Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Vãn Thiền - Chương 72

Yến Hạ không nhớ mình đã trở về Thương Nam Sơn bằng cách nào. Trong tâm trí nàng chỉ vương vấn hình ảnh ánh mắt cuối cùng của Ma Quân trước khi tan biến. Đến khi lấy lại được tỉnh táo, nàng đã thấy mình trong căn phòng quen thuộc.

Yến Hạ tự nhốt mình trong phòng suốt ba ngày, không bước ra ngoài nửa bước.

Bầu trời Thương Nam Sơn trong xanh, sáng sủa. Yến Hạ mở cửa sổ, lòng thất vọng nghĩ, người ấy biến mất không để lại dấu vết gì, mà trời đất, trăng sao vẫn xoay vần, Nhân Giới vẫn như cũ, không hề có chút buồn thương nào trước sự ra đi của hắn.

Thật không đáng chút nào.

Nhưng nàng chẳng biết phải nói ra sự thật từ đâu, cũng không có cách nào nói ra, bởi tất cả sự thật đã chôn vùi cùng Ma Quân. Dù nàng có không cam lòng đến mức nào, thì trên đời này thật sự không còn một người tên Minh Khuynh nữa.

Mọi chuyện của con người trên thế gian này chẳng còn dính líu gì đến hắn.

Trái tim Yến Hạ đau đớn tột cùng, như bị đẩy xuống vực sâu không đáy, khiến nàng chìm đắm không sao thoát ra được.

Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa phòng.

Người bên ngoài không cất lời, nhưng Yến Hạ có thể đoán ra là ai. Lúc này nàng chẳng còn tâm trạng nói chuyện với ai. Nàng quay lưng về phía cửa, lắc đầu thấp giọng nói: "Cung Gian, chuyện mấy hôm nay ngươi cứ quyết định đi, ta tạm thời không muốn…"

Nhưng nàng chưa nói dứt lời, cánh cửa phòng đã mở ra. Tiếng bước chân đi vào trong phòng không phải là người Yến Hạ nghĩ.

Yến Hạ định quay đầu thì bỗng nghe người vừa bước vào phòng nói: "Tuy không muốn làm phiền con, nhưng có một số chuyện ta nghĩ vẫn phải nói với con."

Đó là giọng nói cực kỳ quen thuộc với Yến Hạ.

Yến Hạ quay đầu, trông thấy bóng người vừa bước vào phòng, cổ họng nàng nghẹn ứ, không thốt nên lời.

Người đó khẽ nhướng mày, nở nụ cười nhẹ hiếm thấy.

Không đợi y lên tiếng tiếp, Yến Hạ nhào vào lòng y bật khóc.

Yến Hạ thấy mình hơi mất mặt một chút. Mấy ngày hôm nay có lẽ là thời gian nàng khóc nhiều nhất trong mười năm qua. Vốn tưởng vào ngày gặp lại cha mẹ nuôi, nàng sẽ ngẩng cao đầu kiêu ngạo, để họ nhìn thấy Ngũ Đạo của ngày hôm nay, để họ nhìn thấy mình đã trưởng thành rồi. Nhưng không ngờ, khi ngày trùng phùng thật sự đến, nàng lại trong hoàn cảnh thế này.

Nhưng thế thì đã sao, nói cho cùng họ vẫn là người thân nhất của nàng. Chỉ khi ở trước mặt họ, nàng mới có thể cởi bỏ lớp phòng bị và ngụy trang của mình.

Yến Hạ khóc một hồi rất lâu. Thật ra, ba ngày nay nàng không rơi một giọt nước mắt nào, nàng chỉ ngồi một mình trong phòng suy nghĩ. Nàng suy nghĩ về quá khứ, về hiện tại, nghĩ về rất nhiều chuyện nhưng vẫn tê liệt, như mất hết mục đích vốn có. Thậm chí nàng bắt đầu nghi ngờ con đường mình đi qua liệu có đúng hay không, có nên tiếp tục bước trên con đường này nữa hay không.

