Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Vạn Cổ Đệ Nhất Đế - Chương 347 : Toàn bộ giết chết

Cái gì!

Tu sĩ U Hồn Sơn nghe vậy ngẩn người, đồng loạt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ. Thiếu niên này là ai, lại dám huênh hoang đến vậy?

Bậc trưởng bối còn chưa lên tiếng, đến phiên ngươi mở miệng sao?

Một tên nhãi ranh còn hôi sữa, e rằng còn chưa biết sự khủng bố của U Hồn Sơn.

Mọi người U Hồn Sơn cười lạnh, căn bản không tin thánh nhân Thiên Bảo Cung dám giết họ.

Trước đây họ đắc tội tu sĩ Huyết Long Tông, người Huyết Long Tông còn không dám động thủ, một cái Thiên Bảo Cung nghe còn lạ tai, có thể mạnh đến đâu?

"Thằng nhóc miệng còn hôi sữa."

Ngô Giang Ngôn cười khẩy, nếu là bình thường, một tiểu bối dám ăn nói như vậy với hắn, hắn đã sớm tát cho vỡ đầu.

Đồ điếc không sợ súng.

Nếu không nể mặt mấy vị thánh nhân trưởng bối của Thiên Bảo Cung các ngươi, ngươi đã chết không toàn thây.

Nhưng điều khiến mọi người U Hồn Sơn kinh ngạc là, vốn dĩ họ cho rằng thiếu niên kia chỉ là quen thói ngông cuồng, các trưởng bối thánh nhân Thiên Bảo Cung sẽ chẳng thèm để ý đến hắn.

Nhưng họ dù thế nào cũng không ngờ rằng, thiếu niên kia vừa dứt lời, thánh nhân Thiên Bảo Cung đã lập tức ra tay.

Oanh một tiếng vang lớn, vạn trượng kim quang từ trời giáng xuống, sức mạnh vô biên nối liền trời đất, tàn nhẫn giáng xuống người Ngô Giang Ngôn, trực tiếp đánh nát nửa thân thể hắn, thân thể thánh nhân chỉ còn lại một nửa.

"Ngươi dám!"

Trong mắt Ngô Giang Ngôn tràn đầy kinh hãi, hắn đường đường là nội môn thánh nhân U Hồn Sơn, người Thiên Bảo Cung thật sự dám giết hắn?

Chưa kịp hắn suy nghĩ nhiều, Trương Thanh Vinh đã vung côn thứ hai, khí thế như cầu vồng, tựa muốn đập nát cả đất trời.

Ngô Giang Ngôn sợ hãi bỏ chạy, nhưng căn bản không thoát, côn thứ ba đập xuống người hắn, trực tiếp đánh thành sương máu.

Một đoàn kim quang từ trong huyết vụ bay ra, hóa thành một hài nhi, chính là thánh đạo chi quả của Ngô Giang Ngôn.

"Người Thiên Bảo Cung, đại năng U Hồn Sơn sẽ không bỏ qua cho các ngươi, các ngươi chờ đấy..."

Ngô Giang Ngôn ngửa mặt lên trời thét dài, trong mắt tràn đầy thù hận. Thánh thể bị hủy, đối với một hạ vị cảnh thánh nhân mà nói, cái giá phải trả quá đớn đau thê thảm.

Hạ vị cảnh thánh nhân không giống trung vị cảnh thánh nhân, có thể tại chỗ ngưng tụ lại thánh thể.

Thánh thể của hạ vị cảnh thánh nhân bị hủy, rất có thể từ nay về sau không còn thánh thể, tương đương với phế bỏ một nửa.

Ngô Giang Ngôn lòng đầy thù hận, nhưng không dám nán lại, thánh đạo chi quả trạng thái rất yếu ớt, tùy tiện một thánh nhân nào cũng có thể đánh chết hắn. Hơn nữa thánh đạo chi quả là nơi tinh hoa cả đời ngưng tụ, một khi không có thánh thể bảo vệ, tất nhiên sẽ khơi dậy lòng tham của kẻ khác. Giờ phút này, ngay cả tu sĩ U Hồn Sơn cũng chưa chắc đáng tin, chỉ thấy kim quang lóe lên, Ngô Giang Ngôn liền chuẩn bị trốn vào hư không đào tẩu.

Tuy rằng mất đi thánh thể, chỉ còn lại thánh đạo chi quả, nhưng bởi vì thánh đạo chi quả hòa vào thiên địa pháp tắc, hợp nhất với năng lượng thiên địa, phi hành trong thiên địa không chịu chút lực cản nào, tốc độ gần như đạt đến cực hạn, thánh nhân bình thường căn bản không thể ngăn cản.

Chỉ lóe lên, Ngô Giang Ngôn đã xuất hiện ở ngàn trượng bên ngoài, phảng phất thuấn di.

Nhưng khi hắn cho rằng đã trốn thoát, một bàn tay trắng nõn từ trong hư không nhô ra, nắm lấy thân thể nhỏ bé của hắn, dễ dàng như nắm một hòn đá.

"A...!"

