Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Thiện Ác Bất Phân - Chapter 83: Đánh đổi

Đêm đó tại Liên Hoa Các, sau khi Dương Lâm Trường hấp tấp rời đi với lời hẹn canh ba quay lại, Liễu Thanh Liên ngồi lặng trước bàn trang điểm, ánh nến soi rõ khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng giờ đây lại phủ một tầng băng giá và sự quyết liệt đáng sợ. Nàng phải làm được, bằng mọi giá.

Nàng không còn là Liễu Thanh Liên, tiểu thư tri phủ ngây thơ ngày nào. Nàng giờ đây là một con cờ, một vũ khí, và cũng là một người chơi đầy căm hận trong ván cờ sinh tử này. Nàng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương đồng – đôi mắt đẹp nhưng giờ đây sắc lạnh, đôi môi đỏ mọng mời gọi nhưng lại ẩn chứa nọc độc. Nàng khẽ nhếch mép cười, một nụ cười ma mị và đầy tự tin. “Dương Anh, Dương Lâm Trường… các người cứ đợi đấy!”

Canh ba, đúng như lời hẹn, tiếng gõ cửa phòng ngủ rất khẽ vang lên. Liễu Thanh Liên hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại nét mặt, khoác lên mình vẻ e lệ, sợ sệt nhưng lại không giấu được sự chờ mong. Nàng chậm rãi ra mở cửa.

Dương Lâm Trường đứng đó, mặt đỏ bừng vì rượu và dục vọng, ánh mắt hau háu nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống. Gã đã lẻn vào đây mà không gặp trở ngại nào, có lẽ do đám gia nhân đã quá quen với thói trăng hoa của thiếu gia hoặc đã bị gã mua chuộc từ trước.

"Liễu... Liễu di nương..." Lâm Trường thì thào, bước nhanh vào phòng rồi đóng chặt cửa lại. Gã không thể chờ đợi thêm được nữa, lập tức lao tới ôm chầm lấy Thanh Liên từ phía sau.

"Á..." Thanh Liên khẽ kêu lên một tiếng rất thật, vừa vì bất ngờ vừa vì sự thô bạo của gã. Nàng giả vờ giãy giụa yếu ớt. "Thiếu gia... đừng... đừng làm vậy... Lão gia mà biết thì..."

"Sợ gì chứ!" Lâm Trường cười khà khà, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào gáy nàng. "Cha ta giờ này ngủ say như chết rồi! Đêm nay nàng là của ta!" Bàn tay to lớn của gã bắt đầu không yên phận, luồn vào trong chiếc váy lụa đỏ rực của nàng, cách một lớp yếm mỏng mà xoa nắn cặp mông tròn trịa, đầy đặn.

Thanh Liên khẽ run lên, nhưng không chống cự quyết liệt nữa. Nàng xoay người lại đối mặt với gã, đôi mắt ngấn nước nhìn hắn đầy vẻ van lơn nhưng cũng có chút gì đó mời gọi. "Thiếu gia... người thực sự... thực sự muốn tiện thiếp sao?"

"Muốn! Đương nhiên là muốn!" Lâm Trường gật đầu lia lịa, mắt không rời khỏi khe ngực sâu hút đang phập phồng trước mặt. "Nàng đẹp như vậy, ta ngày đêm mong nhớ! Chỉ cần nàng chiều ta đêm nay, sau này ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng!"

Thanh Liên khẽ cắn môi, tỏ vẻ đắn đo rồi như hạ quyết tâm, nàng nhón chân lên, đặt lên môi Lâm Trường một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. "Vậy... thiếu gia phải hứa... sẽ không để lão gia biết... và phải bảo vệ tiện thiếp đấy nhé..."

Nụ hôn và lời nói của nàng như liều thuốc kích thích cực mạnh đối với Lâm Trường. Gã như con thú được sổ lồng, gầm lên một tiếng rồi ôm chặt lấy Thanh Liên, hôn ngấu nghiến lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Bàn tay gã càng thêm táo bạo, lần mò khắp cơ thể nàng, xé toạc cả chiếc yếm lụa mỏng manh.

