(Đã dịch) Vãn Thiền - Chương 84
Trong đại điện Bắc Môn, minh chủ Thiên Cương Minh Tần Hàn đã đến, nét mặt uy nghi nhìn chằm chằm những người đang ngồi trong điện. Các chưởng môn của tam môn thất phái tề tựu đông đủ, tất cả như đang chờ đợi điều gì đó.
Vừa lúc đó, vài đệ tử Bắc Môn chạy vào, lớn tiếng nói: "Minh chủ! Chưởng môn! Tại Diệu Kiếm Bình bỗng xuất hiện mấy chục sát thủ Quỷ Môn, toàn bộ đệ tử ở phía đông đã bị bao vây rồi!"
Ánh mắt mọi người dồn lên tên đệ tử vừa nói, nhưng chưa kịp hỏi rõ, một đệ tử khác hớt hải chạy vào, hổn hển nói: "Thí Kiếm Các ở phía tây đột nhiên bốc cháy, các đệ tử đã rút xuống lưng chừng núi rồi!"
Vừa dứt lời, một người khác lại vội vàng xông vào từ ngoài cửa: "Minh chủ! Dưới chân núi có hơn trăm sát thủ Quỷ Môn, bọn chúng đang tấn công lên núi!"
Người đó vừa nói xong, sắc mặt ai nấy đều tái xanh. Hơn ngàn sát thủ Quỷ Môn đã được phái đi, đợt hành động này rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước, khiến cả chính đạo Trung Nguyên đều trở tay không kịp.
Chưởng môn Bắc Môn thở dài, đứng dậy, cắn răng nói: "Minh chủ, đệ tử Bắc Môn đang quyết chiến với bọn chúng, xin thứ lỗi, ta không thể ngồi yên chờ đợi được nữa."
"Từ chưởng môn." Tần Hàn lên tiếng, thở dài nói: "Bát Phương Kiếm Trận còn cần có Từ chưởng môn. Nếu chưởng môn rời đi mà Quỷ Môn chủ lại hiện thân, chúng ta sẽ đối phó thế nào?"
Sắc mặt chưởng môn Bắc Môn tái mét, y không bước tiếp nhưng bàn tay đặt bên hông đã siết chặt thành quyền.
"Ta không thể trơ mắt đứng nhìn đệ tử Bắc Môn chết trước mặt ta."
Sắc mặt Tần Hàn cực kỳ nặng nề, quay đầu nhìn mấy đệ tử Bắc Môn: "Có thấy tung tích tứ đại hộ pháp và thập đại cao thủ đâu không?"
Mấy đệ tử đưa tin nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu nói: "Không thấy."
Nghe vậy, nét mặt Tần Hàn càng thêm âm trầm, những người có mặt trong điện cũng nhíu chặt mày.
Lần này Quỷ Môn xuất thủ, thực lực mạnh hơn lúc trước rất nhiều nhưng các nhân vật quan trọng lại cứ không chịu xuất đầu lộ diện. Chắc chắn có vấn đề gì đó ẩn chứa bên trong.
"Minh chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Một vị chưởng môn hỏi.
Tần Hàn khoanh tay đứng giữa đại điện, nghiến răng nói: "Đợi. Quỷ Môn chủ chưa xuất hiện, các cao thủ Quỷ Môn cũng đang ẩn mình chờ đợi, đừng vì chuyện nhỏ mà phá hỏng đại kế."
"Nhưng…" Chưởng môn Bắc Môn không còn kiên nhẫn nữa: "Đệ tử Bắc Môn của ta sẽ ra sao?"
Tần Hàn không đáp, chưởng môn Huyền Dương Phái cười khổ đứng lên nói: "Từ chưởng môn, Tần minh chủ cũng đang rất khó xử. Nhưng chuyện đến nước này, nếu để Quỷ Môn chớp lấy cơ hội, e rằng không chỉ mấy trăm đệ tử trước mắt mà cả Bắc Môn, thậm chí cả chính đạo Trung Nguyên đều gặp nguy."
Chưởng môn Bắc Môn sao lại không biết điều đó? Hắn đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt biến đổi, cuối cùng cũng không nói gì.
Vào lúc này, một đệ tử xông vào đại điện, thở hổn hển, chuẩn bị nói điều gì đó.
Mọi người nghiêm mặt chờ hắn lên tiếng, không biết liệu lại là chuyện gì khó đối phó nữa đây.
Nhưng tin tức lần này mang đến lại khác hẳn, đệ tử nọ ngẩng đầu lớn tiếng nói: "Chưởng môn! Đệ tử Thí Kiếm Các đã được cứu rồi! Là Yến tông chủ cứu họ!"
