Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Văn phòng dị thường Hereton - Chapter 1:

[2:45 sáng, 24/8/202X]

**Kính chào quý khách và chào mừng đến với Hereton. Chúng ta vừa hạ xuống sân bay Libertas Sky, giờ địa phương là 2 giờ 45 phút sáng. Nhiệt độ ngoài trời là 13 độ C. Vì sự an toàn của quý khách, xin vui lòng giữ nguyên vị trí, thắt chặt dây an toàn cho đến khi máy bay của chúng ta dừng hẳn và tín hiệu cài dây an toàn tắt. Xin quý khách vui lòng kiểm tra hành lý trước khi rời máy bay. Chúc quý khách một ngày mới tốt lành**

Catherine tỉnh dậy từ giấc ngủ dài, mí mắt cô nặng như chì, phải khó khăn lắm đôi mắt ấy mới có thể mở ra được. Cô nheo mắt vài lần cho dần quen với thứ ánh sáng trắng mờ khó chịu của khoang máy bay.

Cuối cùng cũng hạ cánh, mình nhớ mặt đất lắm rồi!

Cô hơi nghiêng người sang cửa sổ, bàn tay áp lên trán, khuỷu tay đặt gọn trên thành. Ngoài kia, mưa vẫn còn rơi, những giọt nước chảy dài trên tấm kính làm cho cái lạnh lúc rạng sáng thêm buốt giá. Khi đầu óc dần tỉnh táo lại, cô vô thức đưa tay lên mái tóc mình. Những ngón tay trượt đi trên một lớp nhờn mỏng, cảm nhận rõ rệt sự bết dính khó chịu. Ngoài ra, Bộ đồ đang mặc cũng chẳng khá hơn khi nó bị nhàu nát và ám đầy mùi khoang máy bay.

Chiếc măng tô nâu hằn cả vệt dây an toàn, cổ áo thì đã xẹp lép, còn tay áo xắn lấm tấm vệt cà phê, khiến bộ trang phục mất hẳn vẻ chỉn chu và toàn bộ tạo hình trông mệt mỏi hơn bao giờ hết. Bên trong là chiếc áo xám nhăn nhúm phối cùng cà vạt đen xô lệch; chiếc váy xám tuy được ép phẳng nhưng lớp lót vẫn nhàu ở viền, tất cả đan cài vào nhau thành một tổng thể trầm và rối. Ngoài ra, quần tất đen dày in hằn trên gối, đôi bốt đen phủ bụi và chiếc túi nhỏ phảng phất mùi khoang máy bay, những chi tiết ấy hòa lại, toát lên vẻ mệt lả như vừa mới thức giấc. Cô lặng lẽ kiểm tra lại hành lý lần cuối trước khi hòa vào dòng người đang rời khỏi máy bay.

Thời tiết hôm nay tệ thật đấy.

Sau khi làm xong mấy thứ thủ tục cần thiết, cô kéo chiếc vali ra khu vực đón khách rồi kiếm lấy một nơi khuất bóng người và quyết định ngồi chờ ở đấy. Cô giấu tay vào trong túi áo, rút vai lại cho đỡ buốt. Từng làn hơi thở ấm chỉ vừa mới thoát ra đã liền tan vào bầu không khí ẩm ướt của buổi sớm.

Theo những gì cô biết, sau khi hạ cánh sẽ có người đón nhưng dù đã gọi lại mấy lần, manh mối duy nhất cô có vẫn chỉ là một giọng nói và một số điện thoại. Vậy nên cô ngồi chờ trên vali, kéo chặt chiếc áo khoác vào người, chà xát hai lòng bàn tay đang dần tê cứng vì lạnh để tìm chút hơi ấm. Sau đấy, cô mở túi ra kiểm tra tư trang một lần nữa để xem có thiếu gì không.

“Bình xịt hơi cay, ví, điện thoại…. Ừm, đủ rồi.”

Bỗng cảm thấy có gì đó sai sai, cô đảo mắt quan sát xung quanh.

Sân bay này kì lạ thật, màn đêm ngoài kia cứ như đang di chuyển vậy.

Mong người ta đến sớm, chứ mỗi giây trôi qua cảm giác dài như cả giờ ấy.

“Khó chịu thật đấy!”

Cô thở dài, rồi thầm rủa “May đến thế là cùng!”.

[3:10 sáng, khu vực đón khách]

Trong không gian yên tĩnh trước rạng sáng, ánh đèn sân bay là ranh giới duy nhất tồn tại. Dưới ánh đèn lối thoát hiểm chập chờn, chỗ sáng chỗ tối đã trở thành một bức tường lởm chởm. Ngoài kia, mưa thì vẫn rơi nhẹ nhàng, không có dấu hiệu dứt. Thỉnh thoảng vài chiếc xe hơi lướt qua, cùng tiếng bánh xe cắt qua vũng nước, đem lại chút xáo động, cho khoảng lặng rợn người nơi đây.

Catherine đã chờ khá lâu, cô dần mất kiên nhẫn cũng như muốn làm cái gì đó để giết thời gian. Song khi nhìn vào điện thoại, cô liền cất nó lại vào túi áo, còn trên màn hình thì phản chiếu một gương mặt bất lực.

“Còn đúng 15%.

Còn gì tệ hơn được nữa không trời!”

Cô đang ngồi than vãn thì bỗng nhận ra có tiếng gì đó đang tiến lại gần. Một người đàn ông tách ra khỏi khoảng tối nơi sân bay, như thể đã đợi sẵn ở đó. Vest đen, dáng cao, vai rộng, lưng thẳng, còn bóng tối sau lưng anh ta thì chỉ như một chiếc áo khoác phủ lên.

Linh cảm lập tức mách bảo cô phải tránh xa. Bước chân của người đàn ông ấy có gì đó không đúng; chúng quá nhẹ cho thân hình ấy, quá đều cho một người đang rảo bước, và không hề có giọt nước nào bắn lên dưới từng cú nhấc chân. Từng hành động đồng đều như một cỗ máy vô tri được lập trình sẵn vậy.

Anh ta không giống như một nhân viên sân bay, và cũng trông không có ý định đi vào bên trong. Thay vào đó, người đàn ông ấy đi thẳng về phía cô. Ngay khi nhận thấy điều đó, tim cô như thắt lại, nhịp đập nhanh dần, còn bàn tay thì lạnh toát dù đang sưởi ấm nó. Tâm trí cô bắt đầu tự hỏi bản thân những điều vô nghĩa.

Bắt cóc ư? Hay là bán nội tạng?

Không! Dù hắn có ý đồ gì, thì mình còn quá trẻ để chết!

Anh ta tiến gần vừa đủ để Catherine nhận ra, tuy nhiên vẫn ngoài tầm với. Trong ánh sáng nhạt nhòa nơi sân bay, thứ ánh đèn tệ hại ấy không thể chiếu rọi được toàn bộ anh ta. Nhưng dù cho kể cả như thế đôi mắt người đàn ông ấy lại như xuyên thấu bóng tối nơi đây. Khi cô cố gắng nhận diện, ánh nhìn của cô và anh ta chạm vào nhau; ánh nhìn sâu và lạnh ấy, khiến cô rùng mình. Cô lập tức bật dậy khỏi chiếc vali rồi chậm rãi lùi lại một bước để nới rộng khoảng cách, cơ thể cô hơi khom lại theo thế đứng chéo, sẵn sàng xoay người rời đi khi anh ta bước đến đủ gần:

Đấy không thể nào là ánh nhìn của một con người được, nó phải thuộc về một con quái vật.

Không, không, đời mình tiêu rồi.

Cô dần tử bỏ ý nghĩ chạy trốn, bởi biết rằng sẽ không thể nào chạy thoát được con quái vật kia. Nhưng thay vì chấp nhận là người bị hại, cô chọn chủ động tự cứu lấy bản thân; bàn tay được đặt vào trong túi, chuẩn bị lấy bình xịt phòng thân. Vậy mà ngay lúc cô chuẩn bị vùng vẫy trong tuyệt vọng, anh ta cất giọng:

“Cô có phải là Catherine Marion không?”

Đó là một tông giọng trầm và khô, khác hẳn với kiểu hăm dọa ồn ào của đám đòi nợ, nó tĩnh lặng như tảng đá đặt dưới nước. Giọng nói đó, cô đã được nghe ở đâu đấy dù không đủ nhiều để thuộc về người quen biết hay một người thường xuyên gặp mặt. Thái độ nói chuyện của anh ta nghe như một kẻ đang chán nản lẫn mệt mỏi vì phải làm công việc này vậy.