Nếu như trên đời thật sự có đúng sai, thì vì sao Minh Khuynh phải rơi đến bước đường này.

Nàng không hiểu, cũng không nghĩ ra kết quả. Cuối cùng, vào khoảnh khắc người này xuất hiện, nàng không kiềm nén được nữa và bật khóc.

"Cha lớn." Mãi hồi lâu sau, Yến Hạ vùi đầu trong lòng người đó gọi.

Người đó mỉm cười bất lực, thấp giọng nói: "Ừm."

Người đến là Yến Lan Đình, người đã biến mất ở Nam Hà trấn mười năm trước. Năm đó, khi Yến Lan Đình khai trận, tất cả những người có mặt trong viện đều biến mất. Yến Hạ từng đi điều tra tung tích của họ nhiều năm nhưng vẫn không có kết quả. Cuối cùng, nhờ có Minh Khuynh mới tìm thấy họ ở Huyền Giới. Trước đó, cha nhỏ Diệp Đề đã đến Thương Nam Sơn trước, nói rằng Yến Lan Đình và những người khác còn có chuyện gấp cần giải quyết. Nay mọi chuyện đã kết thúc, Yến Lan Đình cũng quay về Thương Nam Sơn.

Quanh đi quẩn lại, cuối cùng mọi thứ vẫn quay trở về như trước.

Năm xưa, Yến Hạ mất đi cha mẹ nuôi, trở thành một đứa bé lưu lạc không nhà để về, là Minh Khuynh đã đưa nàng về, giúp nàng tìm Cung Gian và những người của Ngũ Đạo. Bây giờ Minh Khuynh rời bỏ nàng, cha mẹ nuôi lại quay về.

Yến Hạ ngẩng đầu. Dung mạo Yến Lan Đình vẫn không có gì thay đổi so với mười năm trước, ngũ quan vẫn thanh tú như trong ký ức của nàng, chỉ là trông y càng gầy hơn, ánh mắt tuy đầy mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên ý cười ôn hòa.

Không cần đoán, Yến Hạ cũng biết chắc hẳn y đã gấp rút quay về đây, mà nguyên nhân là vì nàng.

Biết sức khỏe của cha lớn không được tốt, bản thân lại khiến y phải lo âu nhiều như vậy, Yến Hạ hơi áy náy. Nàng vội vàng lui lại, lau vệt nước mắt trên mặt rồi dìu cha lớn ngồi xuống ghế.

"Nếu đã gọi ta một tiếng cha lớn, vậy thì không cần phải để ý quá nhiều trước mặt ta." Yến Lan Đình ho khẽ một tiếng, dùng giọng điệu ôn hòa, bình tĩnh mà Yến Hạ quen thuộc nói với nàng.

Phảng phất như trở về những ngày tháng khi còn ở Nam Hà trấn. Yến Hạ hơi ngẩn người, tâm trạng như bước ra khỏi mây mù u tối trong lòng, nhưng cái chết của Minh Khuynh vẫn đè nặng trong tim nàng, không sao tan đi được. Nàng nhìn Yến Lan Đình hồi lâu rồi mới nói: "Cha lớn, con… không cam tâm."

Yến Hạ nói liền một mạch hết những suy nghĩ trong lòng mình: "Những gì Minh Khuynh công tử làm thật sự có ý nghĩa hay không?"

"Huynh ấy làm nhiều chuyện vì Trung Nguyên như vậy mà chẳng một ai hiểu được. Thậm chí sau khi huynh ấy mất, đến một người nhớ về huynh ấy cũng không có. Bọn họ còn đang vỗ tay ăn mừng Ma Quân đã chết. Vậy tất cả những gì huynh ấy đã bỏ ra, liệu có ý nghĩa không?"

Khóe mắt Yến Hạ đỏ hoe, dứt lời nàng cắn môi im lặng.

Yến Lan Đình nhìn nàng, khẽ thở dài.