Mọi người sửng sốt, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc ấy, ngoài điện bỗng có tiếng động, Yến Hạ dẫn người của Ngũ Đạo chạy tới.
"Tần minh chủ, chư vị chưởng môn." Trong số những người có mặt, Yến Hạ là hậu bối trẻ tuổi nhất. Nàng bái kiến chư vị xong, quay sang nhìn Tần Hàn, nói: "Xin lỗi vì ta đã đến trễ, không biết tình hình hiện tại ra sao rồi?"
Tần Hàn kể lại chuyện vừa xảy ra với Yến Hạ, sau đó nói: "Các cao thủ thật sự của Quỷ Môn còn chưa hiện thân, chuyện này e rằng còn phức tạp hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng, ta lo…"
Không cần Tần Hàn nói hết, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Những chuyện này rất có khả năng là kế hoạch của Quỷ Môn.
Nhưng bọn họ biết đó là kế nhưng cũng không thể lui bước. Họ không giống như Quỷ Môn, họ còn phải gánh vác sinh mạng của hàng ngàn hàng vạn đệ tử.
"Nếu là vậy, minh chủ nghĩ bọn chúng có khả năng xuất hiện ở đâu nhất? Hay mục đích của bọn chúng rốt cuộc là gì?" Yến Hạ hỏi.
Tần Hàn quay đầu nhìn các chưởng môn phía sau, nói: "Hiện tại chúng ta không rõ mục đích của Quỷ Môn. Lần ra tay này sẽ mang lại lợi ích lớn nhất cho bọn chúng. Nếu các vị là người của Quỷ Môn, các vị sẽ lựa chọn ra sao?"
Đám người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng chưởng môn Huyền Dương Phái nói: "Nếu là ta, lần đầu ra tay chắc chắn sẽ chọn diệt trừ những việc hoặc người có tính uy hiếp nhất."
Lời này nói ra rất có lý, trong điện cũng đã có người nghĩ tới điều này. Yến Hạ hỏi: "Vậy thì trong Bắc Môn có thứ gì đáng uy hiếp với Quỷ Môn?"
Ánh mắt Tần Hàn và mọi người đồng loạt dừng lại trên người chưởng môn Bắc Môn.
Sắc mặt chưởng môn đột nhiên thay đổi, cắn răng nói: "Luyện Nhật Kiếm."
Bảo vật của kiếm môn Trung Nguyên năm xưa, Trung Nguyên đệ nhất kiếm, Luyện Nhật Kiếm.
Tương truyền, Luyện Nhật Kiếm là bảo vật từ trận chiến thần ma ngàn năm trước, là kiếm của thiên thần, thủ lĩnh của vạn kiếm trong suốt mấy ngàn năm qua. Sau này kiếm môn phân thành bốn phái, một phái trong đó đã diệt môn từ lâu, nay chỉ còn lại ba phái. Luyện Nhật Kiếm do Bắc Môn cất giữ. Bây giờ sát thủ Quỷ Môn nhắm vào Bắc Môn, mục tiêu rất có thể là chí bảo Luyện Nhật Kiếm của Bắc Môn.
Nếu đã vậy thì không thể chần chừ chậm trễ thêm nữa.
Tần Hàn lập tức nói: "Luyện Nhật Kiếm ở đâu?"
"Ở kiếm trì." Chưởng môn Bắc Môn nói: "Ở kiếm trì!"
Tần Hàn nói: "Dẫn bọn ta qua đó."
Chưởng môn Bắc Môn vội vàng gật đầu, dẫn mọi người tiến về phía kiếm trì.
Kiếm trì nằm ở hậu sơn dưới chân núi. Lúc quần hùng Trung Nguyên đến nơi, m���t người đã đứng khoanh tay bên kiếm trì tự lúc nào.
Người đó quay lưng lại với mọi người, thân khoác áo bào rộng thùng thình, trông rất đơn sơ, giống như một thư sinh mang hơi thở văn nhã. Nhưng giữa tiếng đao kiếm ồn ào ngoài kia, người đó lại đứng một mình bên hồ chỉ có tiếng gió thổi, chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến những người chính đạo Trung Nguyên cảnh giác dừng lại.
Yến Hạ từng nhìn thấy bóng dáng đó, không chỉ một lần.
Chủ nhân Quỷ Môn.
Trong khoảnh khắc Yến Hạ thầm đoán thân phận của người này trong lòng, người đó chợt bật cười, quay người lại.
Không biết có phải nàng nhìn nhầm hay không, nhưng Yến Hạ cảm thấy ánh mắt người đó xuyên qua đám người, rơi thẳng vào mình.
Nàng im lặng không nói, minh chủ Thiên Cương Minh Tần Hàn dẫn đầu đám người, đối mặt với bóng người bên hồ kia.
"Đã lâu không gặp." Tần Hàn nhìn thẳng vào người nọ, tuy đối mặt với sức ép vô hình từ đối thủ nhưng mặt y vẫn không hề biến sắc.
Quỷ Môn chủ bật cười nhưng không ai có thể nhìn rõ nụ cười của ông ta. Ông ta nhìn Tần Hàn, thản nhiên đáp: "Các ngươi tới trễ rồi."
Ông ta cúi mắt nhìn xuống bàn tay mình, mọi người cũng nhìn theo, trong tay ông ta đang cầm một thanh trường kiếm đen.
Luyện Nhật Kiếm.
Luyện Nhật Kiếm đã lọt vào tay Quỷ Môn chủ, sắc mặt ai nấy đều biến sắc nhưng vẫn có một số người giữ được bình tĩnh. Yến Hạ nhìn Tần Hàn một cái, thấy y có vẻ đã liệu trước trường hợp này, và nhận ra suy nghĩ của y rất giống nàng.
Quả nhiên, Tần Hàn khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Không trễ, chỉ cần ngươi còn ở đây thì vẫn chưa muộn."
Nghe Tần Hàn nói vậy, đôi mắt Quỷ Môn chủ tối lại, ngữ khí trở nên nghiêm túc: "Các ngươi muốn giữ chân ta?"
"Không phải giữ chân ngươi." Tần Hàn nói, "Mà là giết ngươi."
Kiếm trì nhất thời yên lặng, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách, ánh nắng chiếu rõ những gợn sóng trên mặt hồ. Quỷ Môn chủ ra vẻ suy tư, nói: "Đáng tiếc."
Tần Hàn ngẩn người.
Trái tim Yến Hạ cũng nảy lên một nhịp, đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Quỷ Môn chủ nhìn các cao thủ chưởng môn các phái Trung Nguyên tề tựu đông đủ trước mắt, giọng điệu cười nhạo nói: "Đáng tiếc, mục đích của ta chỉ là giữ chân các ngươi."
Dự cảm trong lòng Yến Hạ trở thành sự thật, đầu óc nhất thời nổ ầm.
Luyện Nhật Kiếm không phải mục đích của Quỷ Môn.
Hoặc nói cách khác, ngay từ đầu mục đích của chúng đã không phải là Bắc Môn.
Thập đại cao thủ và tứ đại hộ pháp của Quỷ Môn đều không xuất hiện, chỉ có Quỷ Môn chủ ở đây.
Điệu hổ ly sơn.
"Bọn họ đang ở đâu?!" Yến Hạ bước lên trước, gương mặt trắng bệch, nhìn chằm chặp đối phương, nói: "Mục đích thật sự của Quỷ Môn rốt cuộc là gì?"
Quỷ Môn chủ hơi bất ngờ khi Yến Hạ có thể đoán ra đầu đuôi nhanh đến vậy, nhưng điều này không khiến ông ta quá kinh ngạc. Ông ta hứng thú nhìn Yến Hạ một cái, rồi khôi phục ánh mắt thản nhiên như mọi khi. Ông ta nói: "Nói với các ngươi cũng không sao, bây giờ các ngươi có vội lên đường thì chắc cũng không kịp nữa đâu."
"Thương Nam Sơn bây giờ chắc đã thành một đống đổ nát rồi."
Ngũ Đạo, Thương Nam Sơn.
Vì vấn đề sức khỏe, nơi ở của Yến Lan Đình được sắp xếp tại nơi sâu nhất trong Thương Nam Sơn. Căn viện yên tĩnh, ngày thường hiếm có người lui tới, là nơi dưỡng bệnh tốt nhất, cũng là nơi Yến Hạ đặc biệt sắp xếp cho Yến Lan Đình.
Mặc dù hiện tại Ngũ Đạo có rất nhiều đệ tử, mọi người cũng càng thêm tôn kính với Yến Lan Đình, nhưng chuyện chăm sóc y từ trước đến nay chỉ do Lâm Mạn Thảo và Diệp Đề tự mình làm, không bao giờ nhờ người khác.
