(Đã dịch) Vãn Thiền - Chương 43
Trường Thiện trang tọa lạc về phía tây Sương thành, kề bên dòng Thu Hà, lưng tựa vào núi Quỳnh Sơn. Cảnh sắc nơi đây tuyệt đẹp, có thể phóng tầm mắt ngắm nhìn đỉnh núi cao hùng vĩ, từng vang danh thiên hạ là đệ nhất trang.
Thời gian trôi chảy, xoay vần, sơn trang trải qua biết bao thăng trầm, bao lần đổi thay, cuối cùng mới đến tay vị chủ nhân hiện tại.
Chủ nhân Trường Thiện trang thần bí khó lường, những người từ Trung Nguyên thường đến bái kiến nhưng hiếm ai được diện kiến dung mạo hắn. Tất nhiên ai nấy đều tò mò nhưng dù điều tra thế nào cũng không có kết quả. Hôm nay, vị trang chủ thần bí ấy đang ngồi trong thủy tạ, tấm rèm dày che khuất bóng hình. Thị nữ đứng hầu bên ngoài đình, tiếng đàn êm ái hòa quyện cùng tiếng nước chảy, tiếng chuông văng vẳng vọng ra từ lầu gác, những cánh bướm dập dìu bay lượn trên các khóm hoa, điểm xuyến cho vẻ đẹp tự nhiên hài hòa của nơi này.
Minh Khuynh ngồi trong đình, thấp giọng nói chuyện với vị trang chủ nọ.
Nếu Yến Hạ có mặt ở đây, qua giai điệu và cách bài trí xa hoa ấy, nàng nhất định sẽ nhận ra thân phận của trang chủ sơn trang.
Chủ nhân Trường Thiện trang chính là Phó Nhiên, người mà Yến Hạ và Minh Khuynh đã gặp ở khách điếm chốn hoang dã ngày đó.
Hai người ngồi thưởng thức rượu đã lâu. Đến khi tiếng nhạc dần lắng xuống, Phó Nhiên mới chậm rãi cất lời: "Ngươi còn chưa nói ngươi tính ở đây bao lâu?"
"Hai tháng." Minh Khuynh bỏ ly rượu xuống, đôi mắt lơ đãng nhìn ra khóm hoa bên ngoài đình, nói: "Có khi ngắn hơn."
Phó Nhiên "Ừm" một tiếng coi như đáp lời, sau đó nói: "Vậy sau này ngươi tính sao? Thiên hạ rộng lớn, ngươi không muốn gặp người Trung Nguyên, chẳng lẽ định đến Thập Châu? Hay là Tứ Phương thành?"
Đáp án của Minh Khuynh không nằm trong dự liệu của Phó Nhiên: "Đều không phải."
Phó Nhiên hơi lo lắng nhưng không thốt nên lời. "Thế nào?"
Minh Khuynh không đáp. Người lớn đến chừng này còn cần người khác để ý mọi lúc mọi nơi sao? Phó Nhiên cũng không muốn ép Minh Khuynh trả lời, hắn suy nghĩ một lát rồi chuyển chủ đề: "Tiểu cô nương kia sao không đi theo ngươi?"
Phó Nhiên không nhắc tên nhưng Minh Khuynh lập tức hiểu hắn muốn nói tới ai, lắc đầu nói: "Nàng ấy còn có chuyện quan trọng cần làm."
"Ngươi không giúp à?" Phó Nhiên cố ý cười hỏi.
Minh Khuynh phát hiện trong lời của Phó Nhiên có ẩn ý, không khỏi ngước mắt nhìn hắn. Bóng hình Phó Nhiên thấp thoáng sau tấm rèm, không thể nhìn rõ biểu cảm, chỉ nghe hắn cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên nói: "Thì ra trên đời thật sự có nhiều trùng hợp như vậy. Minh chủ đại nhân tiền nhiệm vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới một trấn nhỏ chốn núi non nào đó đánh đàn suốt mấy tháng trời, đúng lúc gặp tiểu cô nương kia, lại đúng lúc thu nhận nàng khi nàng gặp chuyện không may."
Không thấy Minh Khuynh trả lời, Phó Nhiên cười nói tiếp: "Đúng lúc lại gặp Tuân Chu, đúng lúc muốn đi Bắc Nghiên trang nên đồng hành cùng bọn họ luôn." Phó Nhiên khựng lại một chút như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn tiếp lời: "À, đúng rồi, còn tiện thể lôi ta ra giúp đỡ nữa."
Hình như Minh Khuynh đang chăm chú nghiên cứu hoa văn trên chén rượu, không đáp lời hắn. Thế là Phó Nhiên tiếp tục nói: "Càng trùng hợp hơn là trên đường tới đây, ngươi còn đi ngang qua vực sâu Thất Hải, đúng lúc thấy cảnh khó khăn của nàng và đám đệ tử Huyền Dương phái, tiện tay cứu giúp luôn thể."
Minh Khuynh chần chừ muốn nói lại thôi.
Nhưng Phó Nhiên vốn dĩ không hề cho hắn cơ hội mở lời: "Đương nhiên ta biết ngươi không cố ý đi tìm nàng ấy, càng không cố ý xông ra cứu nàng, chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi, nhưng mà…" Phó Nhiên giơ tay ra hiệu cho tì nữ dừng đánh đàn, tiếng nhạc dừng lại. Giọng Phó Nhiên nhẹ nhàng tựa như chính cảnh sắc nên thơ nơi đây: "Trùng hợp tới vậy e rằng chỉ có duyên phận."
Về khoản ăn nói, e rằng hiếm ai có thể phân cao thấp với Phó Nhiên. Minh Khuynh không muốn tranh luận với hắn, đành chấp nhận những gì hắn nói cho xong chuyện. Lúc Phó Nhiên vừa dứt lời hai chữ "duyên phận", Minh Khuynh liền lên tiếng ngắt lời: "Phong Diêu Sở đang ở trong sơn trang à?"
Mình nói nhiều, nói lâu như vậy mà Minh Khuynh đành lòng chuyển chủ đề. Phó Nhiên khựng lại, hắn không muốn đáp lời lắm nhưng thấy Minh Khuynh nhìn chằm chằm mình, hắn đành thôi đùa giỡn, phất tay nói: "Đang ở đây."
"Vết thương do độc trên người hắn thế nào rồi?" Minh Khuynh hỏi.
Phó Nhiên lười biếng đáp: "Thì sao chứ? Có thuốc của Phi Yên rồi, không chết được đâu, nhưng muốn khỏi hẳn chắc phải mười mấy năm nữa lận."
Minh Khuynh nói: "Mười mấy năm cũng đủ để hắn yên tĩnh."
Phó Nhiên cười, chợt nghĩ đến chuy���n khác. Hai người nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng. Ngay lúc này, một tì nữ đi vào, cúi người nói với hai vị trong đình: "Công tử, Minh Khuynh công tử, Yến Hạ cô nương đến."
Nghe vậy, Phó Nhiên "Ồ" lên, liếc Minh Khuynh đầy thâm ý.
Minh Khuynh đã ngẩng đầu lên, thấy Phó Nhiên nhìn mình thì cười một cách bất lực, thấp giọng nói: "Lần này là trùng hợp thật."
Phó Nhiên hất cằm nói: "Chà, duyên phận đấy mà."
"..." Không thể nói chuyện đàng hoàng với Phó Nhiên thêm được nữa, Minh Khuynh đứng dậy đi đến trước mặt tì nữ, nói: "Dẫn ta đi gặp Yến Hạ cô nương đi."
·
Yến Hạ chờ trong phòng một lúc thì Minh Khuynh đẩy cửa đi vào.
Theo sau hắn là một tì nữ. Yến Hạ nhận ra đó là Linh Nhi, tì nữ nàng từng gặp ở khách điếm chốn sơn dã ngày đó.
Yến Hạ hiểu ra ngay, ngỡ ngàng thốt lên: "Phó Nhiên công tử?"
"Chủ nhân Trường Thiện trang chính là công tử nhà ta." Linh Nhi giải thích với Yến Hạ, nàng cười híp mắt rồi không làm phiền hai người nói chuyện nữa, nói: "Ta sẽ đứng đợi bên ngoài, nếu Yến Hạ cô nương có gì cần, cứ căn dặn." Nói xong, nàng lập tức quay người rời khỏi phòng.