Đôi gò bồng đảo căng tròn, trắng nõn như hai đóa sen tuyết lập tức phơi bày hoàn toàn trong không khí, hai đầu nhũ hoa hồng hào cương cứng lên mời gọi. Lâm Trường như kẻ điên cuồng, cúi đầu xuống, ngậm lấy một bên đầu vú, ra sức bú mút, cắn nhẹ.

"A... ưm..." Thanh Liên rên rỉ, người ngả vào lòng gã, hai tay yếu ớt bám vào vai gã, nhưng khóe mắt lại liếc nhanh về phía cửa, đảm bảo không có ai khác. Nàng phải diễn thật đạt, phải khiến tên ngốc này hoàn toàn mê muội.

Trong lúc Lâm Trường đang mải mê với đôi bầu vú, Thanh Liên khẽ thì thầm vào tai gã, giọng đầy vẻ sợ hãi nhưng cũng không kém phần kích thích: "Thiếu gia... mạnh mẽ quá... làm người ta vừa sợ lại vừa... thích... Khác hẳn lão gia... Ngài ấy lớn tuổi rồi, không còn được như thiếu gia nữa..."

Câu nói này như gãi đúng chỗ ngứa của Lâm Trường. Được mỹ nhân so sánh hơn hẳn cha mình, lòng tự mãn của gã dâng lên tột đỉnh. Gã càng thêm hăng hái, vừa bú mút ngực nàng vừa dùng tay kia kéo váy nàng lên cao.

Chiếc váy lụa đỏ bị tốc lên tận hông, để lộ đôi chân dài trắng nõn và vùng tam giác bí ẩn được che phủ bởi lớp lông tơ đen mượt tỉa tót gọn gàng. Dương vật của Lâm Trường đã sớm cương cứng như sắt nung, cọ vào đùi nàng nóng hổi.

Gã kéo nàng về phía chiếc giường lớn giữa phòng, đẩy nàng nằm ngửa xuống. Gã vội vàng cởi bỏ y phục của mình, để lộ thân hình có phần non nớt nhưng cũng khá cường tráng của một thiếu niên mới lớn đang độ sung mãn.

Gã đè lên người nàng, tách hai chân nàng ra, định đưa dương vật vào ngay lập tức. Nhưng Thanh Liên lại khẽ đẩy tay gã ra. "Khoan... thiếu gia..." Nàng thở hổn hển, nhìn hắn bằng ánh mắt mơ màng nhưng lại có chút gì đó đòi hỏi. "Tiện thiếp... muốn thiếu gia... hôn chỗ đó trước..." Nàng chỉ tay xuống nơi tư mật của mình.

Lời yêu cầu táo bạo này khiến Lâm Trường sững sờ giây lát rồi lại bật cười khoái trá. Di nương này quả nhiên không hề đơn giản! Biết cách chiều chuộng đàn ông đến vậy!

Gã không ngần ngại cúi đầu xuống, áp mặt vào nơi ấm áp, ẩm ướt giữa hai chân nàng. Gã vụng về dùng lưỡi liếm láp xung quanh, rồi tìm đến hạt châu nhỏ bé đang run rẩy, mút mạnh.

"Aaa...!" Thanh Liên hét lên một tiếng vừa xấu hổ vừa sung sướng. Dù ghê tởm kẻ đang làm việc này, nhưng cảm giác khoái lạc thể xác là không thể phủ nhận. Nàng ưỡn người lên, hai tay bấu chặt lấy ga giường, tiếng rên rỉ ngày càng lớn và dâm đãng hơn.

Sau một hồi kích thích bằng miệng, Lâm Trường mới ngẩng lên, mặt đỏ bừng vì hưng phấn. Gã nhìn vào khuôn mặt đang mê loạn vì dục vọng của Thanh Liên, rồi không chút do dự, đưa dương vật của mình nhắm thẳng vào lối vào đã ướt đẫm mật ngọt, thúc mạnh một cái.

"Á...!" Thanh Liên lại kêu lên, lần này là sự pha trộn giữa đau đớn và khoái lạc khi bị xâm nhập. Bên trong nàng co thắt dữ dội, ôm chặt lấy vật nam tính của gã.

