Thiện Ác Bất Phân - Chapter 79: Kế hoạch
Hắn đã thành công bước đầu trong việc lấy lòng tin của tên công tử bột Dương Lâm Trường, mở ra cánh cửa thâm nhập vào gia đình họ Dương, nhưng cái giá phải trả là phải chứng kiến và thậm chí tham gia vào những trò chơi bệnh hoạn, phải khoác lên mình lớp mặt nạ giả tạo đến ngột ngạt.
Hắn ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ duy nhất trong phòng, vò nhẹ mi tâm đang nhức mỏi. Ánh đèn dầu leo lét chiếu lên khuôn mặt tuấn tú nhưng giờ đây lại hằn rõ sự mệt mỏi và ưu tư. Hắn cần phải sắp xếp lại những thông tin đã thu thập được, phải tính toán những bước đi tiếp theo trong ván cờ nguy hiểm này. Nhưng đầu óc hắn lúc này lại cứ ong ong, tâm trí rối bời bởi những hình ảnh ám ảnh và cảm giác ghê tởm còn vương lại.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng khẽ mở. Vân Nhi bưng một chậu nước ấm và chiếc khăn sạch nhẹ nhàng bước vào. Nàng đã thay bộ y phục nha hoàn gọn gàng, mái tóc búi cao để lộ chiếc cổ thon thả. Thấy Tử Kiều ngồi đó với vẻ mặt phờ phạc, mệt mỏi hiện rõ, nàng thoáng chút ngần ngại rồi mới cất tiếng, giọng nhỏ nhẹ mang theo sự quan tâm chân thành, khác hẳn vẻ đề phòng trước đây:
"Giang... tiên sinh, người có vẻ mệt mỏi quá. Hay là... để tiểu nữ chuẩn bị nước, người tắm rửa qua cho thư thái?"
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn. Hắn nhìn Vân Nhi, nhìn sự dịu dàng và có phần ngây thơ trong ánh mắt nàng, rồi lại nghĩ đến những gì mình vừa phải trải qua. Hắn cần được thư giãn, cần được chăm sóc, cần được giải tỏa sự bức bối đang đè nặng trong lòng. Và người trước mắt này, dù thân phận còn nhiều bí ẩn, nhưng ít nhất là người duy nhất hắn có thể hoàn toàn kiểm soát và... lợi dụng lúc này.
"Được," Tử Kiều gật đầu, giọng hơi khàn đi vì mệt. "Vậy phiền cô nương."
Vân Nhi khẽ thở phào nhẹ nhõm khi thấy hắn đồng ý. Nàng nhanh chóng chuẩn bị thêm nước nóng, pha vào chậu gỗ lớn đặt sẵn trong góc phòng tắm đơn sơ. Nàng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ chuẩn bị mọi thứ, động tác nhanh nhẹn và thuần thục.
Tử Kiều chậm rãi cởi bỏ lớp trường bào bên ngoài, chỉ còn lại chiếc áo lót mỏng và quần dài. Hắn bước vào chậu nước ấm, cảm giác thư thái dễ chịu lập tức lan tỏa khắp cơ thể. Hắn nhắm mắt lại, tựa lưng vào thành chậu, cố gắng thả lỏng tâm trí.
Vân Nhi cầm chiếc khăn sạch, nhúng vào nước ấm rồi nhẹ nhàng đến bên cạnh hắn. Nàng hơi cúi người, bắt đầu lau rửa tấm lưng rộng lớn, rắn chắc của Tử Kiều. Bàn tay nàng mềm mại, lướt nhẹ trên da thịt hắn, mang theo hơi ấm và sự dịu dàng hiếm thấy.
Tử Kiều cảm nhận rõ từng cử động của nàng. Mùi hương cơ thể thanh khiết của thiếu nữ thoang thoảng quanh quẩn, quyện với mùi thảo dược từ nước tắm tạo thành một thứ hương thơm dễ chịu, xoa dịu đi phần nào sự căng thẳng trong hắn. Hắn vẫn nhắm mắt, nhưng tâm trí lại không ngừng hoạt động.
Bàn tay Vân Nhi di chuyển từ lưng lên vai, rồi xuống cánh tay. Nàng kỳ cọ nhẹ nhàng nhưng rất cẩn thận. Khi lau đến phần ngực, những ngón tay thon dài của nàng vô tình lướt qua núm vú nhỏ của hắn khiến hắn khẽ rùng mình. Cơ thể hắn bắt đầu có những phản ứng rất tự nhiên trước sự tiếp xúc gần gũi này.
Vân Nhi dường như cũng cảm nhận được sự thay đổi đó. Động tác của nàng hơi khựng lại, đôi má lại ửng hồng. Nàng định lùi ra xa một chút, nhưng Tử Kiều đã đột ngột mở mắt, đưa tay ra nắm lấy cổ tay nàng.
"Vân Nhi..." Hắn gọi tên nàng, giọng trầm khàn mang theo mệnh lệnh không thể chống đối.
"Tiên... tiên sinh?" Vân Nhi giật mình, ngước nhìn hắn, ánh mắt có chút hoảng sợ.
Tử Kiều không nói gì thêm, chỉ dùng ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, rồi từ từ kéo bàn tay nàng xuống phía dưới mặt nước, nơi dương vật của hắn đã bắt đầu cương cứng trở lại vì sự kích thích từ hơi ấm và những va chạm vừa rồi. Hắn đặt bàn tay mềm mại, run rẩy của nàng lên con thú đang ngóc đầu dậy của mình.
"A!" Vân Nhi khẽ kêu lên một tiếng, định rụt tay lại nhưng bị hắn giữ chặt. Cảm giác nóng bỏng, cứng rắn và đầy sức sống đang nằm gọn trong lòng bàn tay khiến nàng vừa sợ hãi vừa xấu hổ đến tột cùng. Mặt nàng đỏ bừng như lửa đốt, không dám nhìn xuống.
"Giúp ta," Tử Kiều nói gọn, giọng khàn đặc vì dục vọng. Ánh mắt hắn nhìn nàng đầy chiếm hữu, không cho phép nàng từ chối.
Vân Nhi cắn chặt môi, nước mắt bắt đầu lưng tròng. Nàng biết mình không thể chống lại hắn. Nàng chỉ là một quân cờ trong tay hắn, một thuộc hạ bất đắc dĩ phải tuân lệnh. Nàng nhắm mắt lại, bàn tay run rẩy bắt đầu cử động theo sự điều khiển vô hình của hắn.
Những ngón tay thon dài của nàng vụng về bao lấy thân gậy nóng hổi, cảm nhận từng đường gân nổi lên và nhịp đập mạnh mẽ của nó. Nàng bắt đầu di chuyển bàn tay lên xuống một cách chậm rãi, ngập ngừng. Da thịt hắn nóng bỏng, cứng rắn, khác hẳn những gì nàng tưởng tượng.
"Nhanh hơn một chút," Tử Kiều thì thầm, hơi thở gấp gáp phả vào tai nàng. Hắn tựa đầu vào thành chậu, khẽ ngửa cổ ra sau, đôi mắt nhắm hờ tận hưởng cảm giác sung sướng khi được bàn tay mềm mại của thiếu nữ chăm sóc nơi nhạy cảm nhất.
Vân Nhi nuốt nước bọt khan, cố gắng làm theo lời hắn. Nàng tăng tốc độ di chuyển của bàn tay, cố gắng bắt chước những gì nàng từng thấy hoặc nghe nói. Bàn tay nàng di chuyển nhanh hơn, ma sát mạnh hơn vào thân gậy. Nàng cảm nhận rõ dương vật hắn ngày càng trở nên to lớn và cứng rắn hơn trong tay mình.
"Ư... A..." Tử Kiều bắt đầu rên rỉ khe khẽ, âm thanh trầm đục vang lên trong không gian tĩnh lặng của phòng tắm, càng làm Vân Nhi thêm xấu hổ và sợ hãi. Nhưng nàng không dám dừng lại.
Nàng tiếp tục dùng tay vuốt ve, trêu đùa con thú đang gầm thét trong tay mình.
Nàng cảm nhận được sự ẩm ướt bắt đầu rỉ ra từ đỉnh đầu dương vật, thứ chất lỏng trong suốt, nhớp nháp dính vào tay nàng. Nàng khẽ nhíu mày ghê tởm nhưng vẫn phải tiếp tục.
Tử Kiều thúc nhẹ hông theo từng nhịp chuyển động của tay nàng, khoái cảm dâng lên cuồn cuộn. Bàn tay nàng tuy vụng về nhưng lại mang đến một sự kích thích mới lạ, khác hẳn sự điêu luyện của Mị Kiều hay sự nhiệt tình của Tú Anh. Sự e lệ, sợ hãi của nàng lại càng làm tăng thêm cảm giác chinh phục và chiếm đoạt trong hắn.
"Đúng rồi... như vậy... nhanh nữa lên..." Hắn hổn hển thúc giục.
Vân Nhi nhắm chặt mắt, chỉ biết máy móc làm theo lời hắn, bàn tay di chuyển với tốc độ chóng mặt. Nàng cảm nhận rõ dương vật hắn như muốn nổ tung trong tay mình. Hơi thở hắn ngày càng trở nên nặng nề, gấp gáp.
Cuối cùng, sau một hồi giày vò, Tử Kiều gầm lên một tiếng trầm khàn, cơ thể co giật mạnh mẽ. Dòng tinh dịch nóng bỏng, trắng đục bắn mạnh ra, phun đầy lên bàn tay nhỏ bé và cả cánh tay đang mỏi nhừ của Vân Nhi.
Nàng giật bắn mình, vội rụt tay lại, nhìn thứ chất lỏng đặc sệt, tanh nồng trên tay mình với ánh mắt kinh hãi và ghê tởm. Nước mắt lại trào ra không thể kiểm soát.
Tử Kiều tựa vào thành chậu thở hổn hển, dư âm của cơn cực khoái vẫn còn lâng lâng. Hắn nhìn Vân Nhi đang đứng đó, khóc nức nở, bàn tay vẫn còn dính đầy tinh dịch của hắn, lòng không hề có chút áy náy hay thương cảm nào. Hắn chỉ thấy sự thỏa mãn khi đã hoàn toàn khuất phục được nàng, khi đã dùng dục vọng để khẳng định quyền lực của mình.
"Lau sạch đi," hắn nói lạnh lùng, rồi nhắm mắt lại tiếp tục ngâm mình trong làn nước ấm, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Vân Nhi nấc nghẹn, vội vàng dùng nước trong chậu rửa sạch bàn tay và cánh tay, cố gắng gột rửa đi cảm giác nhơ nhớp và nỗi ô nhục đang xâm chiếm tâm hồn. Nàng không dám nhìn hắn nữa, lặng lẽ lấy chiếc khăn sạch khác, lau khô người cho hắn một cách nhanh chóng rồi vội vã lui ra ngoài, để lại hắn một mình trong phòng tắm với sự thỏa mãn thể xác và những tính toán lạnh lùng cho bước đi tiếp theo.
[Hệ thống không có thông báo mới. Hành vi này không được tính vào nhiệm vụ chính tuyến do không phải giao hợp, cũng không đủ "tác động" để tăng/giảm điểm Thiện/Ác đáng kể, hoặc đơn giản là hệ thống "Bất Phân" không quan tâm đến những hành vi cưỡng bức hoặc lợi dụng ở mức độ này?]
Tử Kiều mở mắt, nhếch mép cười. Xem ra, việc "dạy dỗ" Vân Nhi bằng cách này cũng không ảnh hưởng nhiều đến các chỉ số hệ thống. Hắn có thể tiếp tục sử dụng nàng như một công cụ để giải tỏa mà không cần quá lo lắng về hậu quả từ hệ thống. Ý nghĩ đó khiến hắn cảm thấy quyền lực của mình càng thêm vững chắc.
Sau khi tắm rửa xong, thay bộ y phục sạch sẽ, Tử Kiều cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn. Sự mệt mỏi và ghê tởm lúc trước dường như đã bị cơn cực khoái cuốn đi phần nào. Hắn gọi Lão Triệu và Lão Mã vào phòng để bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
"Lão Triệu," Tử Kiều nói, giọng đã trở lại vẻ nghiêm túc của một Quân sư. "Lập tức dùng kênh liên lạc bí mật nhất, thông báo cho ta biết mọi động tĩnh mới nhất của phủ Phó tướng và Dương Lâm Trường. Đặc biệt chú ý xem hắn có liên lạc với ai đáng ngờ hay có hành động gì khác thường sau buổi gặp mặt hôm nay không."
"Tuân lệnh Quân sư," Lão Triệu đáp.
"Lão Mã," hắn quay sang người đánh xe. "Luôn trong tư thế sẵn sàng, chúng ta có thể sẽ phải rời đi bất cứ lúc nào nếu tình hình có biến động. Đồng thời, tìm cách liên hệ với các huynh đệ Ảnh Nguyệt Các đang ẩn mình trong thành, yêu cầu họ tìm hiểu về Lý Thiết, Bách phu trưởng dưới trướng Trần Ngọc Lạt. Ta cần biết rõ về con người này, về thực lực, về những bất mãn của hắn đối với Dương Anh, và quan trọng nhất, làm sao để có thể tiếp cận hắn một cách an toàn và kín đáo nhất."
"Thuộc hạ đã rõ," Lão Mã đáp lời, ánh mắt lóe lên sự sắc bén.
Mọi việc được sắp xếp đâu vào đó. Tử Kiều ngồi lại một mình, nhấp ngụm trà đã nguội. Ván cờ ở Thạch Thành đang diễn ra đúng như dự tính của hắn. Hắn đã thành công tiếp cận và thao túng được Dương Lâm Trường, có được thông tin quan trọng về nội bộ phủ Phó tướng và cả manh mối về Lý Thiết – một đồng minh tiềm năng trong quân đội. Bước tiếp theo sẽ là tìm cách gặp gỡ và thuyết phục Lý Thiết hợp tác. Con đường lật đổ Dương Anh, bình định Thạch Thành đang dần hiện rõ trước mắt.