Thoáng chốc trong phòng chỉ còn lại Yến Hạ và Minh Khuynh.
Và Tứ Tượng Đồ nữa.
Tứ Tượng Đồ tự động treo mình lên vách tường từ lúc nào không hay, trông khá hài hòa với bức tranh non nước treo kế bên. Nó vẫn mang tướng mạo của Văn Bắc Vân, ánh mắt thúc giục Yến Hạ mau chóng nói rõ đầu đuôi câu chuyện.
Trên đường đến đây, Yến Hạ đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ xem sau khi gặp Minh Khuynh thì nên nói gì, nên giải thích lý do tìm đến hắn thế nào. Nhưng khi thật sự gặp được Minh Khuynh, nàng bỗng phát hiện mọi lời lẽ dường như nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra. Nàng chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn là Minh Khuynh lên tiếng trước: "Gặp phải chuyện gì rồi ư?"
Nếu không phải gặp chuyện như vậy, Yến Hạ cũng không muốn đi quấy rầy Minh Khuynh quá nhiều. Nàng thầm thở dài bất lực, khẽ gật đầu.
Minh Khuynh dẫn nàng đến trước chiếc bàn duy nhất trong phòng, ra hiệu nàng ngồi xuống, hỏi: "Sao thế?"
Yến Hạ sắp xếp lại những manh mối hỗn loạn trong đầu một lượt rồi mới kể lại chuyện đã gặp ở Dĩnh thành với hắn.
Nghe Yến Hạ kể xong, Minh Khuynh trầm mặc như đang suy tư.
Yến Hạ để yên cho hắn suy nghĩ, còn mình không kìm được nhìn sang Tứ Tượng Đồ trên tường. Tứ Tượng Đồ nhìn lại nàng, sau đó hỏi: "Chuyện về Diệp trạch, ngươi có biết chút gì không?"
Minh Khuynh nhìn Tứ Tư��ng Đồ một cái rồi quay sang Yến Hạ lắc đầu thấp giọng nói: "Ta cũng không biết, ta chưa từng đến Dĩnh thành." Nhưng không đợi biểu cảm thất vọng hiện lên trên mặt Yến Hạ, Minh Khuynh đã nói: "Nhưng ta nghĩ chúng ta có thể thay đổi cách suy nghĩ."
Yến Hạ nghi hoặc, chờ Minh Khuynh nói tiếp.
Minh Khuynh cười với nàng: "Diệp Đề tiên sinh muốn cô đến Diệp trạch tìm câu trả lời. Cô cũng đã đến Diệp trạch nhưng không điều tra được gì. Vậy chúng ta thử nghĩ xem, Diệp Đề tiên sinh muốn cô tìm đến Diệp trạch vì điều gì."
Tứ Tượng Đồ vẫn không hiểu gì, định truy hỏi thêm nhưng ánh mắt Yến Hạ đã sáng lên, dường như đã hiểu ra phần nào.
Theo đó, Minh Khuynh tiếp tục: "Việc tìm hiểu nguyên nhân, chưa hẳn là về người hay sự việc. Diệp Đề tiên sinh muốn cô làm rõ mọi thứ, vậy thì trong Diệp trạch sẽ có thứ có thể giải đáp nghi vấn của cô. Nếu là vậy, ta nghĩ người từng sống ở Diệp trạch có thể giúp cô tìm ra câu trả lời."
Yến Hạ cũng mới nhận ra điểm này, nghe Minh Khuynh nói vậy nàng nhanh chóng gật đầu nói: "Ý huynh là thứ cha nhỏ muốn ta tìm là những người từng sinh sống ở Diệp trạch?"
"Có lẽ vậy." Minh Khuynh gật đầu.
Tròng mắt Yến Hạ rực sáng, nàng mỉm cười, nói: "Vậy chúng ta chỉ cần tìm người từng sống ở Diệp trạch là có thể biết được đáp án?"
"Nhưng mà…" Nói đến đây, Yến Hạ bắt đầu lo lắng. Diệp trạch bị bỏ hoang nhiều năm, những người từng sống ở đó không biết đã đi tới phương trời nào, muốn tìm họ đâu phải chuyện dễ dàng.
