả thuyết ý chí linh hồn, dùng Hồn Lực từ âm giới, thế giới tâm linh, để tác động đến dương giới, thế giới vật chất.
Chakra phản ứng dựa trên thủ ấn nên nhẫn thuật được thiết kế xung quanh nó. Một số trường hợp ngoại lệ thì là những người có độ khống chế Chakra cao, có thể khiến Chakra phản ứng không cần thủ ấn.
Hồn Lực phản ứng là dựa trên cổ ngữ, một hệ thống ngôn ngữ cổ đại thúc đẩy thế giới vật chất thông qua Hồn Lực. Không ai biết cổ ngữ đến từ đâu hay nguồn gốc thật sự của nó. Một số thì bảo đây là ngôn ngữ do thần thánh Ai Cập ban cho. Một số thì đồn cổ ngữ chính là vật liệu tạo thành thế giới vật chất, nó đã xuất hiện kể từ khi trời đất sinh ra.
Shu cùng X chậm rãi đọc giới thiệu về ma thuật của Ai Cập. Cả hai người bừng bừng hứng thú, trong lòng càng nảy sinh ra thêm nhiều câu hỏi.
"Ma thuật ở nơi đây dùng cổ ngữ. Chính vì thế lúc Mahad thi pháp, anh ta cần phải tụng chú." Shu nói.
"Hồn Lực. Ma Lực. Âm dương hai giới. Nếu nói như vậy, thế giới bóng đêm mà chúng ta đã đến, chẳng phải chính là một âm giới? Đồ vật ở nơi đó đều nằm ở trạng thái tâm linh, không tồn tại thật sự." X suy đoán.
"Rất có thể. Nhưng cũng không đúng hoàn toàn. Lúc ấy ta có một cơ thể thật sự, vẫn có thể vào được thế giới ấy. Còn chưa kể đồ vật biến ra ở đó cũng sờ được, chạm được không khác gì thế giới thật."
"Bọn họ không xác định cơ thể vật lý không thể bước vào âm giới. Sờ được, chạm được nhưng không có nghĩa nó là vật chất, chỉ cần linh hồn cảm nhận được thì đều là thật. Khả năng thế giới bóng đêm là âm giới rất cao."
Shu cùng X tiếp tục đọc phần tiếp theo. Cổ ngữ dùng để thay đổi thực tại, tác dụng và ảnh hưởng không hề kém thủ ấn, thậm chí ở một số phương diện còn vượt trội hơn. Nhẫn thuật còn cần phải đánh trúng, nhưng ma thuật một khi đã nhắm vào ai, nếu không có ma pháp ngăn cản, thì chắc chắn sẽ dính đòn. Y hệt một hệ thống định vị mục tiêu tự động. Song có ưu điểm thì cũng có khuyết điểm. Ma thuật sử dụng cần tiêu hao Hồn Lực không nhỏ và có giới hạn số lần sử dụng. Cùng một loại ma pháp, ma thuật sư chỉ có thể dùng nó ba lần một ngày. Nhẫn thuật thì có thể bị nhẫn giả dùng hoài dùng mãi, đến khi nào chán thì thôi. Độ tiêu hao cũng có ít có nhiều, không phải tất cả đều nhiều như ma thuật.
Pharaoh cùng các Thần Quan Ai Cập vẫn bị giới hạn bởi luật ba lần cùng loại ma pháp. Nhưng bọn họ có Thiên Niên Bảo liên tục bổ sung Hồn Lực nên có thể sử dụng nhiều loại ma thuật khác nhau thoải mái.
Ứng dụng kế tiếp của cổ ngữ, và cũng quan trọng nhất, là triệu hồi ra Linh Vật. Ma pháp là linh hồn tiêu hao Hồn Lực để ảnh hưởng gián tiếp tới thực tại. Còn Linh Vật là linh hồn hóa ra cơ thể trực tiếp chạy tới thực tại. Ma pháp sử dụng không được nhiều và tiêu hao lớn. Linh Vật chỉ tốn Hồn Lực khi biến ra, không cần Hồn Lực bổ sung để tồn tại. Bọn chúng còn có ma pháp riêng của bản thân. So với sử dụng Hồn Lực thì dùng Linh Vật vừa tiết kiệm, vừa mạnh mẽ hơn.
Vì lý do này, Linh Vật là v·ũ k·hí chính, ma pháp là hỗ trợ thêm.
Trong quyển sách của Mana mang tới không có ghi chép ma pháp nhưng có ghi lại một số cổ ngữ hay sử dụng, trong đó có các từ dùng để triệu hồi, kích hoạt ma pháp, điều khiển linh vật rất cơ bản. Chỉ là khi Shu cùng X đọc tới những dòng này, cả hai đều ngơ ngác.
"X, không phải máy phiên dịch của ngươi có thể dịch tất cả mọi thứ sao?" Shu nhíu mày nói.
"Máy phiên dịch tân tiến cỡ nào vẫn chỉ là một cái máy. Cổ ngữ này được đồn là do thần linh ban tặng, không đọc được chẳng có gì lạ." Nội dung câu nói bâng quơ nhưng giọng điệu của X rõ ràng rất ngạc nhiên. Máy phiên dịch kia không chỉ là một cỗ máy dùng bộ nhớ để dịch từ này sang từ khác, nó có thể đọc dao động linh hồn mà phiên dịch, phân tích câu từ để tính ra toàn bộ hệ thống ngôn ngữ. Từ trước tới nay máy phiên dịch chưa hề gặp qua ngôn ngữ nào không thể giải quyết.
