(Đã dịch) Vãn Thiền - Chương 3
"Cha nhỏ?" Thấy người đứng ngoài cửa phòng, Yến Hạ bước chậm lại, vội bước đến dìu y: "Cha còn chưa đi ngủ ạ?"
Cha nhỏ mặc Yến Hạ dìu, y hất cằm về phía phải nói: "Không ngủ được, con dìu ta qua kia ngồi chút đi."
"..." Yến Hạ nhìn theo hướng y chỉ, bên đó có một cái giếng tối đen trong màn đêm. Nàng im lặng không nói, dẫn y đến bàn đá gần đó, cẩn thận đỡ y ngồi yên vị rồi mới ngồi xuống đối diện.
Trong đêm, tiếng côn trùng kêu râm ran, cha nhỏ im lặng một hồi, cuối cùng cũng hỏi điều y đã cố nén nhịn suốt cả ngày: "Tên cầm sư đó."
Yến Hạ biết ngay cha nhỏ có điều muốn nói, nàng đang đợi y lên tiếng, nhưng khi nghe y hỏi vấn đề này, Yến Hạ ngồi yên, ánh mắt khẽ căng thẳng nhìn y.
May là cha nhỏ không thấy đường, không thể nhìn ra vẻ căng thẳng của nàng. Y đằng hắng một tiếng rồi thăm dò: "Con thích hắn hả?"
Cũng là câu hỏi ngắn gọn đó, nhưng lần này lại mang uy lực lớn hơn bội phần. Biểu cảm của Yến Hạ trở nên hoảng loạn, đầu óc còn chưa kịp nghĩ ngợi mà mặt đã ửng đỏ lên, nàng lắc đầu: "Con không có…"
"Thật không?" Không đợi Yến Hạ nói hết câu, cha nhỏ đã hỏi tiếp.
Yến Hạ im lặng, nàng không giỏi nói dối, nên mỗi lần như vậy, chỉ cần liếc một cái là người ta nhận ra ngay. Khi đối mặt với câu hỏi của cha nhỏ, Yến Hạ rốt cuộc vẫn không thể phủ nhận.
Nghe đến đây, cha nhỏ dĩ nhiên đã hiểu rõ tâm tư của nàng. Tiếng côn trùng trong đêm không biết đã im từ bao giờ. Yến Hạ hoảng loạn sờ gương mặt nóng ran của mình, hồi lâu sau mới cảm thấy nhiệt độ trên mặt giảm xuống đôi chút. Nàng ngẩng đầu nhìn cha nhỏ ngồi đối diện, sắc mặt y hơi phức tạp, vừa như đang cảm khái điều gì, vừa như mang chút ý cười.
"Cha nhỏ?" Yến Hạ lên tiếng, không rõ người cha này đang nghĩ gì.
Cha nhỏ nghe Yến Hạ gọi mình mới chợt bừng tỉnh, kéo tay nàng lại, cười nói: "Nói cha nghe nào, tên đó là người như thế nào?"
Yến Hạ chớp chớp mắt, sau một lúc ngớ người ra, mới bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.
Có những lúc, ấn tượng ban đầu về một người, và cả những ngày tháng tiếp xúc, gặp gỡ, trò chuyện sau đó, đều không thể dùng từ ngữ đơn giản để miêu tả. Càng để ý, càng cảm thấy khó lòng nói rõ. Nên khi nghe cha nhỏ hỏi như thế, Yến Hạ suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra một từ dường như thích hợp để nói về người đó: "Huynh ấy… là một người rất dịu dàng."
"Dịu dàng?" Cha nhỏ không kìm được mà bật cười thành tiếng, cảm thấy hai chữ này đã lâu rồi không xuất hiện bên cạnh mình.
Yến Hạ gật đầu lia lịa, như chợt nhớ ra gì đó, ánh mắt nàng ánh lên ý cười, khẽ cụp mắt nói nhỏ: "Lần đầu tiên con gặp huynh ấy là trên ngọn núi ngoài trấn. Ba tháng trước con đến tiệm thuốc bốc thuốc cho cha lớn, nhưng tiệm thuốc hết sạch, đành phải lên núi hái. Con và A Mạn cùng lên núi, giữa đường thì gặp huynh ấy… Huynh ấy đẹp như cha lớn vậy, giọng nói lại rất dễ nghe, còn thích cười nữa, lúc cười…" Nghĩ đến lần đầu gặp hắn, Yến Hạ ôm mặt lắc lắc đầu, giọng nói ngày càng nhỏ dần: "Nói chung… nói chung là khiến người ta khó lòng mà quên được."
Cha nhỏ vừa cười vừa lắc đầu theo nàng, lẩm bẩm: "Nha đầu này thật là…"
Yến Hạ ngước mắt khó hiểu nhìn cha nhỏ. Y khẽ cười nói: "Xem ra con "bén rễ" thật rồi."
Khựng lại một lúc, cha nhỏ hỏi một chuyện khác mà y cực kỳ để ý: "Tiểu tử đó thật sự đẹp vậy hả?"
"Vâng." Yến Hạ gật đầu, "Trừ cha lớn ra thì huynh ấy là người đẹp nhất trong số những người con từng gặp từ trước đến nay."
"So với ta thì sao?" Cha nhỏ sờ mặt mình, hỏi.
Yến Hạ chớp chớp mắt như không hiểu vì sao lại phải so sánh hai người làm gì.
Cha nhỏ không nghe được câu trả lời nhưng cũng đã hiểu ý nàng. Y nhướng mày cười mắng: "Dù sao thì năm xưa ta cũng từng là mỹ nam có tiếng đấy chứ. Nếu đặt trong hoàn cảnh bây giờ, mấy cô nương thích ta chắc phải xếp hàng từ phía nam đến tận ngọn núi ngoài trấn luôn kìa. Nha đầu, ngươi xem thường cha nhỏ của ngươi vậy đó hả?"
Cha nhỏ hất cái mặt đầy râu ria lên nói chuyện, thật sự mà nói chẳng thấy liên quan gì tới hai chữ "mỹ nam". Cha nhỏ vốn là một tiên sinh kể chuyện, chỉ bằng mấy câu nói cũng có thể khiến người ta mắt tròn mắt dẹt nên Yến Hạ cũng không để trong lòng mấy lời nói đùa này, nàng chỉ cong môi mỉm cười.
Cười một lúc, cha nhỏ lại lên tiếng: "Tên tiểu tử đó đối xử với con thế nào?"
Nụ cười trên môi Yến Hạ tắt dần, nàng im lặng không trả lời ngay.
Cha nhỏ khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Yến Hạ im lặng một hồi lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí, lắc đầu nói: "Chỉ có con thích huynh ấy, huynh ấy không hề hay biết tâm ý của con. Thậm chí… huynh ấy còn chưa nói chuyện với con được mấy lần."
Cha nhỏ không nhìn thấy biểu cảm của Yến Hạ nhưng nghe giọng điệu cũng có thể hình dung ra dáng vẻ nàng đang có lúc này. Y im lặng một lúc, lắc đầu, không biết nên tức giận hay nên bật cười. Sau đó, y cười bất lực rồi nói: "Sao nào, có muốn đưa cha nhỏ đi gặp tên đó không? Để cha nhỏ làm chủ cho con?"
Không thấy Yến Hạ trả lời, cha nhỏ vỗ ngực quả quyết nói: "Dù sao thì cha nhỏ cũng là người từng trải đời, thần ma đại chiến, yêu giới đại loạn, cha nhỏ ta đều tận mắt chứng kiến. Mấy chuyện yêu đương của con, ta thấy nhiều lắm rồi, chuyện giúp con tán đổ tiểu tử đó làm sao làm khó được ta chứ."
"Cha nhỏ…" Hạt mầm tình yêu mới chớm nở thôi, ngoài việc mỗi ngày đến tửu lâu nhìn hắn, Yến Hạ chưa bao giờ dám nghĩ xa xôi hơn nữa. Bây giờ nghe cha nhỏ nói muốn giúp mình, Yến Hạ hoảng sợ vô cùng, nàng nhìn ngó xung quanh, vội vàng chuyển chủ đề: "Cha nhỏ à, mấy chuyện người hay kể đều là thật ạ?"
"Đương nhiên là thật, nếu không phải tận mắt thấy, chuyện như nhân ma đại chiến thì ta có thể kể được sao?"
"Nhưng mà… ngoài cha nhỏ, con chưa từng nghe ai nói đến những chuyện đó cả." Yến Hạ lưỡng lự nói.
Cha nhỏ bật cười, hỏi: "Thế con nghe được là những chuyện gì?"
"Người ta nói Trung Nguyên có tam môn thất phái, lợi hại nhất là Thiên Cương Minh, và còn có Minh chủ Thiên Cương Minh dẫn binh tấn công lên Thập Châu, cứu cả Trung Nguyên khỏi tay bọn Thập Châu ấy."
Cha nhỏ cười nói: "Thiên hạ này lớn như thế, thời gian lại rất dài, chuyện bọn họ kể chỉ là chuyện gần đây, còn chuyện ta kể là chuyện từ rất lâu về trước. Con chưa từng nghe nói không có nghĩa là nó không tồn tại, đúng không nào?"
"Trong câu chuyện ấy, chúng ma đó thật sự lợi hại vậy sao? Chúng bị đánh bại thế nào? Thật sự có người có thể đánh bại chúng sao?" Yến Hạ hiếu kỳ hỏi.
