Giới thiệu
Mưa bụi giăng giăng, gió khẽ lay, tựa mối tình si vương vấn mãi không thôi. Tuyết trắng phủ đầy, Hoàng Hà cuộn đục, mặc kệ nhân thế chịu đau thương tuyệt tình. Đành buông kiếm trong tay, nguyện triệu hồi cố nhân trong tâm khảm, dẫu số mệnh đã đoạn tuyệt. Cớ sao lại đành để cô độc vây hãm, người chốn thế gian biệt ly? Tình sâu nghĩa nặng người dành cho ta, nào bút mực nào diễn tả cho tận. Chẳng cầu chi, chỉ mong cầu một điều. Lại hoài niệm dung nhan người, giữa tháng năm dài đằng đẵng chốn nhân gian. Từng giờ từng khắc, đều ngỡ thấy ánh mắt người tựa dòng suối biếc êm đềm. Mối duyên kiếp này, xin hẹn ước kiếp sau. Tình là chi, mà phải sống chết cùng nhau? Nếu có người kề bên, ta nào cần ngưỡng vọng uyên ương thần tiên. Gió rít bên tai, mái tóc xanh tung bay, vạt áo phấp phới. Chẳng hay có phải là ảo ảnh, giữa vực sâu thăm thẳm, lòng ta dẫu tĩnh lặng, lại vọng bên tai một khúc nhạc du dương mà bi thương, hư hư thực thực. Khúc ca kia là gì, ta thiết tha muốn nghe cho tỏ tường, song nào cưỡng lại được, dần dần chìm vào vô thức. Sau cùng, vạn vật thế gian, đối với ta, thảy đều mờ ảo mà rời xa. Giữa hư không, một vầng sáng rực rỡ từ ngực ta phát ra, lan tỏa, trong chớp mắt bao trùm cả sơn cốc. Từ nơi xa thẳm, khúc ca bi thương tựa hồ lại cất lên, lay động lòng người, vấn vít như muốn bước vào nhân gian, vọng mãi, vọng mãi… Chân tình khẽ động, khắp núi non, cơn gió nhẹ đưa mây bay vạn dặm. Tìm cố nhân, tình khó gặp, ngự kiếm lướt khắp hồng trần. Lượn đôi cánh giữa tầng không, tâm bất tận, tung hoành ngàn năm, vòng luân hồi xoay vần. Cớ sao đành để cô đơn vây hãm mãi, ta nơi chốn thế gian này? Nỗi nhớ tương tư dành cho người, nào dùng ngàn vạn lời mà nói cho tỏ, nói cho cạn. Chỉ mong được một lần say giấc, lại nhớ dung nhan người, vẫn mãi kiếm tìm để rồi tương phùng trong mộng ảo. Từng giờ từng khắc, đều ngỡ thấy ánh mắt người quyến luyến đến vạn năm trường. Mối duyên kiếp này, xin hẹn ước kiếp sau. Tình là chi, mà phải sống chết cùng nhau? Nếu có người kề bên, ta nào cần ngưỡng vọng uyên ương thần tiên…