Giới thiệu
Tạ Thanh Yến là Nho tướng đứng đầu triều Đại Dận. Phong thái y tựa trăng thanh gió mát, cốt cách đoan chính, nho nhã, chiến công hiển hách vô kể. Thế nhân xưng tụng y là "Xuân Sơn công tử", danh tiếng vang xa khắp thiên hạ với câu "Mỗi độ xuân về, hồng tụ khắp kinh thành vẫy gọi." Trong triều Đại Dận, ai nấy đều ngưỡng mộ, kính trọng và ca tụng y. Các khuê các tiểu thư chốn kinh thành mỗi khi nhắc đến, lại càng coi y là lang quân trong mộng, tựa như áng mây trên cửu trùng thiên. Ngay cả biểu muội của y, Chinh Dương Công chúa, cũng âm thầm yêu thương, nhất mực đeo bám. Đáng tiếc thay, y đã có hôn ước cùng phủ Khánh Quốc công, chỉ chờ ngày đích nữ Thích Uyển Nhi của phủ ấy cập kê, liền cử hành hôn lễ, viết nên một giai thoại được người đời ca tụng. Tin đồn về hôn lễ vừa lan ra, đã làm tan nát trái tim của vô số thiếu nữ kinh thành. Duy chỉ có một người lại thở phào nhẹ nhõm, ấy là vị tỷ tỷ của chính thê tương lai của Tạ Thanh Yến, Thích Bạch Thương. Thích Bạch Thương luôn thấu rõ, trong mắt Tạ Thanh Yến, nàng chỉ là thế thân cho đích muội Thích Uyển Nhi. Đích muội nàng, thân phận tôn quý, tính tình ôn nhã, cầm kỳ thư họa nức tiếng kinh thành, được mệnh danh là đệ nhất tài nữ. Còn nàng, xuất thân hèn kém, cử chỉ thô kệch, thậm chí còn mang vết nhơ một năm lưu lạc chốn thanh lâu. Bởi thế, Tạ Thanh Yến khinh miệt, đùa cợt nàng. Ban ngày, trước mặt đích muội, y là bậc quân tử đoan chính, tình sâu nhưng vẫn giữ lễ. Vậy mà đêm đến, với tỷ tỷ của vị hôn thê tương lai này, y lại xé bỏ lớp mặt nạ, trong màn trướng uyên ương, y bộc lộ hết sự tàn nhẫn và ác độc của mình. Y nâng niu đích muội nàng lên tận mây xanh, nhưng lại dìm nàng xuống tận bùn đen. Trớ trêu thay, đối với Thích Bạch Thương, Uyển Nhi lại là cô nương tốt nhất trên đời này. Trong Quốc công phủ rộng lớn đầy rẫy những ánh mắt lạnh lùng, từ nhỏ nàng đã luôn phải chịu đòn roi, chỉ có Uyển Nhi là người duy nhất che chở nàng. Bởi vậy, nàng càng không thể đến trước mặt Uyển Nhi để vạch trần bộ mặt thật của y. "Hôm nay, Uyển Nhi lại liếc mắt đưa tình với công tử nhà họ Tần thêm hai lần." Đêm dài như nước. Kẻ ban ngày còn là bậc quân tử thanh cao, nho nhã, giờ đây lại tựa như một con mãnh thú lười biếng, ngồi tựa vào chiếc giường ọp ẹp trong gian phòng dành cho thứ nữ của nàng. Áo gấm đai ngọc quý giá bị y vò nát một cách tùy tiện dưới thân nàng, còn y thì dùng lời lẽ ác độc để ép ra tiếng nức nở nghẹn ngào của nàng: "Vậy tối nay, nàng sẽ chịu phạt thay nàng ấy..." "Thêm hai nén hương nữa, được chứ?" Cuối cùng, mối thù của mẫu thân ruột đã được báo, Thích Bạch Thương không cần phải giả dối với bất kỳ ai nữa, nàng quyết định rời khỏi kinh thành. Đúng lúc này, Tạ Thanh Yến vừa được phong làm Nhiếp Chính Vương, sắp thành hôn cùng Thích Uyển Nhi. Thích Bạch Thương cũng đã tìm được cho mình một vị hôn phu như ý. Đối phương tuy xuất thân có phần thấp kém, song lại không hề chê bai thanh danh của nàng, thật lòng đối đãi và nguyện ý cưới nàng làm thê tử. Thích Bạch Thương ngỡ rằng mình đã có thể thoát khỏi ma trảo của y. Nào ngờ, đêm tân hôn, người vén tấm khăn voan đỏ lên lại chính là Tạ Thanh Yến – kẻ đáng lẽ phải đang ở trong hoàng cung hoa lệ nhất kinh thành để cử hành hôn lễ với Uyển Nhi. Kẻ điên này vẫn đang mặc trên người bộ hỉ phục, đai ngọc tua vàng lộng lẫy, còn vị hôn phu sắp thành của nàng thì lại đang bị trói gô dưới đất. Phía sau, cánh cửa phòng tân hôn mở toang, trong sân đuốc sáng rực trời, những binh lính mặc giáp đen đứng nghiêm nghị, áo giáp lạnh lẽo, lưỡi đao sáng như tuy���t. Tạ Thanh Yến một mình đứng trước hàng quân, ánh mắt hung tợn như muốn nuốt chửng nàng, rồi lại nhếch mép cười. "Dám chạy sao? Tốt lắm." Y nắm lấy tà váy cưới của nàng, từ từ kéo lên, "Vậy tối nay, ta sẽ cho cả thiên hạ này tận mắt chứng kiến, xem ta làm ‘tân lang’ một đêm của nàng như thế nào."