Minh Khuynh không để nỗi lo của Yến Hạ kéo dài quá lâu, hắn nói: "Ta nghĩ Diệp Đề tiên sinh đã có sắp xếp từ sớm rồi mới muốn cô đến đó. Sự sắp xếp của ngài ấy chắc hẳn là một người nào đó. Nếu không gặp chuyện gì ngoài ý muốn, người của Diệp trạch nhất định cũng đang đợi cô, đợi cô tìm đến y."
Yến Hạ không nói nhưng trong lòng đã hiểu ý Minh Khuynh.
Mấy hôm trước, nàng đến Diệp trạch tìm kiếm một vòng, còn gây ra động tĩnh không hề nhỏ. Cho nên theo như Minh Khuynh nói, nếu thật sự cha nhỏ đã sắp xếp người chờ nàng thì sau khi nàng làm loạn một trận ở đó, ngư���i đang chờ đợi kia chắc hẳn cũng sẽ phát hiện ra sự xuất hiện của nàng. Nếu y còn ở đó, y nhất định sẽ chủ động tìm tới nàng.
"Vậy thì lúc này ta nên ở Dĩnh thành chờ người đó lộ diện." Yến Hạ lẩm bẩm nói.
Trong lúc Yến Hạ suy nghĩ những chuyện này, Minh Khuynh lại đang nhìn nàng, nhìn nàng từng bước từng bước vén màn nghi vấn. Sự dịu dàng trong đáy mắt hắn cũng ngày càng nồng đậm.
Yến Hạ suy nghĩ đến cuối cùng, bất giác ngước mắt lên hỏi ý kiến Minh Khuynh: "Minh Khuynh công tử, là như ta nghĩ vậy sao?"
Giọng Minh Khuynh dịu nhẹ, mang theo chút ý cười khó phát giác, đáp lời thiếu nữ đang trưởng thành với tốc độ kinh người ấy: "Ừ, cô nghĩ không sai."
·
Đêm hôm đó, Yến Hạ trở lại Dĩnh thành.
Chỉ có điều lần này không giống như lần trước, vì đồng hành cùng nàng còn có Minh Khuynh.
Ban đầu Yến Hạ nghĩ thế là đủ rồi, không muốn gây rắc rối thêm cho Minh Khuynh nữa. Nhưng hắn nói mình trùng hợp cũng muốn đi Dĩnh thành bốc ít thuốc, thế là hắn đi cùng nàng.
Trong khách điếm, hai người tìm một cái bàn ng��i xuống dùng bữa qua loa vài món. Tâm tình của Yến Hạ không hề đặt vào bữa ăn, nàng lẩm bẩm hỏi: "Thật sự sẽ có người đến tìm ta hả?"
Minh Khuynh gật đầu để Yến Hạ yên tâm: "Nếu thật sự có người chờ cô, sau khi biết chuyện, người đó sẽ tìm cách đến tìm cô."
"Ừm." Yến Hạ yên tâm được đôi chút, nhưng nàng không thích nghi lắm với sự yên lặng trước mắt, bèn hỏi thêm: "Bệnh của công tử không còn vấn đề gì đáng ngại đó chứ? Công tử muốn đi bốc thuốc gì?"
Minh Khuynh không quá để tâm đến vấn đề của mình, như thể người yếu ớt cả một đêm đó không phải là hắn vậy. Hắn trả lời câu thứ hai của nàng: "Ta bốc thuốc cho một người bạn, hắn bị trúng độc. Hiện tại hắn đang ở Trường Thiện trang của Phó Nhiên, lần này ta đến Trường Thiện trang là để thăm hắn."
Yến Hạ hơi tò mò về người bạn mà Minh Khuynh nhắc đến, nàng nhớ Tuân Chu từng nói với mình rằng Minh Khuynh không có bạn bè.
Nhưng bây giờ xem ra sự thật không phải như vậy, hay nói cách khác, con người mà Tuân Chu biết đến đó không phải là con người thật của Minh Khuynh.
Mà giờ khắc này, người đó đang ở trước mặt nàng, nàng dần dần hiểu hắn, dần dần nhìn thấy hắn một cách chân thực nhất. Đối với Yến Hạ, cảm giác này thật kỳ diệu.
- Hết chương 43 -
Toàn bộ nội dung bản dịch này thuộc về truyen.free.