(Đã dịch) Vãn Thiền - Chương 47
Nửa tháng sau, Bắc Nghiên trang.
Khoảnh khắc Tuân Chu mở cửa trông thấy Tần Hàn, sắc mặt hắn lập tức trở nên nặng nề.
Hơn hai năm trước, Túc Thất – minh chủ Thiên Cương Minh – bị phát hiện thân phận thật sự là Minh Khuynh, kẻ phản bội Trung Nguyên nhiều năm về trước. Kể từ đó, Túc Thất bị tước bỏ danh phận minh chủ, trở thành cái tên không ai muốn nhắc tới trong giới chính đạo Trung Nguyên.
Vì vậy, chức minh chủ Thiên Cương Minh rơi vào tay Tần Hàn, đường chủ Thiên Hỏa Đường và là một trong ba đường chủ lớn của Thiên Cương Minh.
Tần Hàn là người trầm lặng, ít nói, cương trực bất khuất. Có thể nói, y là lựa chọn tốt nhất cho chức minh chủ. Tuy nhiên, Tuân Chu lại không hề ưa y. Nguyên nhân không phải vì bản thân Tần Hàn, mà bởi Tuân Chu và y là đồng môn, hắn hiểu rõ thói quen và tính cách của đối phương, biết y ngoan cố đến mức nào.
Một người như vậy mới là nguy hiểm nhất, một người như vậy mới khiến hắn lo lắng.
Vì thế, sau khi nhìn thấy Tần Hàn, sắc mặt Tuân Chu âm trầm vài phần nhưng chưa nói gì. Đến khi quay đầu trông thấy hơn trăm người của tam môn thất phái tề tựu phía sau, nét mặt hắn càng thêm khó coi.
"Ngươi muốn làm gì đây?" Tuân Chu thấp giọng hỏi. Hắn đứng chắn sau cánh cổng Bắc Nghiên trang, không hề có ý định mở rộng cửa đón chào.
Tần Hàn khoanh tay đứng đó, đáp lại hợp tình hợp lý, không chút xoay chuyển: "Chúng ta muốn vào trong."
Tuân Chu nhíu mày, dự cảm chẳng lành nổi lên trong lòng. Hắn lạnh lùng nói: "Sau đó?"
Tần Hàn vững vàng đáp: "Diệt ma."
Sắc mặt Tuân Chu hoàn toàn thay đổi, hắn liếc nhìn đám người sau lưng Tần Hàn, như thể tức đến không nói nên lời, cũng không muốn phí lời thêm nữa. Hắn nghiến răng, trừng mắt nhìn Tần Hàn, lát sau mới chất vấn: "Ngươi tới chỗ ta làm trò điên khùng gì vậy?!" Dứt lời, hắn định đóng cổng lại.
Nhưng Tần Hàn động tác nhanh hơn, không đợi cổng lớn khép, y phất tay áo đẩy mạnh cánh cổng ra.
Tuân Chu không ngờ đối phương lại quả quyết đến vậy, đành buông tay, sờ túi rượu bên hông, nhíu mày nói: "Ngươi nên biết, ta ở lại đây là do lão minh chủ phân phó. Kẻ bị nhốt trong trang cũng là do lão minh chủ dặn dò trông coi. Biết bao nhiêu năm nay không hề xảy ra chuyện gì, bây giờ các người bất chấp lời của lão minh chủ mà xông vào, nếu có chuyện gì thì ai gánh vác nổi?"
Lúc nói những lời này, ánh mắt hắn liên tục liếc nhìn những người phía sau, sắc mặt bọn họ thoáng hiện nét băn khoăn.
Nhưng Tần Hàn thì khác, lông mày y cũng chẳng buồn nhíu một cái, chỉ lạnh nhạt nói: "Những chuyện đó ta sẽ gánh vác."
Tuân Chu nhìn y, biểu cảm đầy kỳ lạ.
Tần Hàn bước vào trong cổng lớn Bắc Nghiên trang, đứng sóng vai với Tuân Chu. Một người hướng mặt vào trong, một người hướng ra ngoài, ánh mắt họ giao nhau trong khoảnh khắc. Tuân Chu chợt nghe Tần Hàn cao giọng nói: "Hơn mười năm nay, tà đạo mười mấy lần muốn xông vào cứu kẻ bị nhốt trong sơn trang kia. Lần gần đây nhất còn suýt phá vỡ phong ấn của trận pháp, suýt nữa để tên đó chạy thoát." Tần Hàn xoay người lại, như thể chẳng muốn phí lời với Tuân Chu nhưng vẫn nói rõ mọi chuyện với hắn. Y hơi nhắm mắt, nói: "Ngươi nghĩ mình còn có thể giữ được mấy lần nữa?"
