Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Thiện Ác Bất Phân - Chapter 58: Cố thôn

Bóng đêm Phủ Thành vẫn còn bao phủ lấy cây cầu đá cổ và dòng hào sâu, nhưng hiện trường vụ ám sát Huyết Thủ La Sát đã được các Ảnh vệ xử lý sạch sẽ, không để lại một dấu vết nào ngoài mùi máu tanh thoang thoảng sắp bị cơn gió sớm cuốn đi. Giang Tử Kiều, Mị Kiều và Thạch Lâm đã an toàn trở về khách điếm, nhưng tâm trạng của vị Quân sư trẻ tuổi lại nặng trĩu hơn bao giờ hết.

Tiêu diệt được Lân Triển Phong là một thắng lợi lớn, loại bỏ được một mối đe dọa trực tiếp. Tấm bản đồ da dê dẫn đến tổng đàn Huyết Sát Đường là chiến lợi phẩm vô giá. Nhưng cảm giác trống rỗng sau khi trực tiếp hoặc gián tiếp gây ra cái chết, dù là của kẻ đại ác, vẫn khiến Tử Kiều cảm thấy không thoải mái. Hệ thống "Thiện Ác Bất Phân" lại cộng thêm điểm Ác càng làm hắn thêm hoang mang về con đường mình đang đi.

Hắn biết, Phủ Thành lúc này không còn an toàn. Dù Lân Triển Phong đã chết, nhưng Huyết Sát Đường vẫn còn đó, và chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua cái chết của thủ lĩnh. Sự xuất hiện của hắn và những hoạt động gần đây tại Phủ Thành khó có thể che giấu hoàn toàn. Ở lại đây thêm nữa chỉ mang lại nguy hiểm không cần thiết, đặc biệt là cho những người không liên quan như gia đình Đại Hùng.

Việc đầu tiên hắn cần làm là đảm bảo an toàn cho Lan Như Hương. Để nàng ở lại Phủ Thành lúc này, gần tâm bão, là quá mạo hiểm. Hơn nữa, sự hiện diện của nàng luôn là một ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt lý trí và dục vọng của hắn, khiến hắn khó lòng tập trung vào đại cục. Hắn cần phải đưa nàng đi, đưa nàng về nơi an toàn nhất mà hắn có thể nghĩ đến – Thạch Gia Thôn.

Sáng sớm hôm sau, Tử Kiều tìm gặp Lan Như Hương. Nàng vẫn còn vẻ mệt mỏi và ưu tư sau những biến cố tâm lý mấy ngày qua. Hắn cố gắng giữ giọng bình tĩnh và chân thành nhất có thể.

"Phủ Thành gần đây có vẻ không yên ổn lắm. Đệ nghe nói có vụ án mạng giang hồ chém giết xảy ra hôm qua."

Lan Như Hương ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt có chút lo lắng nhưng cũng tin tưởng. "Vậy... ý đệ như thế nào?"

"Hay là... chúng ta trở về Thạch Gia Thôn đi?" Tử Kiều đề nghị, cố gắng tỏ ra hoàn toàn vì nghĩ cho nàng. "Ở đó không khí trong lành, yên tĩnh, tốt cho việc tĩnh dưỡng. Nhà cửa, vườn tược vẫn còn đó."

Hắn nhìn sâu vào mắt nàng: "Đệ biết tẩu vẫn còn lưu luyến nơi quê nhà. Về đó có lẽ sẽ khiến tẩu thoải mái hơn."

Lời đề nghị này như đánh trúng tâm lý của Lan Như Hương. Nàng thực sự cảm thấy ngột ngạt và bất an ở Phủ Thành. Trở về Thạch Gia Thôn, nơi yên bình quen thuộc, dường như là một lối thoát tạm thời.

"Nhưng... đi một mình..." Nàng ngập ngừng.

"Tẩu yên tâm," Tử Kiều nói ngay. "Đệ sẽ nhờ A Kiều đưa tẩu về, nàng ấy có việc đến Phủ Thành, cũng tiện đường. Nàng ấy tuy trông có vẻ yếu đuối nhưng thực ra rất tháo vát, có thể chăm sóc tẩu trên đường đi."

Lan Như Hương do dự một chút. Nàng không thực sự thích A Kiều với vẻ ngoài có phần lẳng lơ đó, nhưng lời đề nghị trở về Thạch Gia Thôn quá hấp dẫn, lại thêm sự đảm bảo của Tử Kiều, nàng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Vậy là, mọi việc được thu xếp nhanh chóng. Tử Kiều gọi Mị Kiều đến, giao nhiệm vụ hộ tống Lan Như Hương về Thạch Gia Thôn. Hắn dặn dò nàng phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Lan Như Hương, đồng thời giữ kín thân phận, chỉ đóng vai một người bạn đồng hành tình cờ.

