Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Vãn Thiền - Chương 83

"Con biết không." Giọng trầm thấp của Diệp Đề vang lên bên tai Yến Hạ, y nói, "Với mọi người từ trước đến nay, huynh ấy vẫn luôn là trụ cột vững chãi, chưa từng gục ngã."

Diệp Đề quay người nhìn về phía Yến Hạ nhưng ánh mắt lại lạc đâu đó xa xăm, nói: "Dù sau này huynh ấy không thể cầm kiếm nữa, chúng ta vẫn tin tưởng như vậy."

"Mãi đến hôm nay, khi huynh ấy đột ngột gục ngã, ta mới nhận ra huynh ấy cũng chỉ là người bình thường, cũng biết mệt mỏi, cũng sẽ có lúc kiệt sức. Huynh ấy đã gắng gượng vì chúng ta biết bao nhiêu năm, vậy mà chúng ta đã vô tâm coi đó là điều hiển nhiên."

Yến Hạ không thể nào chấp nhận được, dù cha nhỏ có nói bao nhiêu đi chăng nữa, nàng vẫn không tài nào chấp nhận nổi.

Nàng cứ nghĩ, đợi chuyện Quỷ Môn kết thúc, mọi thứ rồi sẽ ổn thỏa. Cha mẹ nuôi gian nan khổ sở lắm mới trở về, Ngũ Đạo tái xuất giang hồ – tất cả đều là những điều Yến Hạ mong đợi nhất. Nàng hình dung họ lại được sống an yên bên nhau như thuở ở Nam Hà trấn, sau này mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.

Nhưng nàng không ngờ cha lớn lại gục ngã đúng lúc này.

Nàng cố giữ vẻ bình tĩnh, hỏi: "Cha lớn... còn chịu đựng được bao lâu nữa?"

"Ba tháng." Diệp Đề thấp giọng đáp, "Cung Gian đã mời thần y Phi Yên đến, ông ấy nói cùng lắm là ba tháng."

Nghe thấy thời hạn này, bàn tay Yến Hạ siết chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau điếng mà nàng cũng chẳng còn để tâm. Diệp Đề đã chấp nhận sự thật, y chỉ cười khổ lắc đầu, rồi quay lưng bước đi. Đi được vài bước, y chợt dừng lại, không yên tâm dặn dò: "Trong khoảng thời gian này, con hãy nói chuyện với huynh ấy nhiều hơn một chút đi. Cha lớn ngày nào cũng nhớ con, nhưng vì con cứ bận rộn chuyện Ngũ Đạo nên không đến thăm huynh ấy thường xuyên."

"Con..." Yến Hạ ngẩng đầu, nghĩ lại những ngày qua, đúng như lời cha nhỏ nói.

Nàng chỉ ước, nếu mọi chuyện có thể kết thúc nhanh hơn, để nàng có thể sống những ngày tháng an nhàn cùng cha mẹ nuôi như thuở ở Nam Hà trấn, nếu như... có thể kết thúc sớm hơn...

Diệp Đề đã rời đi, tiếng bước chân mau chóng biến mất. Trong đình viện chỉ còn lại tiếng gió thổi hiu quạnh, Yến Hạ đứng một mình dưới tán cây, lẳng lặng không biết phải làm gì.

Tứ Tượng Đồ bất ngờ bay tới bên cạnh Yến Hạ, người trong tranh lo âu nhìn nàng, do dự không biết nói gì.

Yến Hạ nhìn lá rụng dưới chân mình, lẩm bẩm: "Những năm qua, cha lớn chắc hẳn đã sống rất khổ sở."

Nhưng cho dù là thế, nàng vẫn không muốn nhìn cha lớn ra đi.

Dù mười năm qua đã sớm quen với sinh ly tử biệt, nhưng nàng vẫn không cách nào chấp nhận sự chia lìa này.

"Chắc chắn còn có cách khác mà, chúng ta nhất định có thể chữa khỏi cho cha lớn, đúng không?" Yến Hạ thấp giọng hỏi, không biết là hỏi người bên cạnh hay hỏi chính mình.