Từ góc nhìn của người đàn ông, cô đoán mình chỉ là một con cừu đang cố khoác lên mình lốt sói. Cô đã rút bình xịt hơi cay, giương thẳng về phía anh ta. Trớ trêu thay, đó lại không phải là một lớp vỏ bọc hoàn hảo khi bản năng tự nhiên đã tự tố cáo cô qua đôi bàn tay đẫm mồ hôi với những đầu ngón tay đang run rẩy. Mắt cô mở to, đồng tử giãn rộng và ánh nhìn thì dán chặt vào từng cử động của anh ta đồng thời không quên quét nhanh xung quanh, xác định những lối thoát khả thi: cửa thoát hiểm, bảo vệ và dòng người. Môi cắn chặt, hơi thở cô cố nén đều, song lại chật vật đối chọi với trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Khi anh ta định bước lại thêm nửa bước, ngón cái cô đã đặt sẵn lên công tắc của bình xịt. Cô vẫn đáp lại câu hỏi trước đó:

“Vâng, tôi là Catherine Marion, anh tìm tôi có việc gì?”

Nghe cô xác nhận, anh ta ngước cổ lên trời bẻ nhẹ vài tiếng, tay trái chống vào hông, tay phải thì lại gãi đầu một cách đầy khó chịu. Anh tặc lưỡi khẽ, cho thấy thông tin vừa rồi là thứ hình như anh ta không muốn nghe. Sau đấy, anh ta hạ đầu xuống nhìn lại, bước nhẹ nhàng đến, ánh sáng nơi sân bay cuối cùng đã giúp cô nhìn rõ được khuôn mặt anh ta.

Mái tóc được vuốt gọn gàng, phồng nhẹ ở đỉnh, tóc gáy thì chạm đến vai. Phần tóc mái bên trái hơi rũ xuống, che đi một phần mắt của anh ta. Một đôi mắt đen tuyền trống rỗng, dưới chúng hằn rõ một quầng thâm. Đứng trước mặt cô, anh ta suy nghĩ một lát như thể chuẩn bị nói gì đó rất quan trọng vậy. Sau khi nghĩ thông, anh ta đưa tay phải của mình về phía cô, bàn tay ấy được bọc lấy bởi một đôi găng tay đen. Anh ta bắt đầu giới thiệu bản thân:

“Xin chào cô Catherine, tôi tên là Bud.

Và tôi sẽ là tài xế của cô tối nay.”

Mặc dù đã giới thiệu bản thân, nhưng vẫn chưa đủ để cô có thể buông lỏng đi sự cảnh giác đang có. Nhìn thấy cô vẫn dè chừng, khiến anh nhận ra rằng có vẻ như vậy vẫn chưa đủ để thuyết phục. Do đó anh lôi chiếc điện thoại trong túi quần bên trái của mình ra, bắt đầu tìm số của Catherine để gọi chéo; rồi bấm máy và giơ nó lên.

~Reng~reng~reng~

Chiếc điện thoại trong túi Catherine rung lên, cô lấy nó ra nhưng vẫn không quên chĩa bình xịt bằng tay trái về phía Bud. Cô liếc nhìn màn hình, rồi một khuôn mặt bối rối và ngơ ngác hiện lên. Catherine cứng đờ người, miệng há hốc, lông mày nhướng cao bất ngờ. Đầu óc cô bắt đầu quay cuồng; còn đôi mắt thì di chuyển liên tục giữa người đàn ông trước mắt và chiếc điện thoại. Cùng lúc ấy hành động phòng vệ của cô cũng dừng lại ngay lập tức, khi cánh tay cô hạ dần xuống, còn bàn tay thì thả lỏng đến nỗi suýt làm rớt cả bình xịt. Cô nói lại với một giọng run run:

“Cái gì cơ?!”

Bud nói: “Nếu vẫn không tin, cô cứ nhấc máy.”

Cô nhấn trả lời cuộc gọi, từ chiếc điện thoại một lời chào với giọng nói của người tài xế mà cô đã thường xuyên trao đổi gần đây. Khi đã xác minh được danh tính của mình, Bud cất đi chiếc điện thoại, rồi nhìn về phía Catherine, người đang lúng túng nhưng cách anh ta nhìn như thể đã thấy rất nhiều lần trước đây, anh thở dài:

“Haizz, có vẻ như có sự hiểu lầm nhỉ?

Nếu vì ngoại hình của tôi khiến cô sợ, thì cô tốt nhất nên làm quen đi bởi chúng ta sẽ còn lặp lại.”

