Thiên Ảnh - Chương 529 : Cúng tế
Khu nhà họ Dịch dù đã trải qua bao năm tháng vẫn sạch sẽ, tinh tươm. Bố cục rõ ràng, tinh tế mà vẫn giữ được nét tao nhã. Tuy không xa hoa như Tô gia hay Bạch gia, nơi đây lại toát lên vẻ trầm ổn, cao nhã riêng. Đồng thời, cách bố trí nơi đây cũng rất rành mạch, khiến Lục Trần chẳng tốn chút công sức nào đã tìm đến được từ đường ở phía sau phủ đệ họ Dịch.
Từ đường, thứ này dĩ nhiên là những gia đình bình thường không có. Đôi khi cả một thôn, một tộc cùng họ mới có một đại từ đường, dùng để thờ phụng tổ tiên các đời. Còn việc có thể dành riêng một khoảnh đất trong nhà để xây từ đường thì cơ bản đều là danh môn đại tộc, thế gia bậc nhất. Tổ tiên nhà họ Dịch từng hiển hách, lừng lẫy, nên nhờ hồng phúc tổ tông, trong phủ cũng có một từ đường. Song nhìn qua quy mô cũng không lớn lắm, chỉ nằm ở một góc phủ đệ, một tòa nhà ngói xanh tường trắng nằm trọn ở đó mà thôi.
Lục Trần nhẹ nhàng lướt vào khoảng sân tĩnh mịch, bốn bề vắng lặng, không một tiếng động. Bóng đêm bao trùm từ đường, chỉ có theo phong tục, cánh cửa chính luôn mở, từ bên trong có thể thấy mấy ngọn đèn chong đang tỏa sáng. Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, những cái bóng khẽ lay động. Trên bàn thờ tĩnh mịch, thờ phụng rất nhiều bài vị, trên đó khắc tên những người đã khuất.
Lục Trần chăm chú nhìn vào trong phòng một lát, rồi bước tới. Thế nhưng, khi y vừa mới bước đến gần cửa, chuẩn bị vượt qua ngưỡng cửa thì thân thể y bỗng nhiên khựng lại, dừng ngay tại cửa. Dưới ánh đèn chong, gương mặt y lúc ẩn lúc hiện trong ánh sáng lờ mờ. Lông mày y khẽ nhíu, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, thoáng chốc đảo mắt nhìn về một góc từ đường. Nơi đó, một nơi ánh nến không soi tới, đặt một chiếc ghế, trên đó có một khối bóng ma lờ mờ, quả nhiên có một người đang ngồi ở đó.
Đêm tối tĩnh mịch, trong ngoài phòng nhất thời không có nửa điểm tiếng động. Lục Trần cũng không lộ vẻ chột dạ hay sợ hãi, chỉ lặng lẽ nhìn bóng người kia. Sau một lúc lâu, khối bóng ma kia khẽ động, rồi một người đứng dậy, chầm chậm bước tới, đứng dưới ánh đèn dầu. Đó là một lão nhân, tóc hoa râm, mặt gầy gò, sắc mặt lại bình thản như không hề vướng bận, dường như rất khó có chuyện gì có thể quấy nhiễu ông ta. Lục Trần nhìn ông ta một lát, chợt nhận ra giữa đôi mày lão giả này có vài phần mơ hồ giống với Dịch Hân.
Y khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi chắp tay hành lễ, đồng thời lùi lại một bước, tỏ ý bản thân không có địch ý. Sau đó y nói: "Xin lỗi, đã quấy rầy tiền bối." Ngừng một chút, y nói thêm một câu: "Xin tiền bối cứ yên tâm, ta không phải là kẻ trộm." Lão nhân kia cũng đang nhìn y. Trong nhà mình bỗng dưng xuất hiện một người xa lạ như vậy, thế mà từ đầu đến cuối ông ta lại không hề có biểu cảm kinh ngạc hay tức giận nào, chỉ gật ��ầu nói: "Ta biết, trong từ đường này chẳng có gì cả, nếu là kẻ trộm thì cũng sẽ không đến đây."
May mà Lục Trần luôn khéo léo, lúc này cũng không biết nói gì tiếp, may là lão giả kia rất nhanh lại mở miệng nói: "Dịch gia chúng ta tuy là gia môn nhỏ bé, nghèo túng, nhưng cũng có lính gác ban đêm. Các hạ có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào được đây, mà chưa kinh động bất cứ ai, chắc hẳn có thần thông kinh người. Chỉ là không biết rốt cuộc các hạ có mục đích gì, xin hãy cho biết một hai điều?"
Lục Trần im lặng một lát, nói: "Ta là tới viếng thăm một vị cố nhân, chỉ là không muốn quấy rầy quý quyến của cố nhân, nên mới thừa lúc đêm tối mà đến đây. Có điều bất kính, thật sự cảm thấy xấu hổ, xin tiền bối thứ lỗi!" Lão nhân kia tựa hồ hơi cảm thấy ngoài ý muốn, ông ta ngẩn ra rồi hỏi: "Xin hỏi các hạ muốn viếng thăm vị tổ tiên nào của Dịch gia chúng ta?"
Lục Trần do dự một chút, rồi vẫn cứ thản nhiên nói: "Dịch Hân."
Thân thể lão nhân khẽ chấn động, trên mặt hiện lên vài phần biến sắc, trừng mắt nhìn Lục Trần một lúc lâu sau đó, bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì, nói: "Ngươi... chẳng lẽ là Lục Trần?" Lục Trần lấy làm kinh hãi, gật đầu nói: "Chính là, ngài là vị nào, sao lại biết được tại hạ?" Lão nhân kia lại nhìn y một lát, sau đó than thở một tiếng, nói: "Mời vào nói chuyện." Nói rồi ông ta xoay người, nhìn những linh bài trên bàn thờ. Im lặng một lát sau, ông ta nói: "Lão phu Dịch Minh, là cha của Dịch Hân."
Đêm vắng, bóng tối bao trùm đại địa. Khuya khoắt vắng người, đại đa số mọi người đã chìm vào giấc mộng đẹp, chỉ có trong từ đường ở hậu viện nhà họ Dịch, hai người đàn ông vẫn ngồi đối diện nhau, bình tĩnh trò chuyện.
"Chuyện năm đó ta đều đã đi dò hỏi, tuy rằng Dịch gia chúng ta gia đạo sa sút không còn như trước, nhưng ở Côn Luân sơn cũng vẫn có vài chỗ quen biết, vài người quen biết..." Dịch Minh nói với Lục Trần những lời này, mặc dù không trực tiếp gọi tên ai, nhưng Lục Trần lại đã hiểu ý ông ta. Dịch gia dù sao cũng là thổ hào ở thành Côn Ngô, tổ tiên cũng từng xuất hiện Nguyên Anh chân nhân vô cùng lợi hại. Ngay cả khi thực lực bây giờ suy yếu, nhưng muốn dò la tin tức tự nhiên cũng có chút đường lối. Không nói đâu xa, Nhan La từng vô cùng chiếu cố Dịch Hân, cùng Đông Phương Đào đã thu Dịch Hân làm môn hạ, chính là những mối quen biết đó.
Từ đường không phải nơi đãi khách, nên lúc này giữa hai người đương nhiên sẽ không có trà nước gì cả. Chỉ là ngồi đối diện nhau, Dịch Minh nhìn Lục Trần, trầm mặc một lúc lâu bỗng nhiên đứng dậy, sau đó trịnh trọng hành lễ với y. Lục Trần lấy làm kinh hãi, vội vàng tránh đi, nói: "Tiền bối, đây là vì sao?" Dịch Minh cười khổ một tiếng, nói: "Bất kể thế nào, năm đó dù sao cũng là ngươi đã giúp Dịch Hân báo thù. Chuyện này, người nhà họ Dịch chúng ta vẫn ghi nhớ trong lòng."
Lục Trần nhất thời trầm mặc, mãi một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Xin lỗi, ta... không cứu được nàng." Dịch Minh lắc đầu, xoay người đi tới cạnh bàn thờ trong từ đường, ánh mắt lướt qua những linh vị kia, cuối cùng dừng lại ở một khối linh bài nằm ở vị trí cao nhất, nhẹ giọng thở dài nói: "Dịch Hân à, bằng hữu của con đến thăm con đây."
Lục Trần chậm rãi bước tới, nhìn thoáng qua tấm bảng gỗ đó, chỉ thấy trên đó chỉ viết một dòng chữ vô cùng đơn giản: Nữ nhi Dịch Hân chi linh vị. Khoảnh khắc ấy, môi y khẽ mấp máy, tựa hồ vô số chuyện cũ đột nhiên ùa về trong đầu, từng cảnh từng cảnh lướt qua, rồi lại vô thanh vô tức tiêu tán. Y quay đầu với ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Dịch Minh. Dịch Minh than thở một tiếng, gật đầu, nhường đường.
Lục Trần từ trên bàn thờ cầm lấy hương đã bày sẵn, tổng cộng ba nén. Y đốt hương trên đèn chong, khói xanh lượn lờ bay lên, tựa như ảo mộng. Y nhìn chằm chằm linh bài phía sau làn khói xanh, phảng phất lại thấy được thiếu nữ với đôi mắt sáng ngời, thiện lương, thích cười vui vẻ năm nào. Một lát sau, tay y cầm hương, cung cung kính kính lạy ba lạy trước linh vị Dịch Hân, rồi cắm vào lư hương trên bàn thờ.
Từ đường tĩnh lặng, chỉ có khói xanh lững lờ trôi. Hồi tưởng lại đời người, đại khái sau khi âm dương cách biệt cũng sẽ đều trở nên yếu ớt mà tiêu tán như một làn khói xanh này thôi. Y đứng thẳng rất lâu, sau đó hướng Dịch Minh hành lễ, nói: "Đa tạ tiền bối thành toàn cho ta, vô cùng cảm kích. Tâm nguyện của tại hạ đã hoàn thành, xin cáo từ."
Dịch Minh gật đầu, nói: "Phần ân nghĩa này của các hạ, người Dịch gia chúng ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Ngày sau nếu có bất cứ nơi nào cần giúp đỡ, chỉ cần mở lời là được." Lục Trần cười cười, nhưng lại lắc đầu, kết giao với mình, thật sự không phải chuyện tốt lành gì. Y chắp tay với Dịch Minh, liền xoay người bước ra khỏi từ đường, rồi tung người lướt đi, hòa vào màn đêm u tối.
Ở nơi xa xôi phía trước, Côn Luân hùng vĩ tựa hồ cũng đang trong bóng đêm mà dang rộng lòng mình, hoan nghênh người từ tha hương đến.
Truyện này do truyen.free độc quyền chuyển ngữ, xin đừng tùy tiện sao chép.