Trước khi đến gặp Yến Hạ, Yến Lan Đình đã tìm hiểu rõ tình hình từ Cung Gian và Diệp Đề, nên y có thể hiểu ý của Yến Hạ, cũng biết vì sao nàng lại đau khổ đến vậy.

Đây vốn là chuyện khiến người ta khó lòng lý giải. Mỗi người sinh ra, tồn tại đều vì một ý nghĩa nào đó; trong cuộc đời này, mỗi một bước đi ��ều có ý nghĩa. Với Yến Hạ là thế, với Yến Lan Đình và Thiền chúng cũng vậy, đối với Minh Khuynh cũng như thế.

Nhưng vận mệnh của Minh Khuynh như một tr�� đùa. Mỗi bước đi của hắn đều đầy gian nan, bước đi trên con đường không lối về, cứ thế rơi xuống vực thẳm vạn kiếp bất phục.

Ngũ Đạo có thể được tái khởi, cha mẹ nuôi có thể quay trở về. Trên con đường của nàng, những cố gắng, nỗ lực không ngừng nghỉ cuối cùng sẽ gặt hái được kết quả nàng mong muốn, thế nên nàng mới có thể tiếp tục bước về phía trước. Nhưng Minh Khuynh thì sao? Rốt cuộc hắn đã nhìn thấy thứ gì trên con đường của mình? Nếu là muôn trùng chông gai, tăm tối không thấy mặt trời, thì vì sao hắn lại bước tiếp, và bước tiếp bằng cách nào?

Yến Hạ không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả cảm xúc của nàng hiện tại. Lý trí gần như bị trói buộc, khiến nàng không thể nào suy nghĩ được nữa. Nàng cụp mắt, nói: "...Như vậy không công bằng."

"Phải, không công bằng." Yến Lan Đình không phản bác lời nói của Yến Hạ.

Dưới ánh nhìn của Yến Hạ, Yến Lan Đình bình tĩnh nói: "Rất lâu về trước ta đã biết rồi. Vốn dĩ thế gian này làm gì có công bằng? Nếu không, năm đó Thiền chúng cũng đâu bỏ mạng nhiều như thế, Ngũ Đạo cũng đâu phải trải qua đoạn lịch sử bị hủy diệt đó, chẳng phải sao?"

Yến Hạ ngẩn ngơ. Nàng biết Yến Lan Đình nói không sai, nhưng chẳng hiểu sao lại có ý nghĩ muốn phản bác câu nói đó.

Không đợi Yến Hạ lên tiếng, Yến Lan Đình nói tiếp: "Nhưng Thiền chúng tử thương vô số, nhưng đến hôm nay, họ vẫn còn sống. Năm xưa Ngũ Đạo hủy diệt, nhưng hôm nay vẫn gây dựng lại như ban đầu." Yến Lan Đình nhìn thẳng vào đôi mắt Yến Hạ, nói: "Con đường Minh Khuynh đi, tuy luôn có người hiểu lầm, e sợ hắn, nhưng bên cạnh hắn chẳng phải còn một người kề cận là con sao?"

Câu này đến quá đột ngột, lại quá nặng nề. Yến Hạ lặp lại câu nói ấy trong lòng, nói khẽ: "Nhưng con… con làm không đủ tốt."

"Đã tốt lắm rồi." Yến Lan Đình xoa đầu nàng, giọng nhẹ nhàng nói: "Vốn dĩ không hề có công bằng, chỉ có đáng hay không đáng mà thôi."

Yến Hạ cúi thấp đầu, nghe rõ từng lời Yến Lan Đình nói bên tai: "Ta nghĩ, cho dù đi đến bước đường nào, hắn đều sẽ không để Ma Quân tiếp tục gieo tai ương cho Nhân Giới. Bởi vì ở Nhân Giới này có con, có những người hắn quan tâm. Như vậy không phải đủ rồi sao?"

Yến Hạ ngước lên, lẩm bẩm nói: "Bởi vì… có con?"

