Thiện Ác Bất Phân - Chapter 44: Đình vắng
Ngay trong đêm trở về từ Lân phủ, Giang Tử Kiều và Mị Kiều không hề chợp mắt. Họ ngồi lại trong căn phòng tại khách điếm ở Kinh Thành, không khí đặc quánh mùi vị của sự sợ hãi, căm phẫn và cả kế hoạch vừa mới manh nha. Nhiệm vụ giải cứu Mộc Yến Như và những gì họ vừa trải qua đã khẳng định một điều: Lân công tử chính là một con ác quỷ đội lốt người, rất có thể là Huyết Thủ La Sát, và họ đang ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm.
"Kế hoạch của Quân sư rất táo bạo," Mị Kiều lên tiếng trước, giọng nàng đã lấy lại vẻ lạnh lùng cố hữu của sát thủ, nhưng đôi tay siết chặt vẫn tố cáo sự bất an. "Nhưng làm sao chúng ta chắc chắn Yến Như sẽ phối hợp và có thể ra được đến cổng Tây thành vào đúng giờ hẹn? Lân phủ canh phòng nghiêm ngặt, hắn ta lại đa nghi như vậy."
Tử Kiều trầm ngâm. Hắn biết Mị Kiều nói đúng. Kế hoạch còn quá nhiều rủi ro. "Ta đã để lại cho nàng ấy một tín vật nhỏ và ám hiệu liên lạc dự phòng của Ảnh Nguyệt Các qua lời nói lúc ở trong bể tắm. Nàng ta rất thông minh, lại căm hận Lân công tử, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để thoát thân. Vấn đề là làm sao tạo điều kiện cho nàng ấy rời khỏi Lân phủ một cách an toàn trong ba ngày tới."
Hắn suy nghĩ: "Chúng ta cần thêm thông tin về cách bố trí canh phòng, về thói quen của Lân công tử. Đồng thời, phải tạo ra một sự kiện nào đó đủ lớn ở Kinh Thành vào đúng đêm hẹn để thu hút sự chú ý của Lân công tử và đám thuộc hạ, tạo cơ hội cho Yến Như hành động."
"Thuộc hạ sẽ lập tức liên lạc với mạng lưới Ảnh vệ tại Kinh Thành," Mị Kiều đáp. "Yêu cầu họ tập trung giám sát Lân phủ và tìm cơ hội gây rối loạn vào đúng đêm thứ ba."
"Tốt lắm," Tử Kiều gật đầu. "Nhưng từ giờ đến lúc đó, chúng ta vẫn phải tiếp tục diễn kịch với Lân công tử nếu hắn tìm đến. Phải tỏ ra hoàn toàn bình thường, thậm chí có phần hứng thú với sự 'tiếp đãi' của hắn, để hắn không nghi ngờ."
Cả hai bàn bạc thêm một lúc lâu, vạch ra những phương án chi tiết hơn, những cách ứng phó với các tình huống có thể xảy ra. Họ biết đây là một ván cờ sinh tử, một sai lầm nhỏ cũng có thể trả giá bằng tất cả.
Hai ngày tiếp theo trôi qua trong sự thấp thỏm chờ đợi. Tử Kiều và Mị Kiều vẫn giữ vỏ bọc hoàn hảo, thỉnh thoảng dạo phố mua sắm hoặc ngồi đọc sách trong khách điếm. Mạng lưới Ảnh vệ cũng bắt đầu hoạt động tích cực, những thông tin vụn vặt về Lân phủ và Huyết Sát Đường dần được gửi về.
Đúng như dự đoán của Tử Kiều, vào sáng hai ngày sau, lão bộc của Lân công tử lại xuất hiện tại khách điếm. Lần này, Lân công tử không mời họ đến phủ, mà là mời Tử Kiều một mình đến một ngôi đình thưởng trà nằm tách biệt bên bờ hồ Ngọc Thủy, ở khu vực ngoại ô khá vắng vẻ.
"Lân công tử nói muốn cùng Giang công tử tìm một nơi thanh tịnh, vừa ngắm cảnh hồ vừa tiếp tục bàn luận về những điển cố mà hai vị còn đang dang dở," lão bộc truyền lời.
Tử Kiều và Mị Kiều nhìn nhau, lòng thầm cảnh giác. Một địa điểm vắng vẻ bên ngoài Kinh Thành? Hắn ta muốn gì? Đây có thể là một cái bẫy chết người. Nhưng Tử Kiều biết hắn không thể từ chối. Đây cũng có thể là cơ hội để hắn tiếp tục thăm dò Lân công tử, hoặc thậm chí là cơ hội để Yến Như liên lạc với hắn nếu nàng ta có cách.
"Lân huynh đã có nhã hứng, tại hạ sao dám không tới," Tử Kiều mỉm cười nhận lời. Hắn dặn dò Mị Kiều ở lại khách điếm, phối hợp với Ảnh vệ từ xa, sẵn sàng ứng phó nếu có biến cố, rồi một mình đi theo lão bộc đến điểm hẹn.
Ngôi đình nằm soi bóng xuống mặt hồ Ngọc Thủy, khung cảnh quả thực rất đẹp và yên tĩnh. Gió hồ thổi lồng lộng mang theo hơi nước mát rượi. Lân công tử đã ngồi chờ sẵn bên bàn trà đặt giữa đình, vẻ mặt ung dung tự tại. Lão bộc già vẫn đứng hầu phía sau.
"Giang huynh đến rồi," