(Đã dịch) Tiên Ấn - Chương 71 : Đồ vô sỉ
“Ôi, đây là nơi nào vậy?” Phong Thần Ỷ Mộng từ từ tỉnh lại sau cơn hôn mê, đôi mắt xinh đẹp cũng dần hé mở. Nàng theo bản năng khẽ cựa quậy thân mình, lại phát hiện toàn thân đã bị trói chặt, ngay cả tiên nguyên cũng chẳng thể điều động được. “Đây… Chuyện gì đã xảy ra vậy?!” Phong Thần Ỷ Mộng vô cùng kinh hãi, vội vàng quan sát cảnh vật xung quanh, chợt thấy tất cả hộ vệ của mình đều bị trói gô lại. “Đại tiểu thư, người đã tỉnh rồi ư?” Ngay bên cạnh, Vũ bá dường như đã tỉnh trước một chút, vẻ mặt hết sức ủ rũ. “Vũ bá, người … người sao rồi? Người không sao chứ? Mọi người bị thế này là sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Phong Thần Ỷ Mộng liên tiếp hỏi mấy câu, Vũ bá chỉ than thở lắc đầu, chẳng nói gì, chỉ dõi ánh mắt sang hướng bên kia. “Đó là…” Nhìn về phía đó, Phong Thần Ỷ Mộng mới thấy mình đang ở trong một khe núi rộng lớn, một đám dã nhân bao quanh khắp nơi đang quan sát nàng. Đám dã nhân này đều khoác da thú, mỗi người đều đeo mấy chiếc túi, miệng túi lộ ra một tập tiên phù chồng chất. Rốt cuộc mình đang rơi vào tình cảnh gì? Phong Thần Ỷ Mộng cảm thấy đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không thể hiểu được tình hình hiện tại. Bất quá nàng loáng thoáng nhớ, ngay khi nhóm người bọn họ bị thủ lĩnh của Hồng Ban Kim Bối Chu dồn vào đường cùng, một đám người hung thần ác sát xuất hiện, liền dễ dàng giết chết Hồng Ban Kim Bối Chu, đồng thời đánh bọn họ ngất xỉu. “Đám người hung ác đó… Chẳng lẽ là bọn họ?” Nhớ lại thủ đoạn vô cùng dữ tợn và dứt khoát của đối phương, thân thể Phong Thần Ỷ Mộng không khỏi co rúm lại. “Vũ bá, những người này là ai?” “Lão phu cũng không hay.” “Vậy bọn họ bắt chúng ta để làm gì? Chẳng lẽ vì muốn cướp đồ hay sao?” “Nếu chỉ đơn giản vậy thì hay biết mấy.” “Chúng ta phải làm gì bây giờ?” “Chờ một chút xem thế nào, chỉ có thể đi một bước tính một bước.” Trong lúc hai người đang trò chuyện, ba người Tiểu Thần, Trần Tịch cùng Nguyên Minh Tử nghênh ngang bước tới. "A! Các ngươi đều đã tỉnh rồi, vậy thì hay quá." "Ngươi. . . Các ngươi muốn làm gì?" Thấy ba người Tiểu Thần tiến đến gần, nội tâm Phong Thần Ỷ Mộng hết sức căng thẳng, nàng làm ra vẻ hung dữ nhìn về phía đối phương. Những năm qua, nàng cũng đã chạy ngược chạy xuôi, kiến thức tăng trưởng không ít. Nàng biết rõ có một số tu sĩ vì tu luyện công pháp tà ma ngoại đạo, để nhanh chóng tăng cường tu vi của bản thân, đã bắt những nữ tu sĩ nguyên âm tràn đầy về làm lô đỉnh, khiến cho những nữ tu sĩ này vô cùng thê thảm. “Chẳng lẽ vận mệnh của ta cũng sẽ như vậy?” Tưởng tượng tới kết cục mình có lẽ phải đối mặt sau này, trong