(Đã dịch) Tu La Thiên Đế - Chương 445 : Sai lầm lớn
"Lâm Vân Hàn sao lại có mặt ở đây?"
"Chẳng lẽ hắn là người của Hải Đấu Môn?"
"Cô gái kia là ai?"
"Hơn nửa đêm lại đi ra tán gái rồi?"
Tần Mệnh đứng từ trên cao quan sát, vừa thấy kỳ quái, vừa thấy buồn cười. Lâm Vân Hàn vậy mà lại ra vẻ như đã đạt được thành quả tốt đẹp, chủ động lùi lại vài bước, còn thỉnh thoảng nở nụ cười. Dù hắn từng gặp Lâm Vân Hàn một lần, nhưng có thể nhận ra đó là kẻ có tính cách cao ngạo và tự phụ. Cớ sao trước mặt người khác lại có dáng vẻ như thế?
Chẳng lẽ là đang theo đuổi cô gái kia?
Tần Mệnh chú ý đến cô gái. Khí tức của nàng không hề mạnh mẽ, ngược lại rất yếu ớt, hơn nữa lại rất phiêu hốt, tựa như không ổn định.
Vu Chủ nhìn về phía chỗ Tần Mệnh, nhưng điều nàng chú ý lại là Bạch Hổ bên cạnh hắn. Với thực lực cao thâm của mình, nàng có thể cảm nhận được con Hổ Yêu này rất đặc thù.
"Rống!" Bạch Hổ gầm nhẹ, từ trên người Vu Chủ cảm nhận được nguy hiểm.
Lâm Vân Hàn từ xa chỉ trỏ Tần Mệnh, tư thái kiêu căng, vẻ mặt hung ác, nhắc nhở hắn đừng nhìn lung tung.
Tần Mệnh mang mặt nạ nên không sợ hắn nhận ra. Hắn vừa chăm chú nhìn Lâm Vân Hàn, vừa trong lòng tính toán nhanh chóng: có nên bắt lấy Lâm Vân Hàn, ép hỏi tình hình của Triệu Lệ không?
Đồ như ngươi mà còn nhìn! Chán sống rồi sao? Lâm Vân Hàn đứng sau lưng Vu Chủ, dùng sức chỉ trỏ Tần Mệnh.
"Ngươi quen hắn?" Vu Chủ thản nhiên nói.
"Bẩm Vu Chủ! Không quen! Chỉ là một tên dê xồm mà thôi, bây giờ ta sẽ đi thu thập hắn."
"Đã quên mục đích chúng ta tới đây sao? Không cần gọi ta Vu Chủ."
"Là ta sơ suất." Lâm Vân Hàn vô thức muốn khom lưng, nhưng lại vội vàng nhịn xuống, cố gắng tỏ ra tự nhiên một chút.
Tần Mệnh nhìn mà muốn bật cười, thật có chút ý tứ. Lâm Vân Hàn vậy mà trước mặt nữ nhân này lại căng thẳng, luống cuống tay chân. Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đến mức nào mới có thể khiến hắn ra cái bộ dạng này?
Hắc! Đồ này mà còn dám nhìn nghiện ư? Đường đường là Vu Chủ mà ngươi có thể tùy tiện nhìn hay sao? Lâm Vân Hàn nhịn không được, nắm chặt vỏ kiếm đi về phía Tần Mệnh. Hắn có thể được Vu Chủ điểm danh đích thân cùng ra ngoài, đó là một vinh hạnh đặc biệt mà biết bao người trong Vu Điện nằm mơ cũng không dám mong muốn. Đương nhiên hắn phải biểu hiện thật tốt, bảo vệ Vu Chủ, không thể để đám dâm trùng chiếm tiện nghi, nhìn vài lần cũng không được. Từ bến tàu lên bờ cho đến bây giờ, trên đường hắn đã giết hơn mười người, đều là những kẻ không biết sống chết dám nhìn lung tung.
Tần Mệnh nhẹ vỗ Bạch Hổ, thăm dò xung quanh, xem có đồng lõa nào của Lâm Vân Hàn không. Nếu không có, liền bắt lấy hắn.
"Đẹp mắt không?" Lâm Vân Hàn trầm mặt, đứng trước mặt Tần Mệnh.
"Quá xa, thấy không rõ." Tần Mệnh dò xét khí tức của Lâm Vân Hàn, Địa Vũ Cảnh, nhị trọng thiên! Không thể cứng đối cứng, phải dùng chút thủ đoạn. Ánh mắt hắn chuyển hướng về phía thiếu nữ đằng xa, lấy nàng làm bia ngắm ư?
"Ha ha, ngươi lại thành thật đến thế. Có muốn ta dẫn ngươi qua xem không?" Lâm Vân Hàn tiến đến dò xét, Địa Vũ nhất trọng thiên? Ta còn tưởng ngươi lợi hại đến mức nào cơ chứ.
"Đòi tiền sao?" Tần Mệnh cười khẽ.
"Muốn chết!" Lâm Vân Hàn rút ra hàn kiếm, kiếm chỉ vào mi tâm Tần Mệnh. Đồ hỗn trướng, dám nói lời lăng nhục Vu Chủ, lá gan không nhỏ nhỉ.
"Có ý gì đây, đòi tiền hay là muốn liều mạng? Nếu như dáng vẻ coi như không tệ, ta có thể cân nhắc."
"Đồ không biết sống chết." Lâm Vân Hàn thân kiếm khẽ rung, trong chốc lát bùng lên kiếm quang sắc bén, nhắm thẳng mi tâm, hai mắt. Ra chiêu vừa hung ác, vừa chuẩn xác lại nhanh gọn.
Tần Mệnh nháy mắt nghiêng người, tránh được kiếm quang, nhẹ nhàng lùi về sau, kéo giãn khoảng cách. Thế như mây trôi nước chảy, gọn gàng mà linh hoạt. "Bạn hữu, không oán không cừu, cần đến mức hạ tử thủ sao?"
Lâm Vân Hàn kinh ngạc. Vốn tưởng là một tên dong binh nhàn rỗi, không ngờ phản ứng lại nhanh như vậy. "Nhìn thứ không nên nhìn, thì phải chết! Cho ngươi một cơ hội, tự móc mắt, tự cắt lưỡi đi. Bằng không thì hôm nay ngươi sẽ không chỉ mất hai thứ này đâu."
"Tuổi không lớn lắm, giọng điệu lại đủ ngoan độc. Ai cho ngươi lực lượng lớn như vậy, xung quanh còn có người ư?"
"Bản thân ta có thể thu thập ngươi, còn cần người khác sao?" Lâm Vân Hàn cầm hàn kiếm, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.
Vu Chủ bước chân uyển chuyển, nhẹ nhàng từ trên cao đi xuống, tiến về phía bọn họ. Nàng càng nhìn Bạch Hổ càng thấy đặc thù, như một đầu dị thú hiếm thấy, nhưng cẩn thận nhìn kỹ lại không thấy rõ đặc thù gì, trong lúc nhất thời lại không nhìn thấu đây rốt cuộc là yêu loại gì.
"Đó là nữ nhân của ngươi?"
"Láo xược!!"
"Ôi, kích động cái gì chứ? Vẫn chưa bắt được nàng sao? Ta hiểu được tâm tình muốn biểu hiện trước mặt nữ nhân của ngươi, nhưng rất đáng tiếc, ngươi đã chọn sai người rồi." Tần Mệnh chậm rãi đi vài bước, đột nhiên quay người xông về phía Vu Chủ, Bạch Hổ theo sát tiến lên.
Vu Chủ mặt không biểu cảm, càng không thèm để ý, tập trung nhìn Bạch Hổ đang chạy tới.
"Muốn chết!" Lâm Vân Hàn giận dữ. Quả nhiên là một tên dê xồm, hơn nữa là một tên dê xồm sắc đảm ngút trời. Tự mình gây nghiệt thì không thể sống được, hôm nay ta sẽ không thể giữ lại ngươi nữa rồi.
Hắn tốc độ cực nhanh, liên tục chấn động xuất ra kiếm mang, nhưng Tần Mệnh còn nhanh và linh hoạt hơn, tránh né đả kích của hắn, thoáng chốc đã kéo giãn khoảng cách.
Làm sao có thể? Lâm Vân Hàn không dám tin vào hai mắt của mình, vậy mà tất cả đều đánh trật ư?
Tần Mệnh đang chạy như điên đột nhiên vọt lên từ mặt đất, lăng không xoay tròn trên phạm vi lớn, rơi xuống phía sau Vu Chủ, vung Đại Diễn Cổ Kiếm chống vào cổ nàng. "Tất cả đừng nhúc nhích!"
Vu Chủ khẽ nhướng mày, quả đúng là kẻ không biết không sợ. Nàng đầu ngón tay khẽ đảo qua, như chậm mà lại nhanh ấn về phía ngực Tần Mệnh, trực tiếp muốn xử tử.
"Vu... Chậm đã! Để ta lo! Đừng để ô uế tay ngài!" Lâm Vân Hàn cảm thấy bị sỉ nhục, thậm chí có người trước mặt mình bức hiếp Vu Chủ sao? Từng thấy kẻ tìm đường chết, chưa thấy kẻ tìm đường chết đa dạng đến thế. Hắn hét lớn một tiếng, thẳng xông về phía Tần Mệnh.
Tần Mệnh ánh mắt lóe lên, trước khi Lâm Vân Hàn xông tới một khắc, một tay đã chế trụ vai ngọc của Vu Chủ, muốn lôi kéo, vung bay nàng, rồi mượn thế tập kích. Nhưng là... Vu Chủ bay bổng đứng đó, nhưng lại không hề nhúc nhích. Tần Mệnh tự bản thân rõ ràng nhất lực lượng của mình, kết quả một tay lại không kéo động được nàng, toàn bộ lực lượng như chìm vào biển cả, biến mất không thấy tăm hơi?
Tần Mệnh lại bắt, vẫn không động, lại bắt, vẫn không động.
Lâm Vân Hàn tức giận không thôi, ngươi dám sờ Vu Chủ? Lại còn kiểu xoa vai này ư?
Sắc mặt Tần Mệnh khẽ biến, không đúng! Nữ nhân này...
"Giết hắn!" Vu Chủ vai ngọc khẽ rung, chấn động tạo ra một cỗ năng lượng mãnh liệt. Tần Mệnh như bị sét đánh, hộc máu ngược, bị cưỡng ép đẩy lùi.
Chết tiệt! Nhìn nhầm rồi?! Lâm Vân Hàn không phải đang tán tỉnh nữ nhân này, mà là... Sợ hãi?? Tần Mệnh suýt nữa tự vả cho mình hai bạt tai, lại có thể phạm phải sai lầm như thế ư? Hắn lăng không xoay tròn, gần như mất đi khống chế. Hắn đang định chấn mở cánh chim, Bạch Hổ lại đột nhiên xông ra từ một góc nghiêng, lao về phía giữa không trung, hung hăng đâm vào sau lưng hắn, cưỡng ép trợ lực giúp hắn khống chế thân thể.
"Hay lắm!" Tần Mệnh gầm nhẹ, thuận thế dựng kiếm, bạo phát đánh về phía Lâm Vân Hàn.
"Nhận lấy cái chết!" Lâm Vân Hàn đã giết đến gần hắn, kiếm thế không hề giảm, kiếm quang dâng trào, ánh sáng lạnh thấu xương chiếu sáng giữa không trung.
Thế nhưng...
"Vạn Quân Bạo Huyết, Chúng Tướng Duy Diệt!" Tần Mệnh thi triển kiếm thức mạnh nhất, thân kiếm bùng nổ lực xung kích không gì sánh kịp, như một vầng kiêu dương đột nhiên bùng nổ, càng kèm theo lực lượng tựa như hủy diệt.
Bang!!
Lâm Vân Hàn trở tay không kịp, hàn kiếm đánh nát gan bàn tay, rời tay bay vút lên trời.
Đại Diễn Cổ Kiếm thế đi không ngừng, đâm thẳng vào Linh lực thuẫn trước ngực Lâm Vân Hàn.
Cảnh giới hai người bọn họ chênh lệch trọn vẹn một trọng thiên, theo lý thuyết, Tần Mệnh căn bản không thể làm Lâm Vân Hàn bị thương, dù thế công mạnh đến đâu cũng sẽ bị Linh lực thuẫn cứng cỏi ngăn cản. Nhưng lần này, tiếng "rắc" vang giòn, Linh lực thuẫn lập tức vỡ vụn, dư uy kiếm thế xuyên qua cánh tay, phía sau vai trào ra máu loãng tinh hồng.
Lâm Vân Hàn kêu thảm bay ngược, vừa kinh vừa sợ: làm sao có thể? Sao ta lại bại rồi?
Tần Mệnh xoay tròn rơi xuống đất, nháy mắt bạo phát, một tay nhéo cổ hắn, điên cuồng vung vẩy, không cho hắn bất kỳ cơ hội phản ứng nào, lực lượng bá đạo gần năm vạn cân đè lấy hắn nghiền xuống mặt đất.
Răng rắc, ầm ầm.
Mặt đất nứt vỡ, đá vụn bay loạn, khe hở như mạng nhện tứ tán lan tràn, bụi đất dày đặc dữ dội cuồn cuộn.
Vu Chủ chân mày cau chặt, nhanh nhẹn lùi về sau, tránh luồng bụi đất đang bay.
Tất cả công sức chuyển ngữ này thuộc về truyen.free.