Thỏ Thạch Anh - Chapter 5: Màn kịch
Ngày 22 tháng 7, buổi chiều. Tiết trời Thành phố Y trở nên âm u. Bầu trời xám xịt báo hiệu một cơn mưa sắp tới.
Tôi đang ngồi trong phòng làm việc ở căn nhà trống trải này. Trước mặt tôi là tập giấy vẽ và bút chì. Tay tôi khẽ lướt trên giấy, cố gắng tái hiện lại từng đường nét của chiếc bình gốm "Tình Yêu". Mỗi nét vẽ là một lần nhói lên trong tim. Chiếc bình đã vỡ tan. Kỷ vật của mẹ... Giống như tất cả những gì tôi từng trân trọng ở kiếp trước. Vỡ vụn và không thể hàn gắn. Cơn giận dữ từ buổi đấu giá hôm qua vẫn âm ỉ cháy, hun nóng lồng ngực.
Chuông điện thoại trên bàn làm việc khẽ rung. Số của Nhân.
"Anh Huy," giọng Nhân vang lên, có chút dè dặt. "Duy Thiện... cậu Duy Thiện đang ở trước cổng nhà mình, quỳ gối cầu xin gì đó ạ. Có vẻ như... muốn xin lỗi anh về vụ chiếc bình hôm qua."
Tôi dừng bút vẽ. Môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt lạnh lẽo. Duy Thiện. Quả nhiên. Đã đến lúc giở vở kịch đạo đức giả rồi sao? Không vội vã đứng dậy, tôi tiến lại gần cửa sổ. Rèm cửa hé mở đủ để tôi quan sát ra ngoài mà không bị phát hiện.
Bên ngoài, dưới nền trời xám xịt, bóng dáng quen thuộc của Duy Thiện hiện ra, đơn độc trước cánh cổng sắt của căn nhà tôi. Đúng là cậu ta đang quỳ. Dù chưa đổ mưa, nhưng khung cảnh trông đã đủ thảm hại và đáng thương dưới ánh mắt của người qua đường (nếu có). Vẻ mặt cậu ta cúi gằm xuống, hai tay nắm chặt như đang khẩn cầu điều gì đó. Tôi có thể hình dung ra sự "đau khổ", sự "tự trách" và sự "hối lỗi tột cùng" trên khuôn mặt ấy mà không cần nhìn gần. Kẻ diễn viên thiên tài.
Một thoáng. Nỗi uất hận ở "thực tại kia" về sự phản bội và lừa dối của Duy Thiện chợt cuộn trào, khiến ngón tay tôi siết chặt cây bút chì đến trắng bệch. Vở kịch của hắn ta đã hại chết tôi một lần rồi. Bây giờ lại định dùng nó để làm gì? Lấy lòng tôi? Lấy lòng ai đó khác?
Tôi lại khẽ cười. Một nụ cười không có tiếng động. Chỉ có sự lạnh lẽo trong mắt. Thứ diễn xuất này có lẽ đủ để lừa gạt Anh Mai và người khác. Nhưng không phải tôi.
Tôi vẫn đứng yên bên cửa sổ, như một khán giả theo dõi màn kịch hạ đẳng. Tiếng sấm bắt đầu vang vọng đâu đó từ phía xa. Cơn mưa sắp đến thật rồi.
Một lúc sau, Nhân lại gọi lên, giọng còn bối rối hơn: "Anh Huy... Có cả cô Anh Mai nữa ạ. Cô ấy đang chạy đến..."
Đã đến lúc rồi sao? Đã đến lúc con rối quan trọng xuất hiện trên sân khấu chưa? Tôi nghĩ. Hoặc là Duy Thiện đã tự gọi cho Anh Mai, hoặc là có người nào đó thấy Duy Thiện quỳ mà báo tin. Dù cách nào, mục đích cuối cùng của Duy Thiện là kéo Anh Mai vào màn kịch này để tạo áp lực cho tôi, và để củng cố thêm vị trí "đáng thương" của cậu ta trong mắt cô ấy.
Tôi vẫn đứng yên, tiếp tục quan sát. Bóng dáng Anh Mai hiện ra từ phía xa, chạy về phía cổng nhà tôi dưới những hạt mưa đầu tiên. Khi thấy Duy Thiện đang quỳ rạp đó, cô ấy có vẻ hốt hoảng thật sự.
Cơn mưa đổ xuống. Không lớn, chỉ đủ để làm ướt áo và khiến cảnh tượng Duy Thiện quỳ gối dưới mưa thêm phần "đau lòng". Anh Mai lao đến bên cạnh Duy Thiện, khẽ kêu lên. Cậu ta lúc này ngước lên nhìn cô, vẻ mặt đầy "yếu đuối", "tổn thương" và cả sự "mong chờ" (sự xót xa từ cô). Vở kịch của Duy Thiện đang đạt đến đỉnh cao. Anh Mai dường như lập tức bị cảnh tượng đó làm mềm lòng. Cô ấy khẽ xoa lưng Duy Thiện, nói gì đó an ủi, rồi nhìn về phía ngôi nhà.
Rồi Anh Mai hướng ánh mắt về phía cửa sổ phòng tôi. Ánh mắt chất chứa sự giận dữ. Cô ấy đã nhìn thấy tôi? Hay chỉ là suy đoán rằng tôi đang đứng đó? Dù thế nào, sân khấu giờ đã sẵn sàng cho vai diễn tiếp theo của tôi.
Tôi khẽ hép rèm lại. Quay vào trong. Lấy chiếc điều khiển, mở cửa chính. Tôi không cần nấp sau cánh cửa nữa. Trực tiếp đối mặt.
Tôi bước ra ngoài, tiến về phía cổng. Gương mặt giữ vẻ bình thản đến lạnh lùng. Duy Thiện vẫn đang quỳ đó, hơi co rúm lại dưới cơn mưa và ánh mắt anh Mai, khi thấy tôi xuất hiện, vẻ mặt "đau khổ" càng được thể hiện rõ rệt. Anh Mai nhìn thấy tôi bước ra, vẻ mặt giận dữ hơn.
"Gia Huy!" Anh Mai gọi tên tôi, giọng chứa đựng sự trách móc. "Anh làm cái gì vậy?! Tại sao lại để Duy Thiện quỳ dưới mưa thế này?! Anh không thấy cậu ấy ướt hết rồi sao?"
Cô ấy lao tới phía tôi, chắn ngang giữa tôi và Duy Thiện, như một người mẹ bảo vệ đứa con (hay một người tình bảo vệ người yêu? tôi khinh bỉ cả hai khả năng đó). Ánh mắt Anh Mai nhìn tôi lúc này đầy phẫn nộ, cô không ngần ngại thể hiện sự bất mãn.
Tôi dừng bước. Đứng cách Anh Mai vài bước chân. Lạnh lùng nhìn thẳng vào cô. Nước mưa bắt đầu làm ướt tóc và vai áo cô, nhưng cô không quan tâm. Sự xót xa cho Duy Thiện dường như lấn át mọi thứ.
"Để cậu ta quỳ à?" Tôi hỏi lại, giọng bình thản đến tàn nhẫn, khiến Anh Mai phải sững người. "Đây là hành động tự nguyện của cậu ta mà? Cô đến đây làm gì?"
"Hành động tự nguyện? Anh còn nói được vậy sao?! Cậu ấy đến để xin lỗi anh về chiếc bình! Chỉ là vô ý thôi mà! Anh có cần thiết phải đối xử lạnh lùng như vậy không?!" Anh Mai giận dữ hơn, cô tiến đến gần hơn, dường như muốn kéo tôi lại, hoặc lắc tỉnh tôi.
Duy Thiện đang quỳ sau lưng Anh Mai. Tôi liếc nhìn cậu ta. Vẻ mặt "đau khổ hối lỗi" vẫn duy trì, nhưng tôi thoáng thấy trong đáy mắt cậu ta... một tia thách thức ẩn giấu, khi nhìn tôi đối mặt Anh Mai. À phải. Đây mới là mục đích chính của Duy Thiện. Đứng giữa tôi và Anh Mai. Nhờ vào sự thương hại của cô ấy để đối kháng lại tôi. Hắn muốn nhìn tôi bị Anh Mai chỉ trích, bị Anh Mai bảo vệ cậu ta.
Tôi quay trở lại nhìn Anh Mai, vẻ mặt lạnh lẽo. Lời nói của cô về "vô ý", về "lạnh lùng", về "không cần thiết" giống như những từ ngữ cô ấy từng dùng ở "thực tại kia" khi cô ấy đổ lỗi cho tôi về mọi thứ chỉ vì tin tưởng Duy Thiện.