Cha nhỏ lần mò một lúc, tìm được chỗ Yến Hạ đang ngồi, y giơ tay xoa đầu nàng, cười nói: "Kẻ ác có hống hách cỡ nào cũng sẽ có người đánh bại chúng. Nếu không, sao ta có thể kể chuyện như vậy được chứ?" Y dừng lại một chút, không biết có phải y đang nghĩ đến chuyện xưa cũ. Y ngẫm nghĩ rồi tiếp lời: "Chúng ma có gì đáng sợ chứ, người mạnh nhất ta từng gặp là người mà đến cả yêu ma cũng phải kiêng kị…"
Có những chuyện cho dù đã trôi qua rất lâu, nhắc lại vẫn khiến lòng người khó yên, nhiệt huyết dâng trào. Yến Hạ không biết tại sao cha nhỏ đột nhiên lại yên lặng, nhưng nàng biết chắc chắn y đang nghĩ đến rất nhiều chuyện. Nàng không nén nổi tò mò nên hỏi: "Người cha nhỏ nói là ai thế?"
Cha nhỏ không nói tiếp vì lúc này trong gió khẽ truyền đến tiếng ho khan rất nhỏ, sau đó, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên: "Tối lắm rồi."
Âm thanh đó trong đêm tối tĩnh lặng càng trở nên trầm thấp và yếu ớt, mông lung có chút không chân thực nhưng lại có thể khiến Yến Hạ và cha nhỏ kinh ngạc. Yến Hạ quay đầu nhìn căn phòng ở tận trong viện. Lúc này trời đã khuya rồi nhưng căn phòng ấy không biết đã sáng đèn tự bao giờ. Ánh đèn ấm áp soi rõ bóng người cao gầy trong phòng, đó là bóng người mà Yến Hạ cực kỳ quen thuộc.
Yến Hạ ngỡ ngàng, vội vàng gọi: "Cha lớn!"
Cha nhỏ bên cạnh tuy không nhìn thấy ánh đèn và bóng người trên cửa sổ, nhưng cũng đâu phải bị điếc, y trông về phía căn phòng, lộ ra nụ cười khổ, bất lực rồi gọi: "Đại ca, huynh còn chưa ngủ à?"
"Ừ." Người nọ trả lời cha nhỏ một cách cực kỳ đơn giản. Sau đó lại nói với Yến Hạ: "Yến Hạ, hôm nay con có luyện vẽ không?"
Yến Hạ cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: "Chưa ạ, con về luyện ngay đây."
Không biết có phải vì khí lạnh trong đêm không, mà người trong phòng lại ho mấy tiếng. Trong khi Yến Hạ lo lắng nhìn bóng người in trên cửa sổ, muốn vào phòng xem sao thì người nọ ngừng ho, giọng nói mệt mỏi cất lên: "Tối rồi, về phòng nghỉ đi."
Yến Hạ luôn răm rắp nghe theo lời cha lớn, nàng gật đầu, quay người đi về phòng, giữa chừng không kìm lòng được, nàng nói với người trong phòng: "Cha lớn cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé."
Trong phòng không có tiếng đáp lại. Không lâu sau, ánh đèn trong phòng cũng tắt hẳn. Yến Hạ biết y đã đi nghỉ rồi, lúc này mới mỉm cười yên tâm đi về phòng mình, chỉ là lúc về phòng, nàng vẫn còn thấy cha nhỏ dùng khẩu hình nói với nàng chuyện cầm sư ở tửu lâu kia.
Nhắc đến chuyện này, Yến Hạ lại đỏ mặt, nàng đóng cửa phòng lại, trong đầu nàng vẫn lơ lửng hình bóng người ngồi sau tấm rèm lúc nghe đàn hồi sáng, mãi một lúc lâu sau mới dứt.
Trằn trọc cả đêm, hôm sau, trời còn chưa sáng Yến Hạ đã ra khỏi phòng, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho mọi người và nấu thuốc cho cha lớn như thường ngày.
Đến khi chuẩn bị mọi thứ gần xong xuôi, mới có người bước ra.
Có điều, điều làm Yến Hạ bất ngờ đó là người thức dậy sớm nhất ngoài nàng ra lại chính là người vốn bình thường thức muộn nhất – cha nhỏ.
Có lẽ tối qua cha nhỏ cũng không ngủ ngon giống Yến Hạ, bộ dạng bước vào phòng của y hệt như bị mộng du, y quơ quào xung quanh, đụng trúng cái cột kế bên dường như cũng chẳng thấy đau, thuận thế còn dựa cột như thể muốn ngủ tiếp. Yến Hạ không nhịn nổi nữa, nàng tiến đến dìu y tới bàn, đỡ y ngồi xuống rồi bưng cháo tới trước mặt, cười bảo: "Cha nhỏ ăn cháo trước đi."
Hình như nghe thấy giọng Yến Hạ, cha nhỏ mới khôi phục thần trí, y ngẩng đầu lên, nắm lấy cánh tay nàng: "Yến Hạ."
"Dạ?"
Cha nhỏ khẽ chớp đôi mắt vô thần của mình, nở nụ cười lười nhác với nàng rồi nói nhỏ: "Tối qua ta đã nói rồi mà, chúng ta đi tửu lâu tìm tên đánh đàn kia."
"..." Yến Hạ bỗng nhiên cảm thấy mình hơi mất trí rồi, nàng đã nói chuyện này với y khi nào chứ.
Bản dịch này được thực hiện bởi truyen.free.