Lâm Trường bắt đầu ra vào như vũ bão. Gã còn trẻ, khỏe, lại bị kích thích tột độ, nên vô cùng mạnh mẽ và có phần thô bạo. Gã thúc từng cú sâu và hiểm, khiến cơ thể Thanh Liên nảy lên bần bật theo từng nhịp.

Nàng ôm chặt lấy gã, móng tay bấm sâu vào lưng gã, miệng không ngừng rên rỉ những lời lẽ dâm đãng, vừa như cổ vũ, vừa như cố tình khơi gợi thú tính của gã. "Ôi... thiếu gia... mạnh quá... sướng... đâm chết tiện thiếp đi... A... sâu nữa... nhanh nữa...!"

Cuộc mây mưa diễn ra cuồng nhiệt và hoang dại trong căn phòng tĩnh lặng của Liên Hoa Các. Nhưng Thanh Liên, dù đang quằn quại trong khoái lạc thể xác, tâm trí nàng vẫn luôn tỉnh táo một cách đáng sợ. Nàng biết mình đang làm gì, đang diễn vai gì. Nàng đang dùng chính thân thể này để gieo mầm tai họa cho cha con nhà họ Dương.

Khi Lâm Trường gầm lên bắn ra, đổ vật xuống người nàng thở hổn hển, Thanh Liên mới từ từ đẩy gã ra.

Nàng nằm đó, nhìn gã thiếu gia đang mê man vì thỏa mãn, ánh mắt lạnh lẽo đầy khinh bỉ. "Đồ ngu ngốc!" Nàng thầm rủa.

Nhưng rồi nàng lại nhanh chóng khoác lên mình vẻ yếu đuối, sợ sệt. "Thiếu gia... người mau về đi... kẻo lão gia biết được thì..."

Lâm Trường lúc này mới sực tỉnh, vội vàng mặc lại quần áo. Gã lưu luyến nhìn thân thể còn đang lồ lộ của Thanh Liên, hôn vội lên môi nàng một cái rồi thì thầm: "Nàng yên tâm! Ta sẽ sớm quay lại! Nàng chờ ta nhé!" Nói rồi, gã lén lút rời khỏi phòng.

Liễu Thanh Liên nhìn theo bóng gã, một nụ cười lạnh lẽo lại hiện lên. Bước đầu tiên đã thành công. Giờ là lúc chuẩn bị cho con mồi thứ hai, con cáo già Dương Anh.

Vài ngày sau, Thanh Liên lại chọn một bộ váy khác, lần này là màu xanh ngọc bích, trông thanh nhã, kín đáo hơn, nhưng chất liệu lụa vẫn mềm mại và ôm sát. Nàng cố tình chọn lúc Dương Anh thường về phủ nghỉ trưa để ra hoa viên phía trước "tản bộ".

Quả nhiên, nàng gặp Dương Anh đang ngồi uống trà một mình trong đình nghỉ mát giữa hồ. Thấy nàng, lão ta hơi ngạc nhiên vì bình thường nàng rất ít khi ra khỏi Liên Hoa Các.

"Thanh Liên?" Lão gọi, giọng trầm ấm nhưng ánh mắt lại sắc lạnh dò xét. "Sao nàng lại ra đây?"

Thanh Liên vội vàng thi lễ, tỏ vẻ hơi hoảng sợ. "Dạ... tiện thiếp ở trong phòng mãi thấy hơi ngột ngạt nên ra đây đi dạo một chút cho khuây khỏa ạ. Không ngờ lại làm phiền lão gia."

Dương Anh nhìn nàng từ đầu đến chân. Vẻ đẹp thanh lệ, thoát tục của nàng dưới ánh nắng ban trưa càng thêm phần cuốn hút. Lại thêm vẻ yếu đuối, sợ sệt kia nữa, càng kích thích thú tính chiếm hữu của lão. Lão vẫy tay: "Lại đây ngồi với ta."

Thanh Liên ngoan ngoãn bước tới, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đầu hơi cúi xuống, không dám nhìn thẳng.

