Trở về để thay đổi. - Chapter 1: Mở đầu
Chiến đấu không ngừng, cơ thể tàn tạ đầy vết sẹo, cánh tay trái đã mất, hắn ta, một kẻ leo tháp Đăng Thần duy nhất, cuối cùng cũng chinh phục được tầng cao nhất, tầng số 333.
Hơn một trăm năm trước, không biết vì lý do gì, những vị thần đã đột nhiên hạ phàm và họ đã tạo nên một cái tháp cao chọc trời. Với mục đích, thích thì chơi, không thích cũng phải chơi.
Trong tòa tháp là những thứ vật phẩm mạnh mẽ của thần thánh, là kho báu, ai muốn thay đối số phận thì hãy leo tháp. Và đặc biệt, ở trên tầng cao nhất, có cây nến có thể thực hiện mọi ước nguyện. Và khi chinh phục được tầng cao nhất, người đó sẽ được phép trở thành thần.
Với tất cả nỗ lực được ghi nhận, giờ thì cuối cùng hắn cũng đã được phép gặp các vị thần và thậm chí được trở thành thần, như những gì mà các vị thần đã giải thích khi tạo ra tòa tháp.
Kẻ thù bóng đen biến mất, một cây nến vẫn đang cháy bập bùng rơi xuống đất từ xác của kẻ thù. Cánh cửa ánh sáng ở phía xa mở ra xua tan đi bóng tối trong căn phòng nơi người leo tháp vừa hoàn thành thử thách.
"Cuối cùng, tất cả cũng đã kết thúc."
Giọng nói khàn đặc, kẻ leo tháp cầm lấy phần thưởng trên mặt đất là một cây nến, hắn gượng người đứng thẳng bước từng bước nặng nề khó khăn đến phía cánh cửa tỏa sáng ấy.
Bước qua cánh cửa, một gian phòng sáng sủa theo phong cách quý tộc liền hiện ra trước mắt của kẻ leo tháp.
Giữa gian phòng ấy, một chiếc bàn tròn được đặt ở giữa với ba sinh linh không hề có nhân dạng đang ngồi quây quanh nó. Không nhân dạng, chỉ là những đám khói trắng hình người bay lơ lửng.
'Đó là những vị thần tối cao của thế giới này ư?' Kẻ leo tháp tự hỏi trong tâm thức.
"Hô, không ngờ được lại có một nhân loại tầm thường leo đến được đây. Thật là oái oăm thay."
Một giọng nói cất lên, không biết từ ai trong ba vị thần.
Chẳng bất ngờ, chẳng vui vẻ, không có bất kỳ cảm xúc nào hiện ra trên gương mặt vô cảm của kẻ leo tháp ấy, hắn ta giờ như một kẻ vô hồn chỉ còn lại thể xác, nhìn những vị thần kia bằng ánh mắt lạnh lùng lấp ló đằng sau mái tóc dài rũ xuống trước mặt.
"Sao trông hắn như sắp chết vậy, đáng lẽ mọi mệt mỏi của hắn phải biến mất khi đến không gian này chứ?"
"Ai biết được, có lẽ là thất vọng khi biết không có nữ thần xinh đẹp chăng. HA HA HA..."
Dù đang bị chế diễu như vậy, kẻ leo tháp vẫn chẳng hề có tí biểu cảm nào hiện lên trên gương mặt, ánh mắt hắn.
Chán nản với biểu cảm của kẻ leo tháp, một vị thần thở dài:
"Chà, có vẻ như chẳng vui nữa rồi. Bực mình thật. Bọn ta đã theo dõi ngươi suốt quãng đường leo tháp nên biết ngươi đang nghĩ gì và muốn gì nên ta sẽ nói thẳng luôn. Một lý do thôi... Vì chúng ta thích như vậy."
Ngay khi nghe được lời nói ấy, ánh mắt của kẻ leo tháp như sống trở lại, không còn vô hồn vô cảm nữa. Nhưng ánh mắt đã sống lại ấy, lại chứa đầy sự phẫn nộ.
Kẻ leo tháp, hắn ta leo tháp bất chấp không phải vì muốn trở thành một vị thần tối cao, hắn chỉ muốn đến gặp các vị thần để hỏi 'Tại sao thế giới luôn phải chịu nhiều thiên tai, biến cố? Tại sao các vị thần không cứu họ? Và tại sao lại tạo ra tòa tháp mà bắt buộc phải có người leo, nếu không thì quái vật sẽ tràn ra?'.
Và giờ câu trả lời thật khó mà chấp nhận.
"Ra là vậy à. Ta đã muốn một lý do hợp lý hơn vậy, nhưng nó vẫn là hợp lý nhất rồi nhỉ? HA HA... HA HA HA..." Kẻ leo tháp cười như điên dại.
"Cuối cùng thì tất cả mọi người, tất cả những gì xảy ra trên thế giới ấy đều là trò tiêu khiển mua vui của các ngươi. Hầm ngục, chiến tranh quỷ tộc, rồi leo tháp."
"Ha ha, đúng vậy đấy, thực sự rất thú vị, giống như đang xem một bộ phim ấy! Mà ngươi chắc chẳng biết phim ảnh là gì đâu. Ngươi muốn một thế giới yên bình ư? Yên bình thì có cái quái gì mà xem? Xem chúng mày tình tứ, ôm hôn, sinh đẻ à? Ghê chết đi được. À! Thế mà không biết mấy đứa Thần ở nơi khác lại thích thể loại yên bình ấy đấy. Chịu luôn."
Những lời nói cay đắng, nghiệt ngã. Kẻ leo tháp nắm chặt tay đang cầm cây nến, gương mặt giận giữ, ánh mắt như muốn cắn nuốt ba vị thần.
Hắn ta, một kẻ đã trải qua vô số biến cố trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, đã phải đấu tranh từng chút một để giữ mạng, đã mất mát rất nhiều. Cuối cùng là để mua vui cho các vị thần.
Yên bình...là thứ quá xa xỉ đối với thế giới ấy.
"Được rồi, nói nhảm xong rồi. Ngươi đã thành công chinh phục tháp Đăng Thần, chúc mừng ngươi, giờ ngươi hãy nói ước muốn của mình với cây nến nguyện ước rồi thổi tắt lửa trên cây nến. Nó sẽ thực hiện mọi mong muốn của ngươi. Mà nói trước nhé, ngươi muốn trở thành thần như bọn ta là điều không thể nào, ngươi sẽ chỉ là Á Thần thôi, đừng mơ mộng mà muốn xếp ngang hàng với bọn ta."
'Xếp ngang hàng với các ngươi, đừng đùa, với thứ ghê tởm các ngươi? Ta khinh.' Kẻ leo tháp cố tình nghĩ thầm để cho ba vị thần đọc được.
"Ngươi..."
Chưa để cho các vị thần phản ứng, kẻ leo tháp liền chen vào nói:
"Mọi mong muốn luôn ư! Vậy...
Nếu ta ước các ngươi sẽ mãi mãi biến mất thì liệu có thể được không?"
Trong tâm trí của kẻ leo tháp đáng thương lúc này, hắn chỉ muốn giết quách đi ba vị thần tối cao điên khùng này. Khi biết mọi chuyện hắn và cả thế giới hắn sống phải trải qua trong quá khứ đều là để mua vui cho chúng.
"Chà, đùa vui đấy. Ngươi nghĩ bọn ta ngu lắm sao mà đi tạo ra thứ đồ có thể giết được bản thân mình."
"Vậy ta hiểu rồi. Ta muốn mọi thứ của cả vũ trụ này được đảo ngược thời gian quay về quá khứ của hai trăm năm trước, với ký ức của duy nhất một mình ta còn giữ nguyên." Kẻ leo tháp cầm cây nến lên nói, rồi thổi tắt nó.
Nhưng rồi, khi ngọn lửa trên cây nến tắt đi, nó lại lập tức bùng cháy trở lại một cách khó hiểu.
"Phụt!...HA HA HA HA..." Bất chợt những vị thần bật ra những tiếng cười vang dội như đang trêu ngươi kẻ leo tháp.
Gương mặt đầy thất vọng cũng như khó hiểu của kẻ leo tháp lúc này đây, giống như rơi vào hố sâu tuyệt vọng.
"C-Chuyện này là sao? C-Các... Các ngươi lừa ta?"
"Không hề, chỉ là nó từ chối thực hiện mong muốn của ngươi thôi. Vì sao á? Vì điều ngươi vừa ước liên quan đến bọn ta."
"Muốn vũ trụ quay ngược thời gian với ký ức giữ nguyên, hồi quy à, đó là điều có thể. Nhưng...nó liên quan đến ký ức nhận thức của bọn ta đấy. Vậy nên bất cứ mong ước nào có tác động lên bọn ta đều không thể thực hiện đâu."
"Vì thứ đó là do bọn ta tạo ra mà. HA HA HA HA..."
Nhưng lời nói châm biếm chế nhạo khiến kẻ leo tháp không nói được lời nào, hắn cúi mặt khụy gối xuống đất, tay thả cây nến lăn lóc dưới đất.
Hắn muốn muốn trở về quá khứ để thực hiện những ước muốn chưa thể làm được, để sửa sai những hối tiếc đã trải qua, để tạo nên tương lai tốt đẹp hơn cho thế giới ấy.