Mị Kiều nhận lệnh, ánh mắt nhìn Tử Kiều có chút phức tạp. Nàng hiểu rõ dụng ý của hắn khi đưa Lan Như Hương đi. Có lẽ hắn muốn cắt đứt hoàn toàn sự vướng bận này để tập trung vào việc lớn, hoặc đơn giản là muốn "cất giữ" người phụ nữ kia ở một nơi an toàn cho riêng mình sau này? Dù nghĩ gì, nàng vẫn chuyên nghiệp tuân lệnh, chỉ không quên tặng hắn một cái nhìn đầy ẩn ý trước khi chuẩn bị lên đường cùng Lan Như Hương.

Cuộc chia tay diễn ra khá chóng vánh. Lan Như Hương bịn rịn từ biệt Tử Kiều, ánh mắt lưu luyến không nỡ rời. Tử Kiều cũng chỉ biết dặn dò nàng giữ gìn sức khỏe, hứa sẽ sớm về thăm. Hắn nhìn theo chiếc xe ngựa chở hai người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời mình dần khuất xa, lòng ngổn ngang trăm mối. Hắn vừa cảm thấy nhẹ nhõm vì đã tạm thời gỡ được một nút thắt tình cảm, lại vừa cảm thấy trống vắng và day dứt khôn nguôi.

Ngay sau khi Lan Như Hương và Mị Kiều rời đi, Tử Kiều cùng Đông Tuyết và Thạch Lâm cũng lập tức lên đường trở về Ngô Đồng Trấn. Hắn cần phải báo cáo chiến công và trình bày kế hoạch tiếp theo cho Lý Khởi Phong càng sớm càng tốt.

Trở lại Tế Dân Đường, nơi Mộc Yến Như đang được Ảnh chăm sóc và bảo vệ, Tử Kiều lập tức gửi mật thư yêu cầu một cuộc gặp khẩn cấp với Lý Khởi Phong.

Chỉ một ngày sau, Lý Khởi Phong đã có mặt tại Ngô Đồng Trấn, lần này chỉ đi cùng Ảnh. Vừa gặp Tử Kiều, ông ta đã không giấu được vẻ vui mừng và thán phục.

"Tử Kiều hiền điệt! Giỏi lắm! Thực sự quá giỏi!" Lý Khởi Phong cười lớn, vỗ mạnh vào vai hắn. "Ta vừa nhận được tin báo, Lân Triển Phong đã chết! Chiến dịch 'Trảm Phong' thành công ngoài sức tưởng tượng! Công lao lớn nhất thuộc về hiền điệt!"

"Tiền bối quá khen," Tử Kiều khiêm tốn đáp. "Đây là nhờ sự anh dũng của các vị Tử Ảnh và toàn thể huynh đệ Ảnh vệ đã không quản hiểm nguy."

"Không! Chính là nhờ mưu lược của hiền điệt!" Lý Khởi Phong quả quyết. "Từ việc giải cứu Yến Như phu nhân để lấy được tin tức chí mạng, đến việc vạch ra kế hoạch phục kích hoàn hảo... tất cả đều thể hiện tài năng quân sư xuất chúng. Ta không nhìn lầm người!"Tử Kiều mỉm cười, lấy ra tấm bản đồ da dê tìm được trên xe ngựa của Lân Triển Phong.

"Bẩm tiền bối, đây là thu hoạch lớn nhất của chúng ta sau trận chiến. Có lẽ nó sẽ dẫn chúng ta đến hang ổ cuối cùng của Huyết Sát Đường."

Lý Khởi Phong cẩn thận xem xét tấm bản đồ, ánh mắt trở nên nghiêm trọng. "Thật không ngờ! Khu vực núi non hiểm trở phía Tây Bắc... Nơi đó địa thế phức tạp, lại xa xôi hẻo lánh, rất thích hợp để xây dựng căn cứ bí mật. Bè lũ phản nghịch chọn nơi này quả thực rất khôn ngoan."

Ông ngẩng lên nhìn Tử Kiều, ánh mắt đầy kỳ vọng: "Hiền điệt đã có manh mối quan trọng này, chắc hẳn cũng đã có kế hoạch đối phó rồi chứ?"

"Vâng," Tử Kiều gật đầu. Hắn trải tấm bản đồ ra bàn, bắt đầu trình bày kế hoạch tổng tấn công mà hắn đã nghiền ngẫm trên đường trở về. Hắn phân tích địa hình dựa trên bản đồ, kết hợp với những thông tin về lực lượng và cách bố phòng của Huyết Sát Đường mà Yến Như đã cung cấp. Hắn vạch ra các mũi tấn công, phương án đánh lạc hướng, cách cắt đứt đường lui và phương án dự phòng nếu gặp phải cao thủ hoặc cạm bẫy.

