Chương 25 : Nghe trộm phong vân
"Chỉ huy cấp bậc: 3.
Quân hàm: Sĩ quan trưởng.
Chỉ huy binh lực: 1/30.
Trang bị cấp bậc: Cơ bản.
Kỹ năng: Quân đội thuật đánh lộn (thông thạo), chiến đấu đao sử dụng (nắm giữ), súng lục sử dụng (nắm giữ), súng trường sử dụng (nắm giữ), chiến đấu xe cộ lái xe (nhập môn).
Tài chính: 4000.
Căn cứ phương tiện: Không.
Kinh nghiệm: 1146/1000.
Sĩ quan trang bị: GD45 điện từ súng lục (viên đạn vô hạn cung cấp), GD3 điện từ súng trường (băng đạn 2/4, quân giới khố có thể bổ sung), lựu đạn 8. Tiêu chuẩn thiết giáp phục (có thể thăng cấp hợp lại thiết giáp phục, thiếu hụt quân giới khố, tạm thời không cách nào thăng cấp). Chiến đấu mã tấu.
Đạt đến thăng cấp tiêu chuẩn, có hay không thăng cấp?"
Lâm Hải kỳ thực ngủ rất nông, Lưu Diễm ở trên giường động đậy rất nhanh sẽ đánh thức hắn, thế nhưng hắn cũng không mở mắt ra, chẳng biết vì sao, trong lòng hắn luôn có một cảm giác bất an.
Liền, hắn mở ra "Quan chỉ huy hệ thống".
"Có thể thăng cấp? Phải nói đánh trận quả nhiên thăng cấp nhanh sao? Có điều kinh nghiệm này cũng tăng nhanh quá đi? Ta có giết nhiều người như vậy sao? Chắc là đem sĩ quan trưởng giết chết cũng tính trên đầu ta chứ?" Trong bụng nhổ nước bọt một hồi, Lâm Hải vẫn khá vui vẻ lựa chọn thăng cấp.
"Chỉ huy cấp bậc: 4.
Quân hàm: Thiếu úy.
Chỉ huy binh lực: 1/120.
Trang bị cấp bậc: Trung cấp.
Kỹ năng: Quân đội thuật đánh lộn (tinh thông), chiến đấu đao sử dụng (thông thạo), súng lục sử dụng (thông thạo), súng trường sử dụng (thông thạo), chiến đấu xe cộ lái xe (nắm giữ).
Tài chính: 5000.
Căn cứ phương tiện: Binh doanh (chưa an bài).
Kinh nghiệm: 146/3000.
Quan quân trang bị: GD45 điện từ súng lục (viên đạn vô hạn cung cấp), GD3 điện từ súng trường (băng đạn 4/4, quân giới khố có thể bổ sung), lựu đạn 8. Tiêu chuẩn thiết giáp phục (có thể thăng cấp hợp lại thiết giáp phục, thiếu hụt quân giới khố, tạm thời không cách nào thăng cấp). Chiến đấu mã tấu.
Quan quân khen thưởng, chờ lĩnh."
"Mẹ nó, thăng quan rồi cũng như thăng cấp vậy! Cưỡi tên lửa mà thăng cấp a!" Lâm Hải trong lòng vô cùng hài lòng, lần này thăng cấp không chỉ kỹ năng tăng lên, quân hàm tăng lên, lại còn cho cái căn cứ phương tiện. Bây giờ còn có quan quân khen thưởng!
"Lĩnh khen thưởng."
"Toàn cầu phòng vệ quân tinh anh tiêu chuẩn bộ binh ban một nhánh."
"Toàn cầu phòng vệ quân? Tiêu chuẩn bộ binh ban?" Lần đầu tiên, Lâm Hải nhìn thấy danh xưng này, trước hắn vẫn không biết hệ thống này từ đâu mà đến, là của ai. Thậm chí ngay cả tên gọi của hệ thống này cũng là do chính hắn đặt. Lần này, hắn cuối cùng cũng coi như biết được một cái tên, Toàn cầu phòng vệ quân.
"Vậy tiêu chuẩn bộ binh ban này là cái gì đây?" Mặc dù biết một cái tên, thế nhưng những cái khác vẫn cứ không biết gì cả, Lâm Hải cũng tạm thời không thèm quan tâm những cái này, hắn bắt đầu nghiên cứu phần thưởng sĩ quan này.
Chỉ là trong não có ý nghĩ như vậy, một loạt số liệu liền xuất hiện trước mắt Lâm Hải.
"Tiêu chuẩn bộ binh ban, toàn cầu phòng vệ quân cơ bản bộ đội tác chiến, dùng cho nhiều việc chiến đấu đơn vị, tiêu chuẩn nhân số mười người. Tạo thành nhân viên gồm sáu tên tiêu chuẩn bộ binh, hai tên trọng hỏa lực binh, hai tên tay bắn tỉa. Có thể dùng cho chính diện tiến công, định điểm phòng ngự, thành thị hạng chiếm hạng nhiều loại trong hoàn cảnh chiến đấu. Đội quân này là bộ đội tinh anh, trang bị càng tiên tiến, hỏa lực, phòng ngự càng mạnh mẽ."
Nếu như không phải ở bệnh viện, Lâm Hải thật sự muốn đem bộ binh ban này triệu hồi ra xem một chút. Có điều thừa dịp lúc này khá "nhàn", hắn có thể ngẫm lại hành động sau này của mình. Trước đây cùng người đánh nhau chỉ là trò đùa trẻ con, chỉ cần không làm lớn, quan hệ gì đều không có, nhưng hiện tại, không chỉ vận dụng súng ống, còn giết người, con đường sau này, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng mới được.
Có điều, điều duy nhất Lâm Hải có thể khẳng định trước tiên chính là, mình tuyệt đối sẽ không trở lại thời kỳ ôn hòa trước đây, sau khi trải qua tình cảnh chiến đấu súng thật đạn thật, hắn cảm giác huyết dịch của mình bị một ngọn đuốc khơi dậy, thiêu đốt sôi trào không ngớt! Hắn đã có chút mong chờ cuộc sống kích thích như vậy! Hắn có chút khát vọng chiến đấu!
Đương nhiên, cái này cần tìm sĩ quan trưởng cố gắng huấn luyện một chút mình mới được, nếu không mình cũng chỉ là pháo thí! Nghĩ tới đây, Lâm Hải không khỏi lại có chút xì hơi. Sau khi trải qua trận chiến với Trần Tây, hắn mới rõ ràng, cái gọi là chiến đấu mà mình từng trải qua, chỉ là chuyện cười! Trong vạn quân lấy thủ cấp thượng tướng, tuy rằng không rõ thời cổ lấy tiêu chuẩn gì để hình dung lực sĩ, thế nhưng bây giờ nhìn Trần Tây, đại khái cũng gần đủ rồi chứ?
"Ta nghĩ xem, hiện tại ta nên trước tiên loại bỏ mình khỏi danh sách những người bị nghi ngờ trong mắt người khác. Tuy rằng ta đã chuẩn bị trong khu dân cư, hơn nữa Trần Tây cũng giúp ta che giấu, nhưng không biết có thể giấu diếm được con mắt của những người có tâm hay không. Nếu không thể giấu diếm được, chỉ sợ ta phải lưu vong tha hương..."
"Nếu có thể giấu diếm được người khác, cũng cần phải tốt nghiệp đại học trước đã. Tốt nghiệp đại học sau đó... Tốt nghiệp đại học sau đó... Quên đi, vẫn là gặp Trần Tây rồi tính!" Lâm Hải lệ ngưu đầy mặt, "Lập kế hoạch gì đó quả nhiên không phải sở trường của ta! Quả nhiên vẫn phải cần người chuyên nghiệp mới được!"
Hừng đông, hoặc là nói là sáng sớm năm giờ, Lưu Trường Long cùng đoàn người đến Thượng Hải quân y viện. Minh là hỏi thăm, ám là thẩm vấn hai sinh viên, nhưng hai người đều dùng lời giải thích đã chuẩn bị trước để ứng phó, có chỗ không rõ thì nói do bị thương nên không nhớ rõ lắm để lấp liếm cho qua.
