Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Tìm Lại Thế Giới - Chapter 9: Mờ Ảo

Cánh cửa kim loại to lớn bắt đầu mở ra. Đôi tay cậu siết chặt cặp dao găm nanh, tuy món vũ khí này khá thô sơ nhưng nó làm cho cậu cảm thấy tự tin hơn so với mảnh đá, còn bộ giáp mang lại một cảm giác an toàn và chắc chắn.

Cánh cửa đã hoàn toàn được mở.

Ánh sáng đỏ từ bầu trời chiếu xuống mặt đất như một dòng thác máu, soi rọi xung quanh thành phố hoang tàn, các tòa nhà sụp đổ, các mảnh vỡ ở khắp mọi nơi, trong không khí đặc quánh là mùi tanh nồng khó chịu, hòa cùng hương hăng hắc của lưu huỳnh.

Không khí hôi thối và nặng nề của thế giới bên ngoài tràn vào, nhưng lần này, nó không còn khiến cậu choáng ngợp.

Ashen bước qua ngưỡng cửa, bộ giáp da kêu lên những tiếng cọt kẹt khẽ. Cánh cửa kim loại đóng sầm lại sau lưng cậu, âm thanh vang dội rồi chìm nghỉm vào sự im lặng mênh mông của thành phố.

Cậu nheo mắt, dùng một tay che trên phần trán, nhìn lên bầu trời.

Bầu trời đỏ kéo dài bất tận, nhưng ở giữa sắc đỏ ấy bắt đầu xuất hiện những vòng xoáy rực sáng. Chúng hình thành chậm rãi, như thể đang tụ lại từ các lớp mây kỳ lạ. Ban đầu chỉ là một điểm xoay nhỏ không đáng chú ý nhưng rồi từ từ mở rộng thành những vòng lớn, kéo theo cả mảng mây đỏ cuộn vào tâm của nó.

Mỗi vòng xoáy tỏa ra ánh sáng mạnh hơn phần còn lại của bầu trời. Tại tâm xoáy, sắc đỏ đậm đến mức giống như một ngôi sao đỏ lấp lánh, xoay tròn không nghỉ, khiến ánh sáng xung quanh rung nhẹ theo từng nhịp. Viền của các vòng xoáy chuyển động liên tục, tạo ra cảm giác như bầu trời đang tự bẻ cong chính mình.

Thỉnh thoảng, từ trong tâm xoáy bắn ra những tia sáng đỏ mảnh, lao nhanh qua bầu trời rồi tan biến ngay khi chạm tới những đám mây dày. Âm thanh không xuất hiện, cũng không tồn tại mặt trời hay mặt trăng, chỉ có duy nhất một bầu trời đẹp huyền ảo.

“Bầu trời có phần kinh dị, nhưng cũng rất đẹp… theo một cách nào đó.”

Ashen nhanh chóng tập trung tinh thần, cậu nhìn xung quanh một cách tỉ mỉ, đảm bảo rằng sẽ không có một con quái vật nào đang chạy tới. Cậu quan sát cẩn trọng và đầy cảnh giác.

Kinh ngạc! Tầm nhìn của cậu đã được cải thiện đáng kể. Cậu có thể nhìn xa hơn rất nhiều, và đáng chú ý hơn, các giác quan khác cũng được tăng cường.

“Thật tuyệt vời! Mình chỉ mới hấp thụ một viên tinh thạch, chỉ một viên mà đã có sự thay đổi lớn như thế này.”

Qua việc trực tiếp trải nghiệm, Ashen càng hiểu rõ hơn giá trị của tinh thạch.

Cậu nhìn xung quanh.

‘Tầm nhìn ở đây không được tốt, có lẽ mình nên kiếm một chỗ nào cao hơn để quan sát.’

Quả thật, tầm nhìn từ vị trí của cậu khá kém. Các tòa nhà tuy không cao bằng với tòa tháp, nhưng chúng vẫn rất cao và khổng lồ, vì thế, cậu chỉ có thể thấy các con đường dài vô tận.

Trái ngược với bầu trời tuyệt đẹp, mặt đất như một thảm hoạ của tự nhiên.

Đường phố rộng, im lặng và trống trải. Nhựa đường màu đen nứt nhẹ thành những đường nhỏ chạy dài, không sâu nhưng đủ để lộ sự xuống cấp. Dọc hai bên đường, những chiếc xe bỏ lại nằm im lìm. Đa số đã bị biến dạng, móp méo, một vài chiếc thì mất bánh hoặc bị gỉ ở cạnh cửa. Cậu lại nhìn thấy con đường cũ của mình khi chạy bán sống bán chết khỏi đàn quái vật, nó nằm ở phía tây của cánh cửa tòa tháp khuất sau một con hẻm giữa các tòa nhà cao tầng.