lòng Phong Thần Ỷ Mộng cảm thấy vô cùng thê lương, ánh mắt cũng ảm đạm thất thần. Khác với sự tuyệt vọng của Phong Thần Ỷ Mộng, Vũ bá vừa cảm thấy khiếp sợ lại vừa nghi ngờ. “Trời ơi! Có phải ta hoa mắt rồi không? Ở đây sao lại có nhiều Tiên nô đến thế… Tiên nô, chẳng lẽ bọn họ là…” Vũ bá cố gắng áp chế những phỏng đoán trong lòng, bề ngoài lại biểu lộ không chút khác thường. “Tiểu nha đầu…” Tiểu Thần dường như nhận ra sự lo lắng trong lòng Phong Thần Ỷ Mộng, càng cố ý trước mặt nàng làm bộ úp mở nói: ”Ngươi nói muốn làm gì là muốn làm gì? Mấy người chúng ta chưa làm gì ngươi cả, ngươi lại hỏi chúng ta muốn làm gì… Chẳng lẽ ngươi biết chúng ta muốn làm gì rồi, vậy thì ngươi thử nói xem chúng ta muốn làm gì nào? Thiên Tôn ở trên cao ơi, trên thế gian này lại có người phóng túng đến vậy ư, quả thật làm người khác kinh hãi quá đi, ha ha ha.” "Đồ vô sỉ!" Vẻ mặt Phong Thần Ỷ Mộng đỏ bừng đến mang tai, nàng nhìn chằm chằm vào Tiểu Thần, chỉ hận không thể xông lên cắn đối phương một cái. "Đồ vô sỉ? Ngươi đang nói ta ư?" Tiểu Thần cười gian ác, dùng tay khẽ nâng khuôn mặt Phong Thần Ỷ Mộng, nói: “Ta nói cho nha đầu ngươi biết, dù sao tiểu gia đây cũng đã cứu mạng các ngươi, các ngươi không những không cảm tạ một lời, lại còn mở miệng mắng tiểu gia đây, quả thật là vong ân phụ nghĩa phải không? Thiên Tôn ở trên cao ơi, đúng là người tốt không được báo đáp mà! Được rồi, dù sao ngươi cũng đã mắng rồi, nếu tiểu gia đây không vô sỉ đôi chút, chẳng phải uổng phí danh hiệu đó ư? Ngươi nói xem, ta nên vô sỉ với ngươi thế nào đây? Nên bắt đầu từ phía trên, hay từ phía dưới…” "Chờ một chút!" Vũ bá hết sức khẩn trương, vội vàng nói: "Các vị tiểu huynh đệ, có gì cứ từ từ nói, chúng ta là người của Phong Thần gia tộc tại Địa Kỳ Thành, vô cùng cảm tạ ơn cứu mạng của các vị. Nếu có yêu cầu gì, các vị cứ việc nói ra, chỉ cần là chuyện chúng ta có thể làm được, tuyệt đối không từ chối..." Khẽ dừng một lát, Vũ bá bình ổn lại tâm tình, nói tiếp: “Các vị đã cứu chúng ta, nhưng lại trói tất cả mọi người, chẳng phải muốn ép chúng ta vào đường cùng ư? Vị này chính là đại tiểu thư của Phong Thần gia tộc chúng ta, nếu như nàng có gì bất trắc, đám người lão phu cũng quyết chết cùng. Kính xin các vị hạ thủ lưu tình.” Lời lẽ này ba phần mềm mỏng, bảy phần cứng rắn, đủ để thấy sự lão luyện của ông ta. Tiểu Thần cũng thu tay lại, vẻ mặt thờ ơ, khẽ nhún vai nói: “Lão đầu này chẳng thú vị chút nào, tiểu gia chẳng qua muốn hù dọa nha đầu này thôi, lời lẽ lại như muốn sống mái một phen là sao?” "A!" Phong Thần Ỷ Mộng bỗng nhiên hét lên một tiếng chói tai, làm mọi người giật mình hoảng sợ. Tiểu Thần vỗ vỗ ngực, hùng hổ nói: "Nha đầu nhà ngươi làm gì mà hét lên như gặp quỷ vậy? Làm tiểu gia giật nảy mình!" Lại nghe Phong Thần Ỷ Mộng kinh hãi nhìn về phía đám người đối phương nói: “Ngươi… Các ngươi, tất cả đều là Tiên nô sao?” Đám người Tiểu Thần nghe vậy, sắc mặt đột nhiên âm trầm, trong khóe mắt lóe lên một tia sát khí ẩn hiện. Vũ bá lại cười khổ không dứt, đại tiểu thư nhà mình thật quá đơn thuần, có một số chuyện chỉ nên hiểu trong lòng là được, sao có thể nói toạc ra, chẳng phải là ép người ta giết người diệt khẩu ư? Họa từ miệng mà ra, Phong Thần Ỷ Mộng cũng biết mình đã nói lỡ lời, bèn vội vã cúi đầu. Chuyện đã đến nước này, Vũ bá chỉ có thể nói thẳng: "Các vị chính là Tiên nô phản bội ở dãy núi Thiên Uyên sao?" "Cái gì?! Tiên nô phản bội! Bọn họ ư?" Phong Thần Ỷ Mộng lại càng thêm hoảng sợ, ánh mắt một lần nữa quét qua đám người Tiểu Thần, trong mắt có thêm vẻ sợ hãi. Chỉ cần là thương đội thường xuyên buôn bán bên ngoài, có ai mà không biết tới chuyện Tiên nô ở dãy núi Thiên Uyên làm phản sáu năm về trước. Mọi người còn đồn rằng, đám Tiên nô này giết người, cướp của, không việc ác nào không làm. Bọn họ bị ba Đại Tiên Tông treo giải truy sát, cuối cùng phải trốn vào Đầm Lầy Sương Đỏ. Phong Thần Ỷ Mộng thật sự tuyệt vọng rồi. Rơi vào tay những ác đồ như thế, vận mệnh của nàng sẽ thê thảm đến mức nào? Nếu như bây giờ có thể điều động tiên nguyên, nàng chắc chắn không hề do dự mà lựa chọn tự bạo. "Hắc hắc, lão đầu này thật thông minh!" Thấy đối phương chủ động nói rõ thân phận của mình, Tiểu Thần cũng không giấu giếm nữa, ngược lại vẻ mặt tràn ngập sát khí, nói: "Nếu lão nhân gia đã đoán ra lai lịch của chúng ta, vậy chúng ta có nên giết người diệt khẩu hay không?" Vũ bá lắc đầu nói: "Vị tiểu huynh đệ này không cần nói thế để dọa ta. Nếu các ngươi muốn giết chúng ta, cũng đã không để chúng ta sống đến bây giờ rồi. Các ngươi có điều kiện gì thì cứ nói thẳng ra! Tiểu lão nhi có thể thề ở chỗ này, tuyệt đối không tiết lộ nửa lời chuyện hôm nay. Hơn nữa, ba Đại Tiên Tông ỷ mạnh làm việc bá đạo, có thể khiến bọn hắn lao đao một phen, tiểu lão nhi cũng hết sức thống khoái." "Phải, rất thông minh!" Tiểu Thần không kìm được khen một câu, hài lòng nói: "Chúng ta cũng rất thích làm việc với những người thông minh. Như vậy sẽ không mất thời gian, ngươi tốt ta tốt, tất cả mọi người đều tốt. Vậy thì, chúng ta có thể chính thức nói chuyện rồi..." Vừa nói, Tiểu Thần khẽ nháy mắt với Trần Tịch đang đứng một bên, Trần Tịch cũng ngầm hiểu gật đầu. Vũ bá thấy tình huống ấy, nhất thời trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Thiên hạ rộng lớn, độc bản chân tình chỉ tìm thấy ở Truyen.free.