Giới thiệu
Tên truyện: Trêu Chọc Trái Tim Em Tác giả: Dạ Tử Tân Thể loại: Ngôn tình, Hài hước, Sủng ngọt, Hiện đại. Tóm tắt: Một nhiếp ảnh gia yêu bản thân gặp gỡ luật sư kiệt xuất có phần tự mãn. Trích đoạn: Dương Thư và Khương Bái đã có một buổi hẹn hò. Sau buổi hẹn hò hoàn hảo, đêm đó, họ cùng nhau nhâm nhi chút rượu trước khi chia ly. Chẳng ngờ, sự tình lại diễn biến đến mức "gạo đã thành cơm". Ngày hôm sau, người đàn ông ấy chắn ngang lối đi của cô, cất lời: “Nếu không... chúng ta cứ tiếp tục ở bên nhau?” Dương Thư không chấp thuận, lợi dụng lúc đối phương không chú ý mà lặng lẽ rời đi. Không lâu sau đó, cô đến nhà bạn thân tá túc, vô tình gặp được anh trai của người bạn ấy. Người ấy là một luật sư nổi tiếng trong ngành, với vẻ ngoài điển trai lạnh lùng và phong thái xuất chúng. Cô không thể ngờ rằng, người đó lại chính là người đàn ông mà cô đã từ chối chịu trách nhiệm trước kia – Khương Bái. Cô bạn thân lên tiếng: “Thư Thư, đây là anh trai mình, người mà mình thường kể với cậu đấy. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.” “Lần đầu tiên ư?” Khương Bái lười nhác tựa mình trên ghế sofa, ánh mắt sắc bén dò xét Dương Thư, biểu lộ ý tứ khó lường. “Sao tôi lại có cảm giác như chúng ta đã từng hội ngộ?” Từ “hội ngộ” được anh nhấn mạnh đầy ẩn ý. Dương Thư: “...” Đêm ấy, Dương Thư nửa đêm khát nước nên rời khỏi phòng. Khi cô đi ngang qua phòng ngủ của Khương Bái, liền bị anh trực tiếp kéo vào trong. Trong phòng không bật đèn, Dương Thư hoảng hốt hỏi: “Chẳng lẽ anh vẫn muốn tôi phải chịu trách nhiệm sao?” “Hay là chúng ta đánh cược?” “?” “Cược xem chúng ta ở chung có lâu ngày sinh tình hay không?” “...” Khương Ngâm ngày ngày đều tác hợp cô bạn thân Dương Thư và anh trai Khương Bái của mình. Thế nhưng, dù cô cố gắng đến đâu, hai người họ vẫn không động lòng, khiến cô đành phải từ bỏ. Sau này, cô luôn có cảm giác Dương Thư giấu mình nuôi một con chó ở bên ngoài. Nhưng cho dù cô có gặng hỏi thế nào, Dương Thư vẫn kiên quyết không chịu thừa nhận. Cho đến một ngày nọ, Khương Ngâm đẩy cửa phòng ngủ, bắt gặp anh trai và Dương Thư đang ôm nhau. Khóe môi Dương Thư sưng đỏ, tựa như vừa bị cắn. Khương Ngâm: “!!!” Khương Bái: “Thư Thư, anh thấy những cặp đôi yêu nhau thường đặt biệt danh cho nhau, hay là chúng ta cũng chọn một cái?” Dương Thư: “Chẳng hạn như là gì?” Khương Bái linh cơ chợt lóe, đáp: “Em là Thư bảo, anh là Hộ Thư bảo, em thấy thế nào?” “... Sao anh không gọi là Sophie luôn?”