Bàn tay đặt trên túi rượu vẫn chưa hề buông lỏng. Hắn nhìn Tần Hàn chằm chằm, tái mặt nói: "Tên đó hiện vẫn còn đang nhốt trong Bắc Nghiên trang của ta, ngươi…"
"Hiện tại còn, thế tương lai thì sao?" Tần Hàn bắt đầu mất kiên nhẫn. "Tương lai ngươi không giữ được nữa, nếu để tên đó thoát ra ngoài, Trung Nguyên sẽ xảy ra chuyện gì ngươi có biết hay không? Vô Ưu Cốc hao tâm tổn trí bấy nhiêu năm là để cứu hắn ra đó, ngươi nghĩ bọn chúng chẳng có kế hoạch gì sao?"
Tuân Chu siết chặt túi rượu trong tay, im lặng bất động.
Tần Hàn nói: "Ta không biết tên ma đó đại diện cho thứ gì ở Vô Ưu Cốc, cũng không biết bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì. Chuyện hiện tại ta phải làm là tiêu diệt triệt để hắn khỏi thế gian trước khi mọi chuyện xảy ra."
Tuân Chu vẫn băn khoăn, lắc đầu nói: "Thiên Cương Minh trước đây không bao giờ làm chuyện mình không nắm chắc."
"Đấy là Túc Thất do dự không quyết đoán." Thấy Tuân Chu không có ý nhượng bộ, Tần Hàn bắt đầu tức giận. "Ta không giống Túc Thất. Nhiều năm qua chính đạo Trung Nguyên luôn ở thế bị động nên mới có kiếp nạn Ma môn, đại chiến Thập Châu. Chúng ta hiện tại chỉ muốn kết thúc tất cả trước khi nó bắt đầu."
Dứt lời, Tần Hàn trầm giọng nói: "Tránh ra."
Tuân Chu im lặng nhìn đám người chính đạo sau lưng Tần Hàn. Hắn biết bọn họ chắc chắn đã có sự chuẩn bị mới dám đến đây. Chuyện đã tới nước này, hắn không còn gì có thể ngăn cản được nữa.
Hắn cười khổ nói: "Nếu không giết được hắn thì ngươi định thế nào?"
Tần Hàn như vừa nghe thấy một câu chuyện nực cười, y cất bước đi vào trong sơn trang, giọng nói uy nghi không chút do dự: "Hôm nay Thiên Cương Minh ta quyết diệt ma tại đây."
Nói xong, Tần Hàn đi thẳng vào trong sơn trang chẳng hề quay đầu. Tuân Chu lẳng lặng quay đầu, đám người chính đạo Trung Nguyên theo sát phía sau, tiến vào trong.
·
Trời chạng vạng tối, mây nhuộm đỏ nửa bầu trời Bắc Nghiên trang. Tiếng gió len lỏi qua những ngọn cây, màu chiều tàn nặng nề đè xuống nhân gian.
Ngoài lầu gác Bắc Nghiên trang, hơn trăm đệ tử tam môn thất phái đã bố trí kiếm trận cẩn mật, sẵn sàng đón địch, chỉ còn chờ một câu hiệu lệnh.
Tần Hàn cầm trường kiếm, mũi kiếm bén nhọn, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chặp lầu gác cao cao.
Tòa lầu gác bên đó vẫn bình lặng như trước, dưới rặng liễu và bóng nắng chiều còn sót lại bỗng trở nên đẹp đẽ tĩnh mịch tột cùng, dường như chẳng hay biết biến cố sắp xảy đến.
Thời khắc đã tới, mọi thứ đã định. Tần Hàn từ từ nâng tay lên, sau đó, quyết đoán tung chiêu.
Ba đại kiếm môn vạn kiếm đồng loạt ra khỏi vỏ, bảy đại tông môn cùng xuất thủ, kiếm trận Thiên Cương Minh khởi động, muôn ngàn đao kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Tòa lầu gác bị bao vây trong biển đao, kiếm quang chớp nháy không ngừng. Sắc trời hoàng hôn ngập chìm trong hàn ý sát phạt.