Tuy rằng Lưu Trường Long cùng đoàn người lúc đi không nói gì, nhưng Lâm Hải có cảm giác, bọn họ không tin.
"Xem ra phải lập tức hội hợp với Trần Tây mới được, nếu không thoát khỏi thân phận bị nghi ngờ, sau này ta đừng mong làm được chuyện gì!"
Tuy rằng xương sườn bị thương không tính quá nặng, Trần Tây cũng đã tiến hành cứu chữa kịp thời, nhưng Lâm Hải muốn xuất viện cũng không phải chuyện dễ dàng. Ngược lại, Lưu Diễm chỉ bị thương ngoài da, vì vậy có thể xuất viện trước Lâm Hải.
Bất quá nghĩ đến nếu Lưu Diễm xuất viện trước, Lâm Hải có thể sẽ gặp phiền phức (ví dụ như nghiêm hình tra tấn chẳng hạn, nghiêm hình tra tấn chẳng hạn. Kỳ thực là hai người họ suy nghĩ nhiều quá rồi). Lưu Diễm quyết định cùng Lâm Hải cùng xuất viện.
Vì thế, hắn thẳng thắn để mình từ trên giường té xuống, ở thêm mấy ngày. Một tuần sau, hai người cùng xuất viện, trở lại trường học.
"Các ngươi rốt cục đã về," Ngô Hạo, Triệu Lỗi, Lưu Hợp Xuyên, Hồ Nghĩa, Lý Trí Hâm, Chu Trí sáu người đã sớm chờ ở dưới lầu ký túc xá nam sinh, "Chuyện của hai người các ngươi lan truyền khắp trường rồi."
"Đều nói gì đó?" Lưu Diễm ôm từng người một, mới mở miệng hỏi. Xương sườn Lâm Hải còn chưa khỏi hẳn, nên miễn.
"Có hướng bình thường, cũng có hướng nặng khẩu tà ác, các ngươi muốn nghe cái nào trước?" Ngô Hạo cười hì hì vỗ vai hai người.
"Bình thường?" Lâm Hải cẩn thận nói.
Triệu Lỗi đàng hoàng trịnh trọng bắt đầu giải thích: "Lưu Diễm bị hắc bang bắt cóc, Lâm Hải đi cứu cậu ấy."
Lâm Hải đợi nửa ngày không thấy Triệu Lỗi nói tiếp, liền hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Hết." Triệu Lỗi dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, thản nhiên nói.
"Hết?"
"Hết." Sáu người đồng loạt gật đầu.
Lâm Hải lập tức đưa tay làm động tác dừng lại: "Vậy hướng nặng khẩu tà ác chúng ta không cần nghe! Chắc chắn sẽ khiến ta muốn bóp chết tác giả!"
"Tớ nghe một chút đi." Lưu Diễm lại rất hứng thú.
"Ví dụ như Lưu Diễm cậu bị một lão đại hắc bang nào đó vừa ý sắc đẹp, sau đó trói lại, sau đó Lâm Hải thầm mến cậu liền anh hùng cứu mỹ nhân trực tiếp giết tới tổng bộ hắc bang cứu người. Sau đó phát sinh một loạt chuyện không phù hợp với trẻ em, thiên lôi câu địa hỏa, cậu nhất định muốn nghe?" Hồ Nghĩa cười bỉ ổi nhìn Lưu Diễm, lộ ra vẻ cậu chỉ cần dám nghe tớ liền dám kể.
"Tớ sai rồi," Lưu Diễm lập tức hai tay tạo thành hình chữ thập làm dáng đầu hàng, "Cái này thật sự không cần nói."
"Mấy ngày nay trường học có chuyện gì không?" Chuyện cười thì cười, đùa giỡn xong, Lâm Hải tự nhiên hỏi tình hình trường học mấy ngày bọn họ không có ở đây.
Chu Trí chỉ vào chỗ nghỉ ngơi không xa, dẫn mọi người đi tới, vừa đi vừa nói: "Trường học thì không có gì, chỉ là không cho phép học sinh tùy tiện ra ngoài, muốn ra ngoài nhất định phải có giấy phép của giáo viên chủ nhiệm, hơn nữa cảnh sát gác ở cổng trường đã đổi thành vũ cảnh, ra vào trường học đều phải qua kiểm tra an ninh. Ngược lại trông như trường học bị khủng bố tấn công vậy."