Trong mắt Ngô Giang Ngôn tràn đầy sợ hãi, hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, hóa thành thánh đạo chi quả rồi mà vẫn bị người ta nắm lấy.

Bàn tay kia khẽ nắm, một luồng sức mạnh cuồn cuộn bạo phát từ lòng bàn tay.

"Không! Đừng mà..."

Ngô Giang Ngôn sợ hãi đến cực điểm, điên cuồng giãy dụa, nguồn sức mạnh kia hủy thiên diệt địa, hắn biết thánh đạo chi quả của mình tuyệt đối không gánh nổi.

Chắc chắn phải chết!

Hắn cố gắng quay đầu, nhìn về phía người nắm giữ mình, một khuôn mặt trẻ trung thanh tú xuất hiện trong tầm mắt.

Là hắn!

Trong đầu Ngô Giang Ngôn lóe lên ý niệm cuối cùng, khoảnh khắc đó phảng phất đóng băng, sau đó vĩnh viễn rơi vào hắc ám.

Đến chết hắn vẫn không hiểu, vì sao mình lại bị một tiểu bối Thiên Bảo Cung nắm lấy, tiện tay bóp chết.

"Các ngươi... Dám giết... Người U Hồn Sơn..."

Người U Hồn Sơn run rẩy bất an, đặc biệt là ánh mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, tràn đầy sợ hãi và kinh hãi.

Trương Thanh Vinh không để ý đến sự kinh ngạc và khó tin của người U Hồn Sơn, từng bước tiến lên, khí tức thông thiên triệt địa, mạnh hơn bất kỳ hạ vị cảnh thánh nhân nào, trường côn kim quang trong tay tỏa ra vô tận hào quang, tàn nhẫn ném về phía mọi người U Hồn Sơn.

Lần này không chỉ Trương Thanh Vinh, Hoa Nhất Nhiên cũng hung hãn động thủ, một vệt kiếm quang màu xanh xẹt qua hư không, trong khoảnh khắc chém đầu bảy tám tu sĩ U Hồn Sơn, một thánh nhân U Hồn Sơn ý đồ đỡ lấy kiếm quang kia, kết quả bị một kiếm chém thành hai khúc, thánh thể tan nát.

Những thánh nhân U Hồn Sơn còn lại kinh hãi nhìn Hoa Nhất Nhiên, không ngờ rằng lão già này còn đáng sợ hơn cả gã đại hán thô lỗ kia, người Thiên Bảo Cung, rốt cuộc là những ai vậy!

"Chạy mau!"

Tu sĩ U Hồn Sơn rốt cuộc sợ mất mật, xoay người bỏ chạy, điên cuồng bỏ trốn, hận không thể mọc thêm hai chân.

Nhưng họ không thể trốn thoát, kiếm của Hoa Nhất Nhiên nhanh đến mức nào.

Một kiếm xuyên thấu hư không, toàn bộ tu sĩ U Hồn Sơn bình thường đều nổ tung, chết không toàn thây dưới kiếm khí tung hoành.

Ba vị thánh nhân còn lại cũng không trốn được bao xa liền bị Hoa Nhất Nhiên và Trương Thanh Vinh chặn lại, sau bách thánh đại chiến, tu vi của hai người đã có bước tiến dài, đối phó với mấy hạ vị thánh nhân bình thường căn bản không thành vấn đề.

Rất nhanh, đại địa nhuốm máu, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập thế giới dưới bậc thang, toàn bộ tu sĩ U Hồn Sơn đều chết sạch.

Vu Ứng Hải nhìn cảnh tượng máu tanh khủng bố trước mắt, da đầu tê dại, không nhịn được nói: "Tịch Thiên Dạ, U Hồn Sơn là thượng cổ đại giáo, địa vị trên đại lục không hề kém Bạch Cốt Giáo, ngươi giết chết nhiều thánh nhân U Hồn Sơn như vậy, U Hồn Sơn chắc chắn chấn động, chẳng mấy chốc sẽ tìm đến ngươi."

"Vậy thì sao." Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói.

Vu Ứng Hải nghẹn lời, trêu chọc U Hồn Sơn, mà chỉ nhận được một câu nhàn nhạt "vậy thì sao". Luận về khí phách, thiên hạ có mấy ai sánh bằng hắn!

"Hắn là rận nhiều không sợ ngứa, bao nhiêu thế lực hàng đầu đại lục đều bị hắn đắc tội, còn thiếu một cái U Hồn Sơn sao?" Cố Khinh Yên thản nhiên nói.

"Đi thôi."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, rồi bước lên, vượt qua thi thể và cỏ dại, đến trước thế giới bậc thang dừng lại một chút, rồi bước lên.

Phảng phất từ một thế giới lọt vào một thế giới khác, trong khoảnh khắc hư không chấn động, vạn vật trời đất quay cuồng, vô tận lực lượng hư không hội tụ, cả người rơi vào trạng thái mất trọng lượng không thích ứng.

Nhưng chỉ sau vài hơi thở, mọi cảm giác khó chịu đều biến mất, trước mắt Tịch Thiên Dạ bừng sáng, hắn đã đến một thế giới khác.

Dịch độc quyền tại truyen.free

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free