Dưới lầu gác, cành liễu bị lưỡi kiếm chém qua, lá xanh rách nát bay theo cơn gió. Tiếp sau đó, vô số khe hở xuất hiện trên lầu gác. Gạch ngói, vụn gỗ, kiếm quang như vật sống chui hết vào trong lầu gác. Một đạo, hai đạo, mười đạo, trăm đạo, mũi kiếm bất tận xuyên thủng lầu gác, xé toạc thiên địa, nghiền nát vạn vật.
Chỉ trong chớp mắt, lầu gác vỡ nát thành từng mảnh, ầm ầm sụp đổ.
Tòa lầu gác tĩnh mịch cùng với dấu vết trận pháp cổ xưa trên tường và ma loại bị nhốt qua bao tháng năm, tất cả biến mất trong bụi cát cuồn cuộn.
Tất cả mọi người đều đang nhìn nó, nhìn cát bụi dưới bầu trời hoàng hôn, nhìn màu sắc như lửa đốt dưới ánh nắng mặt trời.
"Hắn… chết chưa?" Có người lẩm bẩm hỏi.
Không ai trả lời.
Mấy trăm người của tam môn thất phái và Thiên Cương Minh điều khiển kiếm trận, uy lực dám chắc cả thiên hạ không ai địch nổi. Nhưng vào lúc ấy, chẳng một ai dám quả quyết tuyên bố bọn họ thật sự đã diệt trừ được ma loại.
Người có phản ứng đầu tiên là minh chủ Thiên Cương Minh Tần Hàn. Y nhấc kiếm đi lên trước, bóng lưng thẳng tắp tựa tùng bách. Một mình y tiến về phía lầu gác đổ nát dưới cơn gió đêm thoang thoảng hơi lạnh. Mọi người nhìn y, sau đó cũng bước theo. Đám người từ từ đi về phía lầu gác.
Rặng liễu thảm hại đổ xuống bên cạnh, gió thổi lá liễu phát ra những âm thanh sột soạt.
Vụn gỗ và vụn đá lăn nhẹ trên đất, tiếng động cực kì rõ ràng.
Ngay lúc ấy, một âm thanh khác lọt vào tai mọi người. Đám người chính đạo đã đến trước lầu gác. Âm thanh đó truyền ra từ bên trong gác, tựa như đao nhọn ra khỏi vỏ, tựa như lợi kiếm xuyên tim, vang động mãnh liệt khiến mọi người đồng loạt biến sắc, lùi ra sau. Nhưng khoảng cách quá gần, có lùi cũng đã muộn. Cuồng phong nổi lên đảo lộn đất trời, gạch ngói và mảnh gỗ từ đống đổ nát bay thẳng lên trời, quét qua đám người. Những mảnh gỗ nhỏ bé nhọn hoắt như mũi dao cắt qua da thịt đám người trong khoảnh khắc, máu tuôn ra đầm đìa, rơi xuống đầy đất.
"Cẩn thận!" Tuân Chu đứng bên ngoài đám người. Hắn không thể nào ngăn cản hành động của bọn họ nên chỉ đành bất lực chờ đợi. Thấy chuyện diễn ra trước mắt, nét mặt hắn cứng lại ngay lập tức, trái tim thoáng chốc nặng nề, đại sự không ổn rồi.
Nhưng biến cố này không phải ai cũng chống đỡ nổi. Trong cuồng phong dữ dội, đám người không có chỗ trốn, sắp bỏ mạng đến nơi! Tuân Chu siết chặt nắm đấm, cắn răng xông qua cứu người.
Đồng thời, một tia kim quang đột nhiên xoẹt qua, từ một góc khuất trong sơn trang cấp tốc bay nhanh tới lầu gác phía bên này. Kim quang vút tới chỗ phế tích, ánh sáng rực rỡ lan rộng rồi nổ tung như pháo hoa, sao rơi đầy trời. Kim quang từ dưới đất bốc lên, vô số hình thù lạ lẫm nổi lên, hội tụ thành một trận pháp thật lớn đối đầu với cuồng phong, nhanh chóng chế ngự nó.