Vì cậu chỉ có một mạng nên cần phải thật cẩn thận, sau một hồi cân nhắc, cậu quyết định đi về phía đông đối diện, đây là lựa chọn tốt.

Lần trước cậu đã chạy thoát, tuy bây giờ cậu đã mạnh hơn, nhưng không có gì là chắc chắn, đàn quái vật, quy mô của chúng thật sự là quá khủng khiếp so với một mình Ashen, cậu sẽ chết nếu bị kéo vào, còn một lý do nữa khiến cậu chọn hướng đông thay về các hướng còn lại, đó là cảm giác của cậu vào lúc này, đây không phải là cảm giác bình thường, nó giống như có một thứ gì đó đang lôi kéo cậu đi về hướng đông thay vì các hướng khác.

Và cậu có căn cứ để tin vào điều này, bây giờ cậu đã nhận ra vì sao mình có thể đến được với tòa tháp, là nhờ vào cảm giác lôi kéo này và cảm giác đó đã cứu mạng cậu. Lúc đầu cậu không nhận ra do phải chạy bán sống bán chết, giữa đường còn đụng phải một sinh vật kinh tởm, khiến cậu không có thời gian để cảm nhận được sự kì lạ.

Nghĩ đến điều này, Ashen không khỏi rùng mình khi nhớ lại cuộc vật lộn với sinh vật xù xì, đó là sinh vật đầu tiên suýt lấy được mạng của cậu, cũng may là nó đã không đuổi theo, điều đó đã giúp cậu nhặt lại được mạng của mình.

Sau khi quyết định, cậu bắt đầu di chuyển cẩn thận về phía sau của tòa tháp, từng bước đi chậm rãi nhưng chắc chắn, không gian bên trong của tòa tháp rộng hàng km được tính khi cậu đi có nửa đường đến trung tâm hồ nước thần kỳ, không gian bên trong thực tế có thể còn to gấp đôi so với cậu tưởng tượng, còn bên ngoài chỉ rộng vài trăm m.

không gian bên trong tòa tháp rộng lớn hơn rất nhiều so với bên ngoài. Một sự kỳ lạ khác, nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ điều này.

Cậu không nán lại lâu.

Rất nhanh, Ashen đã đi qua được tòa tháp mà không gặp phải điều bất thường, tòa tháp đã từng là bất tận đối với cậu khi đang hấp hối.

Cậu đi men theo một dãy nhà cao tầng, cố tìm cho mình một chỗ tốt để quan sát, nhưng cậu quyết định bỏ suy nghĩ này.

Ashen khựng lại.

Ngay khi đến gần một tòa nhà cao tầng còn khá nguyên vẹn, cậu cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo phả ra từ khe cửa tối om.

Bản năng sinh tồn của cậu lập tức trỗi dậy.

Bên trong các tòa nhà, bóng tối dày đặc đến mức như có thể nuốt trọn ánh sáng đỏ từ bầu trời. Với tầm nhìn mới được tăng cường, Ashen có thể nhìn xa hơn, rõ hơn, nhưng những góc tối của các công trình đổ nát thì lại quá sâu, quá bất thường. Như thể chúng được tạo ra để che giấu một thứ gì đó.

Cậu dừng trước một khung cửa sổ vỡ toang, cố nhìn vào bên trong.

Không thấy gì, nhưng cậu lại nghe được.

Một âm thanh rất nhỏ, như có thứ gì đó đang bò, chậm rãi, kéo lê thân thể của nó qua những mảnh kính, càng lúc càng gần với vị trí của cậu.

Ashen lập tức lùi lại, tim đập thình thịch. Âm thanh ấy im bặt ngay khi cậu lùi ra khỏi mép tòa nhà, như thể sinh vật kia cũng vừa dừng lại…

Đi thêm vài bước, cậu bắt gặp một tòa nhà thứ hai, rồi một tòa nhà thứ ba. Tất cả đều có cảm giác giống hệt nhau, tối sâu bất thường, ẩm thấp và tỏa ra một mùi tanh nhè nhẹ.

Dưới lớp tường nứt nẻ còn in rõ những vết cào sâu.

Cậu rùng mình.

‘Các tòa nhà… không an toàn.’

‘Bên trong chúng có quá nhiều góc khuất, quá nhiều tầng, quá nhiều lối đi tối đen. Nếu một sinh vật Hạ đẳng hay thậm chí là bậc Sợ hãi đang nấp trong đó, chỉ cần mình bước vào phạm vi hẹp như cầu thang hoặc hành lang là coi như tự nhốt bản thân vào bẫy.’

Hiện tại, nếu cậu gặp một quái vật Hạ đẳng Ashen tự tin rằng có thể xoay sở được, nhưng một Sợ hãi thì cậu vẫn chưa sẵn sàng đối mặt. Đặc biệt là còn trong môi trường có lợi cho chúng, là bóng tối. Không gian tối là lợi thế của chúng, không phải của cậu.