Văn Bắc Vân muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, hắn lấy lại tinh thần nói: "Yến Lan Đình không dễ chết vậy đâu. Năm xưa hàng trăm người bao vây hắn, khắp thiên hạ muốn lấy mạng hắn mà cũng chẳng ai làm được, thì hà cớ gì lại chết ở đây?"

Yến Hạ nhìn chằm chằm Văn Bắc Vân, coi những lời hắn nói như một tia hy vọng.

Văn Bắc Vân nói thế nhưng bản thân hắn cũng chẳng lấy gì làm tự tin. Thấy Yến Hạ nhìn mình, hắn đành gật đầu trấn an: "Đừng lo."

Sắc mặt Yến Hạ hơi ảm đạm, nàng không còn là tiểu cô nương cứ nói vài ba câu là có thể dỗ dành được nữa. Nàng miễn cưỡng cười, gật đầu nói: "Vâng."

Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Chỉ có thể tin tưởng vào điều đó mà thôi.

***

Do Thiên Cương Minh chưa phát tán tin tức ra ngoài nên Ngũ Đạo chưa có bất cứ hành động gì về chuyện của Quỷ Môn. Đa phần họ vẫn âm thầm điều động nhân lực khắp nơi, còn bên ngoài, Trung Nguyên vẫn sóng yên biển lặng như tờ, dường như không có chuyện gì xảy ra.

Yến Hạ nhân lúc này làm hết những việc phải làm, rồi mới đến phòng Yến Lan Đình.

Sức khỏe của Yến Lan Đình quá yếu, từ lúc Yến Hạ trở về cho đến nay y đã hôn mê liền năm ngày. Ai cũng sốt ruột nhưng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành luân phiên chăm sóc y.

Hôm đó, Yến Hạ bưng thuốc đến phòng Yến Lan Đình như mọi ngày, nhưng không ngờ vừa bước đến bên bàn thì lại nghe một giọng nói quen thuộc vang lên: "Cứ đặt thuốc xuống đó là được rồi."

Yến Hạ nhất thời ngẩn người, sau đó lập tức lao đến bên người vừa nói, rơm rớm nước mắt: "Cha lớn!"

Yến Lan Đình đã tỉnh dậy tự lúc nào, đang khoác vội chiếc áo bào rộng ngồi bên mép giường. Y mỉm cười nhìn Yến Hạ, nói: "Qua đây nói chuyện với ta một chút?"

"Vâng ạ." Yến Hạ vâng lời, ngồi xuống cạnh Yến Lan Đình. Dù là quá khứ hay hiện tại, nàng chưa bao giờ làm trái lời cha lớn. Nàng ngồi xuống, đưa mắt nhìn Yến Lan Đình, thấy sắc mặt y đã tốt hơn nhiều. Nàng mỉm cười, lau nước mắt nói: "Vị thần y Cung Gian mời tới quả thật lợi hại, có lẽ chẳng bao lâu nữa, ông ấy sẽ chữa khỏi bệnh cho cha lớn."

Yến Lan Đình không đáp lại lời nàng, y cười nhìn nàng hồi lâu rồi hỏi: "Chuyện của Quỷ Môn sao rồi?"

Nghe Yến Lan Đình hỏi, Yến Hạ cau mày như không hài lòng việc y vừa tỉnh đã hỏi chuyện này. Nàng nhìn chén thuốc trên bàn nói: "Chuyện này sẽ có người giải quyết, cha lớn đừng lo, cha chỉ cần tịnh dưỡng thật tốt là được rồi."

Nhưng Yến Lan Đình lại chẳng hề muốn nghỉ ngơi, y nói: "Ta giao đấu với Quỷ Môn chủ nhiều năm, ta hiểu rõ đối thủ ấy đến nhường nào. Lần này các con đối đầu với ông ta phải hết sức cẩn trọng."

Thật ra không ai dám khinh thường Quỷ Môn chủ, nhất là Quỷ Môn chủ ở thời điểm hiện tại. Yến Hạ ngoan ngoãn gật đầu, rồi lại nói: "Tinh thần cha lớn tốt hơn nhiều rồi, cha có muốn ra ngoài viện ngồi không? Nhị nương nói cha lớn không thể suy nghĩ quá nhiều, không thể nói quá nhiều, không thể hứng gió... Nhưng mà hôm nay trời đẹp, bên ngoài cũng không có gió, ra đó ngồi cũng chẳng sao. Cha lớn..."

