Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Thiên Địa Quyết - Chương 75

Cường Đoạt

Dịch giả: A Tút Nguồn: Banlonghoi

Thiên Vũ trầm ngâm nói: "Thật sự kỳ diệu như vậy sao? Vậy ta cũng muốn thử một phen."

Hồng Di nghi hoặc hỏi: "Ngươi cũng muốn đi ư? Ta nhớ ngươi ở Phân Đường Thiết Thạch chỉ có thực lực bình thường, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên đi."

Thiên Vũ cười nói: "Xưa khác nay khác, há có thể vĩnh viễn cam chịu người khác ức hiếp?"

Thiên Vũ thi triển Ngự Phong Thuật tăng tốc, chỉ trong nháy mắt đã đến giữa hồ, vung tay đánh tới đoàn quang mang kia.

Lúc này, Nghê Lượng Hồng và Mạc Thiểu Vũ đã thành công chặn đứng đoàn quang mang. Hai người đang định dùng hết mọi biện pháp để phá vỡ màn hào quang bên ngoài, nhưng thủy chung vẫn chưa thể thực hiện được.

Thiên Vũ đi tới gần đoàn quang mang, không tùy tiện ra tay mà lẳng lặng suy tư về một chuyện.

Trước kia, Hoa Thanh từ Tiêu Nguyên Quân lấy được một viên hạt châu, bên trong có một hạt mầm đã bắt đầu nảy mầm, hiện tại đang ở trên người Thiên Vũ.

Hạt châu kia hết sức quỷ dị, tựa như bị ai đó phong ấn, giam cầm mầm mống bên trong hạt châu, cảm giác có chút tương tự Ngưng Hồn Thảo tại nơi này.

Nghĩ tới đây, trong đầu Thiên Vũ nảy ra một ý niệm kỳ lạ, thuận tay lấy hạt châu ra cầm lấy, dùng chân khí truyền vào bên trong.

Sau đó, Thiên Vũ chuyển hóa chân khí trong cơ thể, Đại Nhật Quyết chuyển hóa thành Mậu Thổ Quyết, phối hợp với Cửu Chuyển Vô Cực, một chưởng đánh lên màn hào quang.

Ngay lúc đó, Mạc Thiểu Vũ hừ lạnh một tiếng, quát: "Muốn không không chiếm tiện nghi sao? Không dễ dàng như vậy đâu!"

Tay trái lập tức kết một đạo pháp ấn, tức thì bắn ra một đạo quang mang xanh biếc lao thẳng đến vai phải Thiên Vũ.

Khi lòng bàn tay phải Thiên Vũ đặt lên màn hào quang kia, Mậu Thổ chân khí do Cửu Chuyển Vô Cực vận chuyển trong nháy mắt xuyên thấu màn hào quang, liên lạc với Ngưng Hồn Thảo ở bên trong.

Khoảnh khắc ấy, Thiên Vũ phát huy Cửu Chuyển Vô Cực tạo ra công hiệu thần kỳ, cộng thêm hạt châu trong lòng bàn tay, cả hai kết hợp với nhau sinh ra một cỗ lực lượng khó tin, trong nháy mắt xuyên qua màn hào quang, hút Ngưng Hồn Thảo vào trong hạt châu kia.

Lúc này, công kích của Mạc Thiểu Vũ đột nhiên lao tới, Thiên Vũ không kịp né tránh, bị quang mang màu xanh kia đánh trúng vai phải, cả người run rẩy, tay phải theo tiềm thức rụt về, miệng phun ra một ngụm máu tươi, đúng lúc bắn trúng hạt châu trong lòng bàn tay.

Ngay lúc đó, hạt châu kia quang mang chợt lóe lên rồi vỡ nát, mầm mống bên trong, dính máu tươi của Thiên Vũ, cùng với Ngưng Hồn Thảo, đều biến thành một đạo quang mang dung nhập vào bàn tay Thiên Vũ, hóa thành một ấn ký.

Đây là một ấn ký đặc thù, tựa như một gốc cỏ nhỏ mới nhú mầm, hiện rõ ràng trong lòng bàn tay Thiên Vũ.

Gốc cỏ nhỏ này chỉ mới mọc hai phiến lá, lóe ra ánh sáng mờ ảo, chớp tắt vài lần rồi biến mất tăm.

Giờ phút này, màn hào quang ầm ầm vỡ nát, Ngưng Hồn Thảo bên trong đã mất đi tung tích.

Nghê Lượng Hồng kinh ngạc nhìn Thiên Vũ, trong mắt hiện lên một vẻ thất ý mơ hồ.

Trong hồ, Hắc Lân Vương Xà và Hàn Giao đang dây dưa tranh đấu cũng cảm thấy tình thế có biến, đồng loạt dừng lại, thu hồi công kích, nhất tề vọt tới Thiên Vũ.

Mạc Thiểu Vũ một kích đắc thủ, khí thế ngất trời, quát lên: "Lưu lại Ngưng Hồn Thảo, bằng không hãy để mạng ngươi lại đây."

Thiên Vũ bị Mạc Thiểu Vũ đánh lén, đương trường bị thương không nhẹ, thấy Hắc Lân Vương Xà và Hàn Giao vọt tới, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, bất chấp Mạc Thiểu Vũ và Nghê Lượng Hồng, d��t khoát lựa chọn thoát thân.

Trong lúc này, Thiên Vũ rõ ràng cảm giác được lòng bàn tay phải của mình có thêm vật gì đó, đó là một mầm mống tràn ngập sinh cơ, dung hợp cả Ngưng Hồn Thảo vào bên trong, hiện tại hắn không biết lai lịch của nó.

Mầm mống này sau khi tiến vào trong cơ thể Thiên Vũ, cắm rễ tại huyệt Lao Cung trong lòng bàn tay Thiên Vũ, chủ động hấp thụ Mậu Thổ chân khí trong cơ thể hắn để dưỡng thân.

Đối với điều này Thiên Vũ có chút bất ngờ, nhưng lúc này lại không thể quan tâm quá nhiều, hai đầu thượng cổ dị thú đuổi theo phía sau, cộng thêm Nghê Lượng Hồng, Mạc Thiểu Vũ, Liêu Tinh Hà, tất cả đã tạo thành đủ uy hiếp đối với Thiên Vũ.

Hoa Thanh và Hồng Di khiếp sợ vô cùng, Ngưng Hồn Thảo khó có thể hàng phục, gặp Thiên Vũ lại lập tức bị phá vỡ trong nháy mắt, làm sao hai nàng có thể không khiếp sợ được chứ?

Nhìn Thiên Vũ bay tới, Hoa Thanh ý thức được nguy hiểm, lớn tiếng hô: "Mau đi!"

Hoa Thanh vội vàng kéo tay Hồng Di, xoay người bay đi, vừa lao ra trăm trượng thì Thiên Vũ kịp thời đuổi kịp, đưa tay tóm l��y hai nàng, như một mũi tên bắn vào trong màn sương mù.

Dưới bóng đêm, sương mù dày đặc lượn lờ là nơi rất thích hợp để ẩn thân.

Thiên Vũ lôi kéo hai nàng phi hành sát mặt đất, rất nhanh bỏ xa truy binh phía sau, hiện tại hắn cũng không rõ mình đang ở đâu nữa.

Thiên Vũ dừng chân, quan sát hoàn cảnh xung quanh, kéo tay hai nàng đi tới một rừng cây, tạm thời ẩn náu nơi đó.

Hoa Thanh lắng nghe động tĩnh xung quanh, thấp giọng hỏi: "Thiên Vũ, thương thế của ngươi có nặng lắm không?"

Thiên Vũ thấp giọng nói: "Ta bị Mạc Thiểu Vũ đánh bị thương, vai phải tạm thời không cách nào cử động, phải nhanh chóng chữa thương thôi."

Hồng Di lo lắng nói: "Muốn tránh khỏi ba người kia không khó, cái khó là làm sao để né tránh Hàn Giao và Hắc Lân Vương Xà, chúng không bị màn sương mù ảnh hưởng."

Thiên Vũ không nói, với tâm trạng lo lắng, đẩy nhanh tốc độ chữa thương. Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết phát huy hiệu quả chữa thương đáng kinh ngạc, chỉ cần chân khí vận chuyển một chu thiên, cánh tay phải Thiên Vũ đã cơ bản khôi phục năng lực hoạt động.

Lúc này, Thiên Vũ đột nhiên cảm giác được nguy hiểm đang cận kề, vội vàng kéo tay hai nàng, lao vút lên không, trôi nổi giữa không trung.

Ngay lúc này, Thiên Vũ đã chuyển hóa Mậu Thổ Quyết thành Huyễn Vân Quyết.

Thực lực vừa tăng vọt, hắn thi triển Ngự Phong Thuật đã có thể tạm thời lăng không mà không rơi xuống.

Trong sương mù, một thân ảnh to lớn quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Thiên Vũ. Hắc Lân Vương Xà là kẻ đầu tiên đuổi theo, trong ánh mắt u lam lộ ra một tia tức giận, tựa hồ đang trách cứ Thiên Vũ.

Thiên Vũ khẽ nhíu mày, hỏi: "Hồng Di tiểu thư có biết biện pháp nào ứng phó Hắc Lân Vương Xà không?"

Hồng Di cười khổ nói: "Nếu không thể dùng thực lực thì chỉ có thể chạy trốn thôi, trừ phi ngươi có Thú Ấn."

Thiên Vũ nghi hoặc hỏi: "Thú Ấn là vật gì?"

Hồng Di nói: "Thạch Ấn có thể phong ấn thần thú, ngoại hình hết sức kỳ lạ, mặt trước điêu khắc thành hình dạng quái thú, phía dưới có khắc một chữ lệnh."

Thiên Vũ nghe vậy thì sửng sốt, lại hỏi: "Thú Ấn phải sử dụng như thế nào?"

Hồng Di nghi ngờ nói: "Thú Ấn có hai loại, một là Thú Ấn đã phong ấn hồn phách thần thú, nếu hiểu được phương pháp vận dụng là có thể triệu hồi thần thú bị phong ấn, kêu nó hỗ trợ cho ngươi. Hai là Thạch Ấn rỗng, còn chưa thu lấy hồn phách thần thú, trước tiên phải tìm một đầu thần thú phong ấn vào bên trong, sau đó mới có thể phát huy uy lực. Còn về việc làm sao thu lấy hồn phách thần thú, phải có phương pháp tu luyện chuyên môn, ta cũng không biết rõ lắm."

Hoa Thanh vẫn chú ý động tĩnh của Hắc Lân Vương Xà, nhắc nhở: "Bây giờ không phải lúc để nói chuyện này, chúng ta lập tức nghĩ cách ứng phó đi, bằng không sẽ phải chết ở đây mất."

Thiên Vũ cau mày nói: "Tên gia hỏa to lớn này thực lực kinh người, công kích lên người nó cơ hồ không có tác dụng, chúng ta chạy trốn mới là thượng sách."

Hồng Di đồng ý: "Ta đồng ý với Thiên Vũ, thân thể Hắc Lân Vương Xà đao thương bất nhập, với thực lực trước mắt của chúng ta căn bản không thể gây thương tổn cho nó, tránh né là lựa chọn tốt nhất."

Hoa Thanh nói: "Nếu đã vậy thì chúng ta mau trốn ��i."

--- Mọi bản quyền chuyển ngữ đều thuộc về Truyen.free, xin chân thành cảm ơn quý độc giả.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free