Lúc Diệp Đề đi vào viện, Lâm Mạn Thảo đang bước ra khỏi phòng. Mắt Diệp Đề không thấy đường nhưng thính giác rất nhạy bén, nghe một cái là biết ngay tiếng bước chân của bà ấy. Y hỏi: "Đại ca sao rồi? Tên câm kia đâu?"
"Hôm qua lão tam chăm sóc đại ca cả ngày, ta bảo đệ ấy đi nghỉ rồi." Khóe mắt Lâm Mạn Thảo phiếm đỏ nhưng lời nói vẫn rất tự nhiên, không lộ vẻ cảm xúc. "Đại ca vừa mới tỉnh, ta đang định đi lấy thuốc cho huynh ấy."
Diệp Đề "Ồ" lên, rồi nói: "Tỷ cũng chăm sóc đại ca cả ngày rồi, để ta thay cho tỷ nhé?"
Lâm Mạn Thảo cười mắng: "Đệ tự chăm sóc mình còn chưa xong, làm sao ta yên tâm giao đại ca cho đệ chứ!"
Diệp Đề bật cười xoa xoa mũi. Nếu là mọi khi, y đã lên tiếng bật lại rồi, nhưng hôm nay y chỉ lắc đầu thở dài: "Ta cũng muốn làm chút gì đó vì đại ca, tỷ cứ để ta vào trong đi."
Một người bình thường chỉ thích đùa giỡn mà hôm nay lại bất chợt nghiêm túc như vậy, Lâm Mạn Thảo chưa kịp thích ứng. Bà ngẩn người giây lát rồi thở dài, thấp giọng nói: "Đệ vào đi, ta đi bưng thuốc qua. Vừa hay có đệ ở đây, có thể dỗ huynh ấy uống thuốc giúp ta."
"Ừm." Diệp Đề gật đầu, mở cửa đi vào trong phòng.
Sau khi vào trong, Diệp Đề lắng tai nghe giây lát, rồi giọng Yến Lan Đình vang lên: "Sao vậy?"
Diệp Đề chậm rãi lê bước tới bên cạnh Yến Lan Đình, lần mò một hồi mới ngồi xuống được giường, lắc đầu cười nói: "Còn đang nghĩ câu đầu tiên nên nói gì với đại ca."
"Nghĩ xong chưa?" Giọng Yến Lan Đình vẫn rất yếu ớt nhưng tinh thần có vẻ không đến nỗi nào.
Diệp Đề bất lực xua tay: "Chưa nghĩ ra nhưng lại lỡ lời nói mất rồi."
Hai người cùng bật cười.
Diệp Đề nhướng mày nói tiếp: "Quỷ Môn đã hành động rồi. Lần này chúng ra tay với Bắc Môn, tiểu Yến Hạ đã chạy đến đó rồi."
Yến Lan Đình im lặng giây lát rồi hỏi: "Đệ lo không?"
"Lo, tất nhiên là lo, nhưng mười năm qua con bé làm mọi việc rất tốt, ta cũng biết con bé không còn là tiểu cô nương cần chúng ta phải lo lắng như ngày xưa nữa." Diệp Đề nói nhẹ nhàng nhưng đầu mày nhíu chặt đã lộ rõ tâm trạng của y. Yến Lan Đình không nói ra, y cụp mắt định nói điều gì đó, nhưng giữa chừng lại che miệng ho.
Diệp Đề vội vàng đỡ lấy y, nói đùa: "Biết ngay là huynh lo cho con bé mà. Huynh đừng bận tâm quá nhiều nữa. Huynh trông có vẻ là người bình tĩnh nhất, nhưng thật ra huynh mới là người không buông tay được nhất. Đợi tiểu Yến Hạ quay về, ta sẽ nói với con bé cha lớn nó nhớ nó đến phát ốm…"
Y bỗng nhiên khựng lại.
Bởi vì ngón tay y chạm vào một thứ dinh dính và ấm nóng. Y khựng lại, không lên tiếng, mùi máu thoang thoảng lan tỏa trong không khí.
Cơ thể Yến Lan Đình vô lực trượt xuống, khóe miệng máu tuôn ra không ngừng, dần dần nhuộm đỏ chăn gối và vạt áo trắng như tuyết của y.
Diệp Đề hơi run rẩy dìu đỡ cơ thể vô lực của y, mím môi không nói. Đúng vào lúc ấy, ở phía xa ngoài viện vang lên một tiếng nổ lớn, tiếng đao kiếm đan xen nhau truyền tới.
Bản quyền dịch thuật và biên tập đoạn văn này thuộc về truyen.free, nghiêm cấm mọi hành vi sao chép dưới mọi hình thức.