"Yến Hạ." Yến Lan Đình bình tĩnh ngắt lời Yến Hạ, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào nàng, "Sau khi gặp lại, hình như ta chưa nói với con phải không?"

Yến Hạ ng��� ngàng, hỏi: "Cái gì ạ?"

Ánh mắt Yến Lan Đình ôn hòa, thấp giọng nói: "Con trưởng thành rồi, con bây giờ thật xuất sắc, còn xuất sắc hơn cả mong đợi của chúng ta."

"Nên ta biết dù có chuyện gì xảy ra con cũng sẽ vượt qua."

***

Yến Hạ không biết mình về phòng bằng cách nào. Nàng thẫn thờ đóng cửa lại, nhìn căn phòng trống vắng, nhìn Tứ Tượng Đồ trong góc và ngọn Quân Thiên Đăng còn đang cháy rực ánh lửa, cuối cùng nàng cũng không kìm nén nổi nữa, dựa lưng vào cửa phòng bật khóc.

Minh Khuynh và Văn Bắc Vân trong Tứ Tượng Đồ đang ở bên cạnh nàng. Văn Bắc Vân muốn hỏi tại sao Yến Hạ lại đau lòng đến thế, nhưng bị Minh Khuynh cản lại, thế là hắn chỉ đành im lặng nhìn Yến Hạ.

Yến Hạ khóc một lúc, đôi mắt sưng húp, nàng nói: "Có phải con... rất vô dụng không?"

Văn Bắc Vân lắc đầu nói: "Tất nhiên là không."

"Nhưng con không làm được gì hết." Yến Hạ ngồi gục xuống, ôm chặt đầu gối, "Mười năm trước con không biết gì cả, trơ mắt nhìn cha mẹ nuôi vì bảo vệ con mà tan biến cùng đám người Quỷ Môn tại Nam Hà trấn. Từ đó về sau, con luôn cố gắng tu hành, không ngừng nỗ lực, con muốn sau này mình có thể bảo vệ được những thứ mình muốn bảo vệ, làm những việc mà trước đây mình chẳng thể làm, con muốn sau này mình không còn phải cảm thấy lực bất tòng tâm nữa."

"Nhưng mười năm trôi qua, thì ra, cũng chẳng có gì thay đổi, phải không?"

Yến Hạ khàn giọng nói: "Lúc Minh Khuynh công tử gặp chuyện con không cứu được, trơ mắt nhìn huynh ấy hồn phi phách tán ngay trước mắt mình. Sau này, dù tìm được huynh ấy rồi nhưng chỉ có thể gửi hồn phách huynh ấy vào Tứ Tượng Đồ, không thể khôi phục lại hình dáng ban đầu... Bây giờ cha lớn lâm trọng bệnh, con cũng chẳng thể cứu được, thậm chí không có cả thời gian ở bên cha lớn. Con đã cố gắng lắm rồi, con đã liều mạng hết sức rồi nhưng tại sao đến cuối cùng vẫn cứ vô vọng như thế này?"

Văn Bắc Vân và Minh Khuynh im lặng, bọn họ không trả lời được.

Bởi vì có đôi lúc, có những chuyện không thể nào thay đổi, đó là điều mà người đời vẫn gọi là thiên mệnh.

Nhưng câu trả lời này... quá tàn nhẫn.

Yến Hạ hiểu, nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, thấu hiểu được rất nhiều sự thật cay nghiệt trên đời.

Nàng mím môi, cười gượng gạo, gọi: "Minh Khuynh công tử."

"Ừ." Minh Khuynh đáp, "Ta đây."

"Nếu huynh có thể khôi phục lại như ban đầu thì tốt biết mấy." Yến Hạ nhỏ giọng nói, nói xong thì tự thấy điều này chỉ là một vọng tưởng hão huyền. Nàng cười một cách bất lực, lắc đầu nói, "Ta... rất muốn tựa vào huynh."