‘Mình sẽ chết nếu đi vào đó…’

Ashen tự nhủ.

Hơn nữa, bản năng lôi kéo mà cậu đang cảm nhận, thứ đã cứu mạng cậu lần trước, không hề hướng về bất kỳ tòa nhà nào. Trái lại, nó như cảnh báo cậu tránh xa chúng.

Thế là quá đủ để đưa ra quyết định.

Ashen hít một hơi dài, rồi tiếp tục men theo con đường mở, rộng và dễ quan sát hơn. Không phải vì cậu thích ở ngoài trời đỏ quạch này, mà vì trong bóng tối của các tòa nhà kia… có thứ gì đó còn đáng sợ hơn.

Và cậu biết rõ một điều, bản thân chưa đủ mạnh để đối mặt với nó. Ashen sẽ không ngu ngốc đến mức lao vào một trận chiến mà tỉ lệ thua của bản thân là gần một trăm phần trăm.

Có vẻ như những sinh vật đó sợ ánh sáng đỏ này, nếu không, chúng sẽ lao ra ngay lập tức để bắt lấy cậu chứ không phải chậm rãi tiếp cận như thế này. Cũng may cho Ashen, các giác quan của cậu đã được tăng cường, bao gồm cả thính giác, điều này đã giúp cậu tránh được chúng trước khi bản thân cậu bị bắt.

Cậu đi gần sát bên của lề đường bên trái cách vừa phải với các dãy nhà, với khoảng cách này nếu có chuyện gì xảy ra Ashen vẫn có thể xử lý kịp lúc.

Gần một giờ cứ như thế mà trôi qua, Ashen bắt đầu cảm thấy điều kỳ lạ.

“Sao không thấy một con quái vật nào ngoài này vậy?”

Hành trình đi theo sự lôi kéo của cậu rất thuận lợi, quá thuận lợi một cách đầy kỳ quái. Càng đi cách xa tòa tháp những chiến tích của các quái vật để lại ngày càng nhiều. Nhưng, vẫn không thấy một sinh vật nào xuất hiện cả.

Cậu vẫn cảnh giác một trăm phần trăm,

“Không vì điều này mà lơ là được.”

“Mình cảm thấy có điều gì đó không đúng, mình đã quên cân nhắc đến điều gì sao?”

“Có lẽ thử thách đã kết thúc? Không, không thể nào như vậy được. Nếu thử thách kết thúc, tại sao mình vẫn còn ở đây được chứ.”

Cậu nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ này.

“Hay là mình cần làm một việc gì đó, có lẽ cứ vậy mà đi theo sự lôi kéo này.”

Ashen cứ như vậy vừa đi vừa nghĩ các loại tình huống có thể xảy ra, các biện pháp cần làm, nên và không nên làm.

“Mình có nên quay lại không?”

Suy nghĩ này ngay lập tức xuất hiện trong đầu, tất nhiên cậu có thể quay lại để chuẩn bị tốt hơn, tình huống hiện tại rất kỳ lạ, dấu vết chiến đấu và vết cào ở khắp mọi nơi, nhưng không gian xung quanh lại quá yên tĩnh.

Sự yên tĩnh này bắt đầu mang lại cảm giác đe dọa cho Ashen, nỗi bất an và sợ hãi bắt đầu xuất hiện trong lòng cậu. Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.

Đột nhiên cậu thốt lên.

“Phải rồi! Chỉ cần đi theo sự lôi kéo này, không cần nghĩ ngợi gì nữa, tại sao phải suy nghĩ phức tạp lên thế? Không xuất hiện một con quái vật nào là điều tốt, cứ thế mà tiến lên không được sao?”

Vừa dứt lời, cậu cảm giác như toàn thân chấn động, các chi của cậu như bị đông cứng.

Vô thức, cơ thể cậu tự động đi về phía trước.

Toàn bộ không gian sụp đổ, các vết nứt trên bầu trời đỏ vỡ vụn như những mảnh kính, bầu trời được thay thế bằng một vùng tối đen sâu thẳm, tối đến mức khi giơ tay lên không thể nhìn thấy được bàn tay chính mình.

Từ trong bóng tối xuất hiện một hình thể khổng lồ. Cơ thể của sinh vật này không giống người cũng không giống thú, toàn thân sinh vật là hình cầu với các xúc tu dài xung quanh, chính giữa hình cầu là một cái miệng lớn giống với miệng của con người đang há to, bên trong cái miệng có một con mắt đang cử động, như thể đang nhìn xung quanh. Toàn thân của nó phủ đầy các mảnh vỡ như kính phản chiếu đủ loại màu sắc.

Sinh vật này trông thật lộng lẫy trong bó

ng tối. Nó đang đứng im, các xúc tu xung quanh lơ lửng trên không trung.

Ashen đang trên đường đi đến miệng của sinh vật khổng lồ.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free