Trên mặt giấy dày, hầu hết nội dung đều hóa thành tiếng Nhật. Nhưng ở gần cuối thì chúng giữ lại hình dạng vốn có. Cổ ngữ là chữ tượng hình, tạo nên từ các hình vẽ, họa tiết đơn giản mà thành ý nghĩa.
"Hình con cò. Hình một người quỳ xuống. Hình ba đường dích dắc chồng lên nhau. Hình con mắt hai tròng... Ta biết chúng đang vẽ cái gì. Nhưng đọc như thế nào?" Shu nói. "Tại sao không có phần giải thích?"
"Ngươi nghĩ có khi nào bọn họ cố tình không?" X nói.
Shu khẽ giật mình, đầu quay qua quay lại nhìn căn phòng trống rỗng. Trời đã tối, bầu trời trong vắt không một gợn mây, để lộ màn đêm sâu thẳm cùng hằng hà sa số vì tinh tú. Mặt trắng to lớn bất thương treo giữa đỉnh đầu, chiếu xạ ánh trăng vào trong phòng của Shu. Các tấm lụa che cửa sổ lay động theo gió, lơ lửng nhẹ nhàng.
"Đúng là như vậy." Shu thì thầm. "Chúng ta là người lạ. Mahad có thể cho chúng ta biết những thông tin này đã là quá tốt. Còn kiến thức về cổ ngữ liên quan tới sức mạnh của Ai Cập, không thể đưa đi dễ dàng."
"Kỹ thuật này của bọn họ rất vi diệu, có thể giúp chúng ta rất nhiều. Hay là trao đổi với Mahad?" X nói.
"Chúng ta đổi cái gì bây giờ?"
"Rất nhiều thứ. Misr mặc dù có ma pháp nhưng ngươi nhìn quanh là thấy. Không có máy móc, nông nghiệp lạc hậu. Chúng ta có thể dùng những tri thức khoa học mà trao đổi."
"Rất có lý. Ngày mai nói với Mahad thử xem, có khi sẽ đạt được cách sử dụng ma thuật." Shu nói.
"Ma thuật.... Ma thuật. Ta thấy cái tên này thật không phù hợp. Dùng Hồn Lực tạo ra phép màu thì nên gọi là hồn thuật." X nói.
"Ngươi gọi nó là cái gì cũng được." Shu bật cười trước phản ứng kì lạ của X.
Thế giới nhẫn giả, Thủy Quốc, Vụ Ẩn Trấn, nhà của Shu. Inori cùng Jirou và Masae ngồi chung một bàn. Em nâng tách trà và lẳng lặng uống. Hai ông bà đối diện thì rì rầm to nhỏ, cãi nhau rất căng nhưng cố gắng giữ âm thanh nhỏ xíu để Inori không nghe thấy.
"Bà nghĩ sao mà muốn Inori học thể thuật? Bà phải biết thể thuật của chúng ta phải trả giá đắt như thế nào?" Jirou thì thầm. Lâu lâu ông lại quay sang Inori, cười hiền hậu một cái, sau đó trở về biểu cảm hung hăng đối mặt với Masae.
"Bây giờ Shu biến mất, ngay cả chúng ta cũng không biết nó đi đâu. Inori hình như biết gì đó nhưng nó không nói. Chắc là con bé muốn mạnh lên để đi cứu Shu." Masae vuốt mái tóc bạc gấp gáp và liên tục không nghỉ, tay nhanh như điện.
"Con bé ngay cả nhẫn thuật cũng không dùng được. Làm sao đi cứu thằng bé?" Jirou trợn mắt.
"Chính vì nó không dùng nhẫn thuật nên mới qua học thể thuật của chúng ta. Tình yêu tuổi trẻ bùng cháy ông biết rõ. Dù chúng ta có nói không, con bé sẽ ở yên sao?"
Jirou và Masae cùng nhìn qua Inori. Đôi mắt em long lanh như mặt hồ, khuôn mặt tiều tụy đi rất nhiều dù chưa bao lâu trôi qua. Em phát hiện hai người nhìn, liền nở một nụ cười dịu dàng nhưng cất giấu không ít tâm sự.
"Mắt ta!" Jirou che cặp mắt, cả người bật ngửa. Ông nhìn thấy con bé cố gắng tỏ ra vững vàng thật sự thương chịu không nổi.
"Tim ta!" Masae thì bấu lấy ngực, lưng cong lại. Bà hiểu thấu cõi lòng của Inori vì bản thân bà đã từng trải qua điều tương tự.
Cả hai người quay đầu nhìn nhau, không mưu mà hợp, cùng quyết định một chuyện.
"Bọn ta có thể dạy con thể thuật bí truyền." Jirou nói.
Masae tiếp lời. "Nhưng quá trình sẽ rất dài và có nhiều đau khổ."
Inori đứng dậy, cúi người nói. "Con cảm ơn hai bác."
Jirou cùng Masae vội vã nâng em đứng lên. Thật tình, với cái khuôn mặt búng ra sữa không một chút tà ác đó, ít người có thể từ chối thình cầu của em. Trừ phi là người vô lương tâm và không thích cái đẹp.
Thế giới nhẫn giả huyền diệu, có nhiều bí ẩn mà người đời không biết đến. Inori nghĩ thế nên em muốn mạnh lên. Lỡ như Shu không trở lại, em sẽ dùng chính sức mạnh của bản thân để đấm vỡ tấm màn thế giới mà đi tìm anh.