Nụ cười lạnh giá trở lại trên môi tôi. Lần này không còn là sự bối rối. Mà là sự đau đớn, cay đắng và khinh bỉ bị ẩn giấu dưới vẻ ngoài.
"Vô ý? Cô thật sự tin đó là vô ý sao, Anh Mai?" Tôi hỏi, giọng thấp trầm, chứa đựng quá nhiều tầng nghĩa khiến Anh Mai sững lại lần nữa. Cô không hiểu tại sao tôi lại nói vậy.
"Anh đang ám chỉ điều gì?!" Cô nhíu mày, nhìn tôi dò xét.
"Tôi chỉ đang nhìn nhận sự việc như nó vốn có," tôi đáp, ánh mắt quét qua Duy Thiện một cái sắc như dao, khiến cậu ta vô thức co người lại một chút (nhưng diễn xuất vẫn rất tốt). "Một thứ vô giá đã vỡ tan. Một lời xin lỗi 'vô ý' đầy... mùi kịch."
Tôi lại quay lại nhìn Anh Mai, ánh mắt dán chặt vào cô, bắt đầu thực hiện màn thao túng đầu tiên. Không phải bằng quyền lực. Bằng lời nói. Gợi mở sự nghi ngờ, khuấy động sự khó chịu trong tâm trí cô.
"Anh Mai à... Cô là một nữ doanh nhân tài giỏi. Nhạy bén trong kinh doanh, trong đọc hợp đồng, đọc con số. Cô có thể nhìn ra những mánh khóe phức tạp trên thương trường. Nhưng tại sao... lại cả tin một cách mù quáng như vậy?" Tôi dừng lại. Nhìn kỹ phản ứng của cô. Vẻ bối rối, tức giận, và sự tự tôn bị chạm vào thoáng qua.
"Cái gì là cả tin? Tôi đang nói về việc Duy Thiện vô ý làm vỡ bình! Anh cần gì phải độc mồm độc miệng thế?!"
"Độc mồm độc miệng?" Tôi cười khẽ. "Đó là bản chất của sự việc thôi. Có vẻ như khả năng nhìn nhận con người của cô không nhạy bén bằng khả năng nhìn nhận số liệu." Tôi buông một câu nặng trịch, đánh thẳng vào điểm yếu trong "ký ức thực tại" (sự mù quáng tin người và cái giá phải trả là khoản nợ khổng lồ). Có thể Anh Mai không hiểu hết ẩn ý đó, nhưng sự so sánh và lời nhận xét thẳng thừng chắc chắn sẽ làm cô bị chạm tự ái và phải suy nghĩ.
"Anh... Anh Mai không thốt nên lời vì bị bất ngờ bởi những lời lẽ sắc bén, điềm tĩnh và có vẻ đúng trọng tâm. Sự bảo vệ dành cho Duy Thiện không còn mạnh mẽ như ban đầu.
"Anh quá đáng rồi đấy, Gia Huy!" Cơn giận quay trở lại, cô ấy không đủ khả năng lý giải lời tôi nói nên chỉ biết công kích thẳng. "Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ hối lỗi vì lỗi lầm vô ý! Anh mới là kẻ máu lạnh, vô cảm, không biết tha thứ! Đúng là con người anh chẳng thay đổi gì hết!"
Đúng rồi. Cứ nói tôi máu lạnh đi. Cứ nói tôi vô cảm đi. Cô ấy không biết cái "Gia Huy cũ" đã chết thảm vì quá si tình và cả tin như thế nào. Cô ấy không biết "con người cũ" đã bị tổn thương sâu sắc đến mức nào chỉ vì sự mù quáng của cô ấy. Tôi không cần sự tha thứ hay thấu hiểu của cô.
Lời nói cuối cùng của Anh Mai giống như lời xác nhận cuối cùng. Sự cả tin của cô ấy đối với Duy Thiện, sự phán xét nhanh chóng dành cho tôi dựa trên định kiến. Đã đủ rồi.
Tôi nhìn cơn mưa đang nặng hạt hơn, nhìn Anh Mai với vẻ mặt đỏ bừng vì tức giận, nhìn Duy Thiện đang quỳ và cố gắng giữ vẻ đáng thương hoàn hảo (liệu cậu ta có nhìn thấy sự lạnh lùng đáng sợ trong mắt tôi khi tôi nhìn thấu không? Có lẽ rồi).
Đây là lúc. Lúc để thực sự rời đi. Không phải vì bị đánh đuổi. Mà là vì chính mình muốn thế. Chấm dứt mọi liên kết ở hiện tại để chuẩn bị cho tương lai.