Hắn hiện tại không thể giết được các vị thần, vậy thì hãy để hắn của quá khứ đi giết các vị thần này.
"He!" Ngồi dưới đất đầy lạnh lẽo, kẻ leo tháp bất chợt khoé miệng nhếch cười đầy nham hiểm, rồi từ bàn tay không, hắn chợt biến ra một con dao găm đang bập bùng ngọn lửa đen huyền bí.
Lúc này những vị thần dù không có gương mặt nhưng vẫn có thể thấy được chúng đang bất ngờ đến mức nào thông qua cử chỉ đứng phất dậy, cùng lời nói khó thốt ra khỏi miệng.
"Đ-Đó... Đó là... Hư Vô!"
"Tạo tác của Hư Vô!"
"Tên nhân loại thấp kém, tại...tại sao ngươi...có thứ đáng nguyền rủa ấy?"
Nụ cười của kẻ leo tháp dần trở nên biến chất như một kẻ phản diện. Nhưng đó lại là nụ cười thỏa mãn khi được nhìn thấy sự kích động của những vị thần cao thượng.
"Đừng lo, vì các ngươi sẽ không chết ở đây đâu. Ta muốn các ngươi chết ở quá khứ kia kìa, và phải là dưới chính tay của ta."
Nói rồi, kẻ leo tháp đâm con dao nhỏ vào cây nến dưới đất. Con dao liền biến mất và cây nến đang cháy với ánh lửa vàng liền hoá thành lửa đen.
"Khốn khiếp, ai đó ngăn hắn lại đi!"
"Nhưng quy định của không gian này là bất xâm phạm."
Không thể đánh giết, không thể đuổi, đây là không gian bất xâm phạm. Một không gian chỉ những vị thần và những kẻ đủ tư cách mới được đặt chân đến.
"Đừng hoảng thế chứ, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở quá khứ thôi." Cầm cây nến lửa đen và dơ nó lên, kẻ leo tháp mỉm cười nói.
Giờ cây nến ấy đã không còn là đồ vật của các vị thần nữa, nó đã hoàn toàn thoát ly khỏi sự cai trị của vị thần. Điều đó có nghĩa rằng, bất kỳ ước nguyện nào của kẻ leo tháp, nó cũng có thể thực hiện, kể cả việc giết các vị thần.
Nhưng kẻ leo tháp không muốn vậy. Thứ hắn muốn không chỉ là giết các vị thần, mà là một thế giới nơi hắn sống tốt đẹp hơn. Vậy nên hắn mới muốn trở về quá khứ.
"Đồ thấp bé! Ngươi nghĩ một nhân loại như ngươi có thể giết được những vị thần đã dựng tạo ra thế giới này ư?"
"Không, không..." Kẻ leo tháp khua ngón tay "...Các ngươi không phải kẻ tạo ra thế giới, các ngươi chỉ cai quản nó thôi."
"Ngươi... Ngươi từ lúc nào mà đã biết được nhiều như vậy?"
"Hư Vô! Chắc chắn là Hư Vô."
"Đồ khốn khiếp!"
"Dù ngươi có quay trở về quá khứ, ngươi vẫn chỉ là một nhân loại tầm thường nhỏ bé mà thôi. Ngươi sẽ chẳng làm được trò trống gì đâu."
"..."
Những vị thần vẫn liên tục chửi rủa. Nhưng kẻ leo tháp không quan tâm, hắn cầm cây nến lên và bắt đầu nói ra ước nguyện của mình:
"Hãy đảo ngược thời gian của toàn bộ vũ trụ này về lúc ta được sinh ra, với chỉ riêng ký ức của ta được giữ lại và được bảo mật tuyệt đối."
Bảo mật tuyệt đối khiến những vị thần sẽ không thể đọc được ký ức này trong tâm trí cậu khi còn bé.
Ước xong, kẻ leo tháp chưa thổi tắt nến ngay mà quay sang nhìn những vị thần đang ra sức chửi tục một cách bỗ bã kia mà mỉm cười thật tươi một cái và chào một câu: "Tạm biệt nhé!"
Nói rồi, hắn thổi tắt ngọn lửa đen trên cây nến.
"ĐỒ CHÓ MÁ CHẾT TIỆT!"
Một lời chửi tục tĩu vang vọng còn sót lại ngay khi ngọn lửa tắt.
Và căn phòng sáng láng đầy quý tộc của các vị thần lập tức bị một màn đêm đen lan tràn ra bao phủ lấy. Một màn đêm vô tận khiến tất cả mọi thứ như biến mất vào...hư vô!