(Đã dịch) Vạn Tướng Chi Vương - Chương 64 : Con tin
Bạch Linh Khư bên trong, hôm nay một mảnh hỗn loạn.
Bởi vì những đệ tử còn ở lại đây đều đã nhận được tin tức do Sư Không cùng đám người kia tung ra, đó là Lữ Thanh Nhi của Nam Phong Học Phủ đã bị trọng thương và đang ẩn náu.
Tin tức này vừa truyền ra, lập tức khiến lòng người xao động. Dù sao ai nấy đều rõ, Lữ Thanh Nhi hiện đang đứng đầu bảng tích điểm; nếu có ai đủ may mắn tìm thấy nàng, chẳng phải sẽ lập tức vươn lên vị trí thứ nhất sao?
Trước đây, bọn họ kiêng dè Lữ Thanh Nhi là vì thực lực mạnh mẽ của nàng, nhưng nay nàng đã bị thương nặng, còn sợ gì nữa?
Vì vậy, một số đệ tử mang lòng tham đã không kìm được bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, quyết tâm đào sâu ba tấc đất cũng phải tìm ra người.
...
Trên một bức tường đổ nát, Sư Không bình thản nhìn khắp nơi trong Bạch Linh Khư đang hỗn loạn và bất ổn. Đến nay bọn họ đã tìm kiếm một giờ, thế nhưng Lý Lạc dường như đã mang theo Lữ Thanh Nhi biến mất, nửa bóng người cũng không tìm thấy.
"Không biết vì sao, ta cứ cảm thấy có điều bất an." Sư Không nghiêng đầu, cau mày nói với Hạng Lương cùng đám người đang đứng bên cạnh.
Tông Phú đáp: "Không cần vội vàng xao động, dưới sự tìm kiếm gắt gao như vậy, bọn họ không thể trốn lâu đâu."
Sư Không thở ra một hơi, hắn cũng biết sốt ruột là vô dụng, chẳng qua cái cảm giác bất an khó hiểu trong lòng khiến hắn vô cùng khó chịu.
Đột nhiên, hắn nghe thấy vài tiếng động, quay đầu lại, liền thấy Tống Vân Phong từ phế tích cách đó không xa bước ra, trong tay y dường như còn đang giữ một người.
"Chỗ ta đây, e rằng có thể giúp ngươi ép Lý Lạc lộ diện." Tống Vân Phong cười nhạt nói.
Y chỉ vào bóng người bị trói chặt trong tay, nói: "Người này tên là Triệu Khoát, là bằng hữu tốt của Lý Lạc trong Học Phủ. Trước đây hắn và Ngu Lãng vẫn luôn đi theo Lý Lạc."
"Lý Lạc sẽ phát giác hành động của các ngươi, khả năng lớn là Ngu Lãng đã phát hiện, rồi thông báo Lý Lạc; chẳng qua khi ấy hắn đang âm thầm quan sát các ngươi, lại không ngờ ta cũng nấp ở gần đó dõi theo hắn."
"Lúc các ngươi giao thủ với Lữ Thanh Nhi, ta đã tiếp cận, bắt được Triệu Khoát này, nhưng Ngu Lãng lại có phần xảo quyệt, đã trốn thoát."
Lúc này, Triệu Khoát tay chân bị trói chặt, miệng cũng bị nhét vải, đôi mắt hắn bừng lửa giận nhìn chằm chằm Tống Vân Phong.
Trước đây khi Tống Vân Phong phát hiện ra bọn họ, kỳ thật bọn họ cũng có chút phát hiện, bất quá với người cùng học phủ, dù sao cũng bớt đi vài phần cảnh giác, vì giữa đôi bên không thể cướp đoạt tích điểm, cũng mất đi động lực cạnh tranh lớn nhất.
Nhưng hắn cùng Ngu Lãng không ngờ rằng, Tống Vân Phong lại đột nhiên ra tay với bọn họ.
Trước cơn nguy nan ấy, Triệu Khoát đã chủ động xông lên, cản bước Tống Vân Phong, tranh thủ chút thời gian cho Ngu Lãng chạy trốn, còn bản thân thì bị bắt giữ.