Catherine liền cúi mặt xuống, lấy bàn tay mình cố giấu đi nỗi xấu hổ trên mặt, dù chỉ là một sự cố gắng yếu ớt, khi mặt cô giờ đỏ như gấc, cô xin lỗi một cách lý nhí, nhỏ đến mức người bình thường khó mà nghe thấy.

“Không, không, tôi không có ý như vậy.” Trong khi tự trách bản thân trong mớ suy nghĩ hỗn loạn:

Sao mình lại coi người ta là bắt cóc chỉ vì ngoại hình chứ! Giờ mình chỉ muốn đào một cái hố rồi tự chôn bản thân thôi!

Phản ứng của cô khá kì lạ trong mắt anh, song anh không quan tâm cho lắm, vì đã đạt được mục đích của mình và nhận ra rằng đã là 3:15 sáng, anh vô hồn nhắc:

“Vì đã xác nhận được danh tính nên chúng ta tốt nhất cũng nên bắt đầu di chuyển thôi.

Không nên đứng ngoài này lâu.” Anh liếc nhìn dãy đèn.

“Ánh sáng… không giữ được mãi đâu.”

Anh quay đi, hỏi về việc kéo vali ra xe, nghe vậy Catherine ngẩng đầu lên và đồng ý, giờ đây mặt cô đã bớt đỏ và có vẻ như cô đã bình tĩnh đi đôi chút. Vì mải ngẫm nghĩ vẩn vơ nên cô đã bỏ lỡ phần lớn lời nói của Bud, duy một câu còn đọng lại:“Không nên đứng ngoài này lâu.” Cô ngơ người ra một hồi, khuôn mặt lúc nãy đỏ như gấc giờ đã chuyển sang một khuôn mặt đầy sự thắc mắc. Trong đầu cô giờ hiện lên một đống câu hỏi không lấy nổi một lời giải. Vậy mà càng suy nghĩ, càng đặt nhiều câu hỏi thì cảm xúc mới bớt sợ hãi được một lúc của cô lại bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng loạn một lần nữa tuy nhiên lần này còn đổ nhiều mồ hôi hơn trước, cô bắt đầu đi quanh tại chỗ.

Hả, ý anh ta là sao khi nói vậy cơ chứ?

Kiểu là ngoài này nó không an toàn á? Hay mấy thứ ma quỷ kiểu như truyền thuyết đô thị?

Khi Catherine vẫn còn chìm sâu vào mớ suy nghĩ tiêu cực, Bud đã đặt chiếc vali vào cốp xe rồi quay lại. Cô vẫn đang đứng im tại chỗ, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng mà anh không thể thấu hiểu. Nhưng ngay lập tức nhận ra; rằng lời nói trước đó có lẽ đã làm cô sợ hãi một cách không cần thiết, anh thở dài cũng như cố gắng trấn an cô bằng một lời nói dối tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra.

Lại có vấn đề à? Chắc là do lời mình nói lúc nãy.

“Có gì thì đừng lo. Vì dù gì thì việc của tôi là đảm bảo cô an toàn.”

“Mà tôi cũng đâu còn lựa chọn nào khác… ngoài tin anh đâu, đúng chứ?” Cô nói

Dứt lời, cô hít nhẹ một hơi, như thể đang tự thuyết phục bản thân cô. Chỉ đến khi ấy, cô mới bắt đầu bước về phía Bud đang đậu xe, dẫu từng bước vẫn còn chậm và dè chừng. Chiếc xe dưới ánh đèn đường như một khối đen bóng, còn anh ta thì đã lịch sự mở sẵn cửa sau, chỉ chờ cô lên. Khi đã ngồi lên ghế, cánh cửa được anh ta đóng tạo nên một tiếng cạch lịch sự. Bên trong khoang xe mát, với mùi da dịu, rèm kéo kín, cùng một vệt sáng dịu từ ánh đèn, anh ta ngồi vào ghế trước, còn điện thoại thì vứt lên ghế phụ. Động cơ khẽ rung lên khi khởi động, rồi chiếc xe lăn bánh êm ru như trôi.

Bud nhận thấy sự uể oải ở cô, anh đề nghị:“Nếu cô mệt, cứ ngả ghế nghỉ một lát. Đến nơi tôi gọi.” Cô lắc đầu, từ chối một cách nhẹ nhàng, vén rèm lên một tí để ngắm nhìn bên ngoài dù chỉ thấy mỗi cánh rừng u ám ngoài kia, song như thế vẫn đỡ hơn cái cảm giác tù túng trên máy bay. Bud vốn không định để tâm đến cô, nhưng khi thấy được nội dung tin nhắn nhắc nhở vừa hiện lên trong điện thoại, anh khựng lại, suy nghĩ xem có cách nào để bắt đầu cuộc nói chuyện không. Lúc đầu anh đã nghĩ là cô sẽ muốn ngủ tiếp nhưng không, giờ thì khá khó để mở lời khi mà ấn tượng đầu tiên giữa hai người đã khá tệ.