Lần này Yến Lan Đình không đáp, y mỉm cười nhìn Yến Hạ, nhìn đến khi má nàng đỏ lên, mới nói: "Bây giờ có thể nghe ta nói vài lời chưa?"

Đến bấy giờ Yến Hạ mới sực nhớ ra cha lớn đến có việc gấp muốn nói. Nàng gật đầu: "Cha lớn nói có chuyện muốn nói với con, là chuyện gì thế?"

Yến Lan Đình nhìn Yến Hạ một lát rồi nói: "Con có từng nghe đến chuyện Ma Quân bất tử?"

Chuyện này Yến Hạ đã nghe nhiều người nói rồi. Lúc chạy từ Thương Nam Sơn đến Ma Môn, nàng cũng từng kỳ vọng như vậy vô số lần. Nhưng sự thật không như kỳ vọng của nàng: kế hoạch của Minh Khuynh rất hoàn hảo, Ma Quân thật sự biến mất rồi, biến mất ngay trước mặt nàng. Dù nàng có hy vọng thêm nữa cũng bằng vô ích.

Trông thấy nét mặt Yến Hạ, Yến Lan Đình đoán ra suy nghĩ của nàng. Y nói: "Ta từng nhìn thấy trong một ghi chép có viết, Ma Quân là huyết mạch của Ma tộc thượng cổ nên có thể ch���t đi sống lại, tồn tại mãi cùng thiên địa. Hơn hai ngàn năm trước, Ma Quân 'chết' hai lần. Một lần, hồn phách của hắn bị phong ấn ở bốn nơi, do Tứ Cực Đại Đế chia nhau canh giữ. Còn thân thể hắn được cất giấu trong vực sâu Thất Hải. Đến hai ngàn năm sau, cốc chủ Vô Ưu Cốc mới tìm thấy một nửa số hồn phách đó, sau đó âm mưu phục sinh hắn."

Yến Hạ từng nghe cha nhỏ kể những chuyện này, kết cục năm đó nàng cũng rất rõ.

"Nhưng lần phục sinh đó không hẳn đã thành công, vì nghi thức phục sinh rất nhanh đã bị phá hoại. Ma Quân chết lần nữa, đến nhục thể cũng không còn." Yến Lan Đình nhớ lại trận chiến được nghe kể năm đó, nói tiếp: "Mọi người cho rằng hắn đã chết trong trận chiến đó rồi."

Nhưng hắn vẫn còn sống. Tuy hồn phi phách tán, hắn vẫn sống lại.

Hay nói cách khác, lần đó chỉ là giả chết. Ma Quân đã hợp thành một thể với Minh Khuynh từ lâu rồi.

Ánh mắt Yến Hạ hơi lóe lên. Nàng nghe thấy nhịp tim mình đang đập kịch liệt, nhớ lại những lời Ma Quân nói lúc trước trên đài cao ở Ma Môn: hắn nói tai họa của Nhân Giới sẽ vĩnh viễn không bao giờ kết thúc, hắn… vĩnh viễn không chết.

Hắn sẽ trở lại thật ư?

Yến Hạ căng thẳng nhìn Yến Lan Đình, như muốn kiểm chứng suy nghĩ của mình. Nhưng Yến Lan Đình không đưa ra đáp án nàng muốn.

Vội vã quay về, nói với Yến Hạ nhiều như vậy, Yến Lan Đình đã mệt lắm rồi. Y ho khan mấy tiếng, thấy ánh mắt khẩn cầu của Yến Hạ, y đáp: "Đây là lý do ta tới tìm con."

Yến Hạ ngây ra, nghe Yến Lan Đình nói: "Minh Khuynh nghĩ rằng hắn đã giết chết Ma Quân triệt để, nhưng chúng ta phải tính đến trường hợp xấu nhất. Nếu hắn không hề chết, thì chuyện không đơn giản nữa rồi."

Nếu hắn ta thật sự không chết, vậy thì khi quay về sẽ là Minh Khuynh, hay là Ma Quân đây?

Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của truyen.free và chỉ được phát hành tại đây.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free