Tống Vân Phong chẳng thèm để ý ánh mắt bừng lửa của Triệu Khoát, nói: "Tuy rằng trong kỳ thi cuối năm không thể gây tổn thương đến tính mạng, nhưng chúng ta có thể treo ngược tên này lên trêu ngươi sỉ nhục. Ta tin Lý Lạc sẽ phát hiện, đến lúc đó, xem hắn có bằng lòng hiện thân đến cứu bạn tốt của mình hay không."
"Ha ha, Vân Phong, ngươi đến thật đúng lúc!" Thân ảnh Sư Không lướt xuống, không kìm được bật cười ha hả.
Sau đó hắn quay đầu nói với Trì Tô: "Treo Triệu Khoát này lên nơi nào dễ thấy một chút. Ta muốn xem, rốt cuộc Lý Lạc muốn bảo vệ huynh đệ của hắn hay Lữ Thanh Nhi."
Tông Phú nhíu mày, nói: "Có thể hay không làm quá mức rồi?"
Sư Không khoát tay áo, thản nhiên nói: "Nếu Lý Lạc không thích lo chuyện bao đồng, thì sẽ không có những chuyện này, tất cả đều do hắn mà ra."
Trì Tô nghe vậy, gật đầu đáp ứng, tay y khẽ nâng, những dây leo xanh biếc liền vươn ra, quấn chặt lấy Triệu Khoát.
...
Bên trong hốc cây.
Lý Lạc mở đôi mắt khép hờ, sau đó nhìn Lữ Thanh Nhi trước mặt, phát hiện khuôn mặt nàng ửng hồng, cơ thể cũng khẽ run, lập tức kỳ lạ nói: "Ngươi không sao chứ?"
Lữ Thanh Nhi cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khẽ lắc đầu, sau đó nhỏ giọng nói: "Xong chưa?"
Lý Lạc cười gật đầu, sau đó buông lỏng bàn tay nhỏ bé của Lữ Thanh Nhi, mà người sau hiển nhiên như trút được gánh nặng, cơ thể mềm mại đang căng thẳng cũng thả lỏng hẳn.
Vết ửng đỏ trên khuôn mặt xinh đẹp của Lữ Thanh Nhi dần tan đi, nàng cảm nhận một lát thương thế trong cơ thể, không khỏi kinh ngạc nói: "Thương thế của ta đã hồi phục gần tám phần."
Lúc này mới chưa đến một giờ đồng hồ, thương thế của nàng vậy mà dưới tay Lý Lạc đã hồi phục đến mức này.
Tên này trị liệu hiệu quả mạnh đến vậy ư?
"Lý Lạc, ngươi thật lợi hại!" Lữ Thanh Nhi vui mừng nói.
Lý Lạc khiêm tốn khoát tay, nói: "Ngươi trước hãy tranh thủ thời gian hồi phục tướng lực một lát."
Lữ Thanh Nhi khẽ gật đầu, sau đó đôi mắt đẹp chậm rãi khép lại, vận chuyển Dẫn Đạo Thuật của chính mình, bắt đầu khôi phục tướng lực đã tiêu hao.
Còn Lý Lạc thì đứng dậy, đi đến trước hốc cây, ánh mắt hắn dõi theo mảnh phế tích này, chợt ánh mắt ngưng lại, sắc mặt hơi âm trầm nhìn về một hướng.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Lữ Thanh Nhi đang hồi phục, vận chuyển Thủy tướng chi lực, thi triển "Thủy Ảnh Thuật" bao phủ bản thân, đợi đến khi thân ảnh nhạt đi rất nhiều, liền nhanh chóng lẻn ra khỏi hốc cây.
Bóng dáng mờ ảo của Lý Lạc thoăn thoắt tiến về phía trước giữa đống phế tích, mười mấy phút sau, hắn dừng lại ở một nơi bí mật, ánh mắt lạnh như băng nhìn khoảng đất trống phía trước.
Ở đó, trên một tòa nhà cao tầng đổ nát, một bóng người bị treo ngược, chính là Triệu Khoát.
Sư Không cùng đám người đứng xung quanh, ánh mắt sắc bén quét khắp bốn phía.