"Nhưng các cậu sắp được về lại mấy ngày trước rồi, trường học đã nới lỏng quy định, ra vào không cần xin phép nữa." Lý Trí Hâm tiếp lời, "Nhưng cổng vẫn có kiểm tra an ninh, ra vào vẫn khá phiền phức."
"Chúng tớ đi xe về, không chú ý đến có kiểm tra an ninh." Lâm Hải suy nghĩ một chút, phát hiện mình xác thực không chú ý đến cổng có kiểm tra an ninh hay không, "Giáo viên chủ nhiệm có nói gì không?"
"Yên tâm, không nói gì về Lưu Diễm, cậu thì khác."
"Tớ?"
"Không sai, nói cậu không có kỷ luật, tự ý rời trường đi cứu người, kết quả người không cứu được, còn khiến mình bị thương nặng, đúng là đồ vô dụng."
"Xem ra thành tích cuối kỳ của tớ, đáng lo rồi!"
"Thôi đi, ăn tối xong hai cậu về phòng ngủ nghỉ ngơi đi, trông hai cậu mệt quá rồi. Nghỉ sớm một chút, ngày mai đi học xem giáo viên chủ nhiệm sẽ nói gì. Đúng rồi, chúng tớ lén đổi giường của hai cậu sang một phòng ngủ, như vậy tối nay sẽ không ai làm phiền hai cậu nghỉ ngơi..."
"Cậu mà còn tiếp tục nói bậy tớ đánh rụng mấy cái răng của cậu, cậu tin không?"
"Lâm Hải," thu dọn giường chiếu mấy ngày không dùng, Lưu Diễm nhỏ giọng nói với Lâm Hải, "Bây giờ cậu có thể nói cho tớ biết rồi chứ? Tớ đã giúp cậu giấu diếm lâu lắm rồi...!"
"Suỵt!" Lâm Hải giơ ngón trỏ lên ra hiệu im lặng, nhìn xung quanh, sau đó kéo rèm cửa sổ lại, khóa trái cửa phòng ngủ. Cuối cùng bỗng dưng lấy ra một cái mũ giáp toàn phúc đội lên đầu, bắt đầu đánh giá xung quanh.
"Này, cậu làm quá rồi đấy? Có cần thiết thế không?" Lưu Diễm trợn mắt há mồm nhìn động tác của Lâm Hải, luôn cảm thấy đã từng thấy cảnh tượng tương tự ở đâu đó.
Cuối cùng nhìn thấy Lâm Hải chui xuống gầm giường kiểm tra, Lưu Diễm rốt cục nhớ ra, chính là những điệp viên trong phim ảnh hay làm đó!
Chờ Lâm Hải kiểm tra mỗi một góc phòng ngủ xong, thu hồi mũ giáp, không nói gì, mà lấy giấy bút, viết lên "Có máy nghe lén, không thể nói! ! !" mấy chữ này, còn nhấn mạnh viết ba dấu chấm than.
Lưu Diễm vội vàng cầm bút, cũng viết lên giấy "Cậu không đùa đấy chứ?".
Lâm Hải gật đầu lia lịa, chỉ vào gầm giường của mình. Lưu Diễm lập tức lấy đèn pin chui xuống giường, theo hướng Lâm Hải chỉ, cẩn thận phân biệt. Quả nhiên, ở một góc gầm giường, Lưu Diễm nhìn thấy một cái máy móc rất nhỏ, chỉ bằng nửa móng tay.
"Không thể nói chuyện ở đây! Tìm cơ hội nói với cậu!" Nhìn thấy Lưu Diễm đã thấy máy nghe lén, Lâm Hải viết lên giấy, xác nhận Lưu Diễm thấy rõ rồi, hắn tìm cái bật lửa đốt tờ giấy thành tro, lại đem tro nghiền thành bụi phấn, đổ xuống đất, dùng chân đạp nát mới coi như hoàn thành việc hủy thi diệt tích.
Cuộc đời như một giấc mộng, hãy trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại. Dịch độc quyền tại truyen.free