"Nghe nói mấy hôm nay nàng không được khỏe?" Dương Anh hỏi, nhưng giọng điệu lại không có vẻ gì là quan tâm thực sự.

"Dạ... chỉ là chút mệt mỏi thôi ạ, không đáng ngại," Thanh Liên đáp lí nhí.

"Vậy thì tốt," Dương Anh gật gù. Lão ta rót một chén trà đưa cho nàng. "Uống đi cho tỉnh táo."

Thanh Liên đưa hai tay run run nhận lấy chén trà. Khi nàng đưa lên miệng uống, cổ tay áo bằng lụa mỏng khẽ trượt xuống, để lộ một vết bầm tím khá rõ ở gần khuỷu tay.

Ánh mắt Dương Anh lập tức nheo lại. Lão ta vốn đa nghi, lại thêm kinh nghiệm trận mạc và quan trường, làm sao qua mắt được lão. "Vết bầm này là sao?" Lão hỏi, giọng đã lạnh đi mấy phần.

Thanh Liên giật mình, vội kéo tay áo xuống che đi, mặt tái đi vì "sợ hãi". "Dạ... không... không có gì đâu ạ... chỉ là hôm trước tiện thiếp sơ ý bị ngã thôi..."

"Ngã?" Dương Anh cười lạnh, một nụ cười khiến người ta phải rùng mình. "Nàng nghĩ ta là thằng ngu chắc? Cái vết này rõ ràng là do bị người khác giữ chặt quá mạnh mới có! Nói! Là ai?" Lão ta đập mạnh tay xuống bàn đá.

Thanh Liên run lên bần bật, nước mắt lưng tròng. Nàng quỳ sụp xuống đất, giọng đầy vẻ oan ức và sợ hãi: "Lão gia tha mạng! Thực sự... thực sự không có gì đâu ạ! Chỉ là... chỉ là hôm trước thiếu gia có ghé qua thăm bệnh... thiếu gia thấy tiện thiếp mệt mỏi nên... nên có đỡ tiện thiếp một chút... có lẽ do thiếu gia mạnh tay quá..." Nàng cố tình nói năng lộn xộn, nửa thật nửa giả, đổ hết tội cho Dương Lâm Trường nhưng lại làm ra vẻ như đang cố che giấu giúp gã.

"Thằng nghịch tử!" Dương Anh nghiến răng ken két, mặt đỏ bừng vì tức giận và cảm giác bị phản bội. "Nó dám...! Nó dám động đến cả người của ta sao!" Lòng ghen tuông và sự độc đoán của lão bùng lên dữ dội.

Thanh Liên thấy vậy, biết mình đã thành công gieo rắc hạt mầm nghi ngờ và tức giận vào lòng Dương Anh. Nàng vẫn tiếp tục quỳ đó, khóc lóc thảm thiết, luôn miệng xin lão gia tha tội cho "thiếu gia trẻ người non dạ". Sự "van xin" này càng khiến Dương Anh thêm tin rằng con trai mình thực sự đã làm chuyện đồi bại sau lưng lão.

"Được rồi! Nàng đứng dậy đi!" Dương Anh quát lên, cố gắng kìm nén cơn giận. Lão ta nhìn Thanh Liên đang khóc lóc đáng thương, một ý nghĩ đen tối khác lại lóe lên. "Chuyện này ta sẽ xử lý nó sau! Còn nàng," lão ta bước tới, nâng cằm nàng lên, ánh mắt đầy vẻ chiếm hữu, "Đã khiến ta tức giận như vậy, phải biết cách 'đền bù' chứ nhỉ?"

Nói rồi, lão ta không đợi Thanh Liên phản ứng, cúi xuống hôn ngấu nghiến lên đôi môi đẫm nước mắt của nàng, bàn tay bắt đầu lần mò vào trong lớp váy áo... Màn kịch ghen tuông và chiếm đoạt lại bắt đầu, nhưng lần này, Liễu Thanh Liên không còn chỉ là nạn nhân nữa. Nàng đang là người giật dây, dùng chính thân thể mình để điều khiển hai con hổ dữ lao vào cắn xé lẫn nhau.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free