"Lý Lạc, ta biết ngươi nhìn thấy nơi đây. Ta cũng không muốn nói nhiều với ngươi, giao Lữ Thanh Nhi ra đây, bằng hữu này của ngươi, ta sẽ trả lại." Giọng Sư Không hùng hồn truyền ra.
Nhưng mà, bốn phía một mảnh tĩnh lặng.
"Nếu ngươi không chịu xuất hiện, vậy hôm nay đừng trách ta lại để bằng hữu này của ngươi mất hết thể diện." Sư Không cười lạnh, hắn nắm một viên đá, trực tiếp bóp nát, sau đó búng ngón tay, một viên đá vụn liền đập vào người Triệu Khoát, cơn đau dữ dội khiến trán hắn lập tức vã mồ hôi lạnh.
Dù miệng đã được tháo băng, hắn vẫn nghiến chặt răng, không hề phát ra một tiếng động nào, bởi hắn biết đối phương cố ý muốn hắn lên tiếng để ép Lý Lạc lộ diện.
"Miệng ngươi cứng thật đấy."
Sư Không cười nhạt, liên tục búng ngón tay, từng viên đá vụn bọc lấy Lôi tướng chi lực, không ngừng đập vào quanh thân Triệu Khoát, tạo nên những tiếng động nặng nề.
Cơ thể hắn run rẩy kịch liệt, bật lên như con cá mắc cạn.
HƯ...U...U!
Thế nhưng ngay lúc này, đột nhiên có tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy một đạo quang ảnh màu xanh thoắt hiện ra, liền mắng lớn: "Sư Không, đồ vô sỉ nhà ngươi, đừng để ta bắt được, không thì ta sẽ lột da ngươi, rồi nhúng xuống hố phân!"
Sư Không bình thản nhìn bóng người vừa xuất hiện, Tống Vân Phong bên cạnh liền nói: "Hắn chính là Ngu Lãng."
"Triệu Khoát, ta đến cứu ngươi rồi!"
Ngu Lãng kêu lên một tiếng kỳ quái, thân ảnh bắn vút ra, thẳng đến Triệu Khoát đang bị treo.
Tống Vân Phong hừ lạnh một tiếng, lách mình xông ra, một chưởng vỗ thẳng vào Ngu Lãng; thế nhưng Ngu Lãng dường như không hề phòng bị, cứ để y một chưởng đánh trúng người.
Ngu Lãng chấn động thân hình, khóe miệng rỉ máu, nhưng bóng dáng hắn lại như chiếc lá bay trong gió, lướt đi kỳ dị, nhanh chóng tiếp cận Triệu Khoát.
Sư Không nhướng mày, định ra tay.
Nhưng lúc này Ngu Lãng há mồm phun ra, một đạo thanh quang bắn tới, trực tiếp trúng vào lồng ngực Triệu Khoát, sau đó đánh nát miếng bài ngọc đang cài trên đó.
Thân ảnh Ngu Lãng ung dung rơi xuống, hắn nhìn Tống Vân Phong như hổ đói lại lần nữa xông đến, nhưng lại không vội không vàng tháo miếng bài ngọc trên ngực xuống, rồi ngay trước mặt bọn họ, bóp nát nó.
"Ha ha, tiểu gia đây không còn bài ngọc, ta đã bị loại rồi, ngươi cứ đánh ta xem nào."
Ngu Lãng ưỡn ngực, cười hì hì nói với Sư Không, Tống Vân Phong cùng những người khác.
Sư Không, Tống Vân Phong cùng đám người đều ngạc nhiên dừng lại. Bọn họ cứ ngỡ Ngu Lãng đến cứu Triệu Khoát, nào ngờ tên này căn bản không có ý đồ đó, ngược lại chủ động đến để cả mình lẫn Triệu Khoát đều bị loại.
Có thể nói như vậy, bọn họ cũng không thể làm bất cứ chuyện gì với người đã bị loại nữa, bởi làm vậy sẽ vi phạm quy định.
Trong chốc lát, sắc mặt Sư Không và Tống Vân Phong đều trở nên khó coi.
Bản quyền dịch thuật của nội dung này thuộc về truyen.free.