Giống như ngày ở tiểu viện Nam Hà trấn ấy, nàng nhìn Tô Khuynh từng bước đi đến, bất chấp tất cả lao vào lòng hắn như để tạm quên đi mọi nỗi sợ hãi về tương lai.

Yến Hạ không nghe thấy tiếng Minh Khuynh đáp lại, nàng cúi đầu nhớ lại rất nhiều chuyện xưa cũ. Đột nhiên, căn phòng u tối lóe lên luồng sáng mông lung, những đốm sáng li ti như đom đóm vây quanh người Yến Hạ.

Những đốm sáng nho nhỏ dần dần tích tụ thành hình bóng hư vô sau lưng Yến Hạ.

Bóng người cúi xuống, ánh sáng đan xen tựa như một vòng tay, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Dường như Yến Hạ có thể cảm nhận đ��ợc hơi thở và sự dịu dàng quen thuộc từ cái ôm này.

***

Tình hình trước mắt không cho phép nàng yếu đuối, thân là tông chủ Ngũ Đạo, Yến Hạ không thể ủ dột mãi.

Mấy ngày sau, Thiên Cương Minh gửi tin đến, Quỷ Môn đã hiện thân, và nơi chúng hiện thân là Bắc Kiếm Môn, một trong tam đại kiếm môn.

"Bắc Môn?" Nghe đệ tử Thiên Cương Minh truyền tin báo xong, Yến Hạ thoáng sửng sốt, hỏi: "Sao lại là kiếm môn?"

Đệ tử Thiên Cương Minh lắc đầu cười khổ nói: "Không biết, chẳng ai nhìn thấu mục đích của chúng. Nhưng minh chủ đoán rằng chúng muốn ra tay với toàn bộ thế lực chính đạo Trung Nguyên. Hôm nay là kiếm môn, khó mà dám chắc lần sau không phải môn phái khác. Cấp bách hiện giờ là phải bảo vệ kiếm môn, minh chủ mong tông chủ có thể thống lĩnh Ngũ Đạo ra tay tương trợ."

Lần này hai bên liên thủ, Yến Hạ đương nhiên không thể ngồi yên. Quỷ Môn ra tay bất ngờ nhưng cũng đã nằm trong dự tính. Cho dù ra sao, Quỷ Môn chắc chắn sẽ ra tay, bây giờ, việc chúng muốn đối phó với môn phái nào trước cũng không còn quan trọng nữa.

Suy nghĩ chốc lát, Yến Hạ nói: "Xin Tần minh chủ cứ yên tâm, Ngũ Đạo sẽ lập tức khởi hành đến Bắc Môn ngay."

Đệ tử Thiên Cương Minh đáp một tiếng rồi rời khỏi đại điện Ngũ Đạo.

Yến Hạ nhìn bóng người dần khuất ngoài điện, nét mặt trở nên nghiêm túc.

Nàng biết rất rõ, trận chiến này có lẽ là trận cuối cùng rồi. Sau trận này, dù thắng hay bại thì cuộc chiến giữa chính đạo và Quỷ Môn cũng sẽ đi đến hồi kết.

"Cần chuẩn bị gì trước không?" Tứ Tượng Đồ lơ lửng bên cạnh, nét mặt Minh Khuynh đầy phức tạp, hỏi.

Yến Hạ lắc đầu: "Không cần đâu."

Minh Khuynh cụp mắt không nói nữa. Văn Bắc Vân hỏi: "Cần đi nói với Yến Lan Đình một tiếng không?"

Lần này Yến Hạ ngây người.

Nàng im lặng hồi lâu, nhắm mắt lắc đầu: "Không cần."

Nàng không muốn từ biệt.

Không từ biệt có lẽ sẽ không có ly biệt.

Đợi trận chiến này kết thúc rồi, quay trở về đây, Thương Nam Sơn vẫn là Thương Nam Sơn như trước, cha lớn... vẫn sẽ đợi nàng.

Bản chuyển ngữ này là sản phẩm trí tuệ của truyen.free, mong độc giả trân trọng.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free