"Đây là…" Thần sắc Tuân Chu lạnh lẽo, thầm nghĩ tới điều gì đó, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía kim quang.
Trong tầm mắt hắn, cánh cổng đóng kín của sơn trang đã mở ra. Mặt trời sắp xuống núi nhưng kim quang tỏa sáng nơi đó phản chiếu một bóng người đứng trong quầng sáng mơ hồ nhưng chân thực chưa từng thấy. Yến Hạ chắp tay kết ấn trước Tứ Tượng Đồ, kim quang tràn ngập quanh người, đôi mắt tập trung nhìn vào trung tâm lầu gác. Phía sau nàng có hơn mười người mặc trường bào xanh đứng cạnh nhau, vẻ mặt nghiêm trọng.
Biểu cảm của Tuân Chu tức khắc thay đổi, trống ngực đánh điên cuồng, hai chữ buộc miệng tuôn ra thành lời.
Đó là hai chữ nặng nề vạn phần: "Ngũ đạo."
Thương sinh biến hóa, năm tháng luân phiên chuyển đổi nhưng có những thứ tồn tại trên thế gian rõ nét đến thế, không thể quên lãng.
Giống như hai mươi bốn Thiền chúng năm ấy. Giống như Ngũ đạo của ngày hôm nay.
Ma khí ngợp trời ở Bắc Nghiên trang vẫn còn đó. Yến Hạ thống lĩnh Ngũ đạo xuất thế. Nhất thời, Bắc Nghiên trang trải qua màn hỗn loạn nhất trong Trung Nguyên mấy năm trở lại đây. Nhưng mọi người chẳng còn tâm tư đâu mà suy nghĩ nhiều chuyện như vậy. Yến Hạ ra tay chế ngự cuồng phong, mọi người nhân cơ hội tháo chạy khỏi sóng gió khủng khiếp. Khoảnh khắc quay đầu nhìn thấy Yến Hạ, biểu cảm của nàng vẫn nghiêm nghị từ đầu chí cuối, nàng nhìn chằm chằm vào đống đổ nát, chờ đợi người đáng sợ thật sự bước ra.
Phía sau Yến Hạ, Cung Gian cũng đang nhìn về phía đó, hắn cười khổ, thu cây quạt lại, lắc đầu thở dài nói: "Vẫn là đến trễ rồi."
·
Bấy giờ, Trường Thiện trang.
Đình đài thủy tạ, bướm bay vờn quanh, người đơn độc ngồi trong đình gảy đàn. Tiếng đàn lưu chuyển qua sông núi rồi lại trở về với cánh hoa bên bờ hồ.
Thị nữ áo trắng từ xa bước tới, vén màn ra, chậm rãi đi đến trước mặt người đánh đàn.
Tấm màn lay động, người đánh đàn phất tay áo, tiếng đàn ngưng bặt. Tiếng đàn vừa dứt, bước chân thị nữ cũng khựng lại. Nàng ấy thoáng ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Sao công tử đột nhiên lại dừng?"
Phó Nhiên ngước mắt lên, nhìn bầu trời một hướng khác.
Đêm đã gần xuống, sơn trang lấp lánh ánh đèn vừa như đom đóm vừa như sao trời. Tầm mắt hắn xuyên qua tấm màn và ánh lửa đến một đình viện phía xa, hỏi: "Minh Khuynh đâu?"
"Lúc sáng Minh Khuynh công tử đi Sương thành, vừa quay về được một lúc, hiện đang nghỉ ngơi trong phòng." Thị nữ nghe Phó Nhiên hỏi vậy thì đáp lại đúng sự thật. Nhưng thấy Phó Nhiên im lặng khác thường thì bất giác ngẩng đầu nói: "Công tử, sao thế ạ?"
Tầm mắt Phó Nhiên vẫn dừng lại trên đó, trầm ngâm nói: "Linh Nhi, đi xem lần nữa đi."
Linh Nhi ngẩn ra, sau đó quay người đi đến chỗ ở của Minh Khuynh.
Đêm càng khuya, đình viện càng yên tĩnh. Một bóng người vội vã quay trở lại, cất tiếng phá tan sự bình lặng của sơn trang: "Công tử! Minh Khuynh công tử mất tích rồi!"
– Hết chương 47 –
Nội dung này được xuất bản độc quyền bởi truyen.free, vui lòng không sao chép dưới mọi hình thức.