"Nguyễn Anh Mai," tôi nói, giọng bỗng trở nên rất khẽ khàng, đủ để cả Anh Mai và Duy Thiện đang căng thẳng lắng nghe. Nhưng nó chứa đựng sức nặng khủng khiếp. Đó là lời ly biệt. Lời ly biệt cho cuộc hôn nhân chưa kịp diễn ra, cho định mệnh tưởng chừng như trói buộc hai chúng tôi, và cho cả con người "Gia Huy" mà cô vẫn biết hoặc tưởng mình biết. "Mưa rồi." Tôi chỉ nói ngắn gọn. Không một lời trách móc, không một lời biện minh.
Tôi quay lưng lại. Tiến thẳng vào trong nhà. Bỏ lại cơn mưa, bỏ lại Anh Mai đang đứng đó sững sờ, và bỏ lại Duy Thiện vẫn quỳ dưới mưa với vẻ mặt "đáng thương" đã hóa đá.
Tôi bước vào nhà, tiếng cánh cửa nặng nề đóng sập lại sau lưng, như tiếng chấm hết cho một chương cũ.
Nhân vẫn đứng đó, vẻ mặt lo lắng nhìn theo tôi. Tôi tiến về phía anh ta.
"Nhân."
"Vâng, anh Huy."
Tôi hít một hơi sâu, ép bản thân phải lấy lại lý trí sau khoảnh khắc bộc lộ chút cảm xúc ở ngoài cổng. Cơn giận vẫn cháy, nhưng tôi cần hành động, không phải chìm đắm trong đó.
"Cậu sắp xếp. Gọi người dọn dẹp đống ở phòng đấu giá hôm qua. Chuẩn bị đồ đạc cần thiết cho tôi. Tất cả những gì quan trọng liên quan đến tài chính, công việc của Gia tộc Trần. Hồ sơ học vấn, tài liệu chuyên ngành, bản nháp luận án cũ của tôi. Đồ đạc cá nhân... càng ít càng tốt." Tôi liệt kê rành mạch, giọng lấy lại sự điềm tĩnh đến đáng sợ, nhưng ngụ ý về sự thay đổi lớn đã rất rõ ràng.
"Anh Huy... Anh có định đi đâu không ạ?" Nhân dè dặt hỏi.
Tôi nhìn ra cửa sổ, nhìn cơn mưa đang xóa nhòa bóng dáng Anh Mai và Duy Thiện. Khuôn mặt Anh Mai đầy tức giận và khó hiểu hiện lên trong tâm trí. Rồi khuôn mặt hiền lành giả tạo của Duy Thiện.
"Sẽ đi," tôi đáp, ánh mắt xa xăm hướng về nơi vô định. "Nhưng chưa phải bây giờ. Có vài thứ cần sắp xếp. Và có lẽ... chờ một vài chuyện nữa diễn ra." Chờ cho đám cưới chính thức hủy bỏ. Chờ cho sóng gió từ việc hủy hôn và vụ bình gốm lan ra. Và chờ đợi xem liệu Gia tộc Nguyễn và những con người đó sẽ làm gì tiếp theo. Tôi muốn quan sát. Muốn chắc chắn rằng khi tôi biến mất, sự biến mất đó sẽ có sức ảnh hưởng nhất định.
"Trong lúc này," tôi quay sang Nhân, ánh mắt trở nên sắc bén, "cậu thu thập tất cả thông tin về Gia tộc Nguyễn và tất cả các công ty có liên kết chặt chẽ với họ. Đặc biệt, các vấn đề nội bộ gần đây của họ, về tài chính, về nhân sự cấp cao. Tôi muốn có báo cáo chi tiết. Nhanh nhất có thể."
Nhân hơi giật mình trước yêu cầu đột ngột này, nhưng sự kiên quyết trong giọng tôi không cho phép anh ta thắc mắc. "Rõ, anh Huy. Em sẽ làm ngay."
Tôi gật đầu, rồi quay lưng lại với cửa sổ và cơn mưa. Đi về phía tập giấy vẽ đang dang dở. Cho cuộc hôn nhân chưa kịp diễn ra, cho định mệnh tưởng chừng như trói buộc hai chúng tôi…
…và cho một Gia Huy mà tôi đã để chết trong quá khứ, cùng với chiếc bình mang tên Tình Yêu