Anh thử tưởng tượng ra một cuộc nói chuyện trong đầu, nhưng vì thói quen ít giao tiếp với người ngoài cùng với một môi trường mà anh chỉ gặp toàn người quen khiến cho khả năng đối thoại với người lạ của anh khá tệ.

Anh lục trong hộp đựng đồ gần vô lăng xem có gì không, thì chỉ thấy mấy thứ lặt vặt như danh thiếp và mấy cây kẹo mút; thấy còn kẹo, anh hỏi xem cô có muốn ăn không? Nghe vậy, cô dừng việc ngồi ngó nhìn ra bên ngoài lại và ngượng ngùng gật đầu cùng đôi tay đưa ra nhận lấy kẹo. Bud chừa lại cho mình đúng một cái, còn lại đưa hết cho cô, khi thấy khoảng chục cái được đưa cho mình, Catherine thấy vậy liền trêu chọc:“Tôi khá bất ngờ đấy, một người sở hữu phong thái như anh mà lại đi ngậm kẹo, chứ không phải thuốc lá. ”

Anh nói: “Từng có, nhưng làm phiền người xung quanh. Kẹo thì đỡ phiền hơn.”

Tuy nhiên sau khi cuộc nói chuyện ngắn kết thúc, thì cả hai lại không biết nói gì để tiếp tục cuộc đối thoại này, bầu không khí lại trở nên yên ắng như lúc đầu. Hai con người đều chỉ nhìn vào khoảng đêm phía trước chứ không biết phá vỡ khoảng lặng thế nào, cứ tưởng mọi thứ sẽ tiếp tục vắng lặng như vậy thì Bud phá vỡ khoảng lặng bằng một lời khen dành cho mái tóc độc đáo của cô.

Tóc đen khói rơi thành từng tầng mảnh, đỉnh hơi phồng, sau chạm vai với đuôi vểnh rối có chủ ý, vài lọn gáy cong như đuôi, mái rẽ ngôi giữa, rủ tới sống mũi, tóc mai so le ôm má, che lửng mày. Với một người ít nhận được lời khen như cô, nghe vậy làm cô cảm thấy khá là vui, khóe môi khẽ nhích lên, đuôi mắt hơi khép lại, gò má nhô lên nhẹ. Bud thấy Catherine có vẻ vui lên khi được khen, nên anh quyết định sẽ thử tiếp tục, hy vọng có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người, dù nó có vẻ khiến anh trông hơi giống mấy thằng sở khanh. Trước khi anh kịp nói gì tiếp, thì cô đã chặn lại bằng một loạt câu hỏi: “À, anh có biết gì về nơi tôi sắp ở không và liệu có công việc làm thêm nào mà anh biết không?”

“Vì học bổng toàn phần nên cô được ở ký túc xá miễn phí. Còn được ở phòng riêng đấy.”

“Ơ, tôi tưởng phải ở ghép? Học bổng đúng là hào phóng thật nhưng đâu tới mức cho ở riêng.

Mà ngành tôi cũng bình thường mà ta.”

“Do trường ít sinh viên. Với… người ta thích yên tĩnh.”

“Anh nói dối rất tệ đấy, anh biết không?”

“Nói thế nào nhỉ.

Cô đã tìm hiểu kỹ về thành phố này chưa?”

Cô cười gượng gạo, gãi má. “Tôi mãi xác minh học bổng vì sợ bị lừa nên là. Mà có gì không ổn thì trên mạng lộ ra hết chứ, đúng không?”

“Haizz, việc trong nhà không nên nói ra ngoài.” Anh thở dài.

“Ý anh là… sao cơ?

Kiểu có vụ gì à?”

Trước khi cô bắt đầu hỏi một loạt, thì anh đã dừng nó lại.

“Nếu kể hết, rồi khiến cô muốn bỏ về thì mệt thân tôi lắm. Nên thứ duy nhất cô cần biết bây giờ chính là luôn cảnh giác với mọi người và đừng ra ngoài quá khuya.”

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free