Kế hoạch của hắn cực kỳ chi tiết, logic và táo bạo, tận dụng tối đa lợi thế về thông tin và lực lượng tinh nhuệ của Ảnh Nguyệt Các. Lý Khởi Phong và Ảnh ngồi nghe như nuốt từng lời, sự thán phục dành cho vị Quân sư trẻ tuổi lại càng tăng lên.

Sau khi trình bày xong kế hoạch tổng thể, Tử Kiều dừng lại, nhìn Lý Khởi Phong với vẻ mặt có phần mệt mỏi nhưng chân thành: "Tiền bối, kế hoạch tiêu diệt tổng đàn Huyết Sát Đường, vãn bối đã cố gắng vạch ra một cách chi tiết nhất có thể. Tuy nhiên, việc chỉ huy trực tiếp một chiến dịch quy mô lớn như vậy đòi hỏi kinh nghiệm thực chiến dày dạn và sự am hiểu sâu sắc về lực lượng của chúng ta, điều mà vãn bối còn thiếu sót."

Hắn khẽ thở dài: "Hơn nữa, sau những ngày tháng căng thẳng vừa qua, từ Ngô Đồng Trấn đến Kinh Thành rồi lại Phủ Thành, đối mặt với bao hiểm nguy và âm mưu, vãn bối thực sự cảm thấy tâm lực có phần hao tổn. Nay Lân công tử đã bị tiêu diệt, manh mối quan trọng cũng đã có, vãn bối thiết nghĩ, việc chỉ huy trận chiến cuối cùng này, không ai phù hợp hơn chính tiền bối và các vị Tử Ảnh."

Hắn chắp tay, giọng đầy kính trọng nhưng cũng kiên quyết: "Vì vậy, vãn bối xin được giao lại toàn bộ kế hoạch này cho tiền bối quyết định và điều hành. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở đây, vãn bối xin phép được trở về Thạch Gia Thôn nghỉ ngơi một thời gian, tĩnh tâm đọc sách và phục hồi tinh thần. Khi nào tiền bối cần đến, vãn bối sẽ lập tức có mặt."

Hắn dừng lại, rồi nói thêm: "Chuyến đi này, để đảm bảo an toàn trên đường và cũng để tiện bề chăm sóc, vãn bối chỉ xin mang theo hai ám vệ là Mị Kiều và Đông Tuyết. Lực lượng còn lại tại Ngô Đồng Trấn xin giao lại cho Ảnh cô nương tạm thời quản lý."

Lời đề nghị "lùi về hậu trường" này của Tử Kiều khiến Lý Khởi Phong không khỏi bất ngờ. Ông ta nhìn sâu vào mắt hắn, cố gắng tìm kiếm một ẩn ý nào khác. Nhưng ông chỉ thấy sự mệt mỏi chân thành và sự tin tưởng thực sự vào khả năng của mình.

Sau một hồi trầm ngâm, Lý Khởi Phong bật cười sảng khoái. "Ha ha ha! Tử Kiều hiền điệt! Hiền điệt đúng là biết cách làm ta bất ngờ đấy!"

Ông vỗ vai hắn: "Được! Ta tôn trọng quyết định của hiền điệt! Công lao của hiền điệt trong việc lật đổ Huyết Sát Đường là không thể phủ nhận. Hiền điệt xứng đáng có thời gian nghỉ ngơi. Việc chỉ huy trận cuối cùng này, cứ giao cho lão già này!"

Ông quay sang Ảnh: "Ảnh, hãy truyền lệnh của ta. Chuẩn bị mọi thứ theo đúng kế hoạch của Quân sư. Đồng thời, sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở Ngô Đồng Trấn để Quân sư có thể yên tâm lên đường."

Rồi ông lại nhìn Tử Kiều, ánh mắt đầy sự quý trọng: "Hiền điệt cứ yên tâm về Thạch Gia Thôn nghỉ ngơi. Khi nào đại công cáo thành, ta sẽ đích thân đến báo tin mừng. Nếu cần bất cứ điều gì, cứ cho người báo lại."

"Đa tạ tiền bối đã thấu hiểu và chấp thuận," Tử Kiều cúi đầu cảm ơn, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn đã đạt được mục đích của mình: vừa lập đại công, củng cố vị thế, lại vừa có thể tạm thời rút lui khỏi vòng xoáy nguy hiểm, trở về nơi có người phụ nữ mà hắn luôn nhung nhớ, lại có thêm hai mỹ nhân hộ vệ đồng hành.

Kế hoạch của hắn, dù có phần ích kỷ, nhưng đã diễn ra một cách hoàn hảo. Giờ đây, hắn chỉ cần chuẩn bị cho chuyến hành trình trở về Thạch Gia Thôn, nơi có lẽ một "ván cờ" khác, một cuộc chinh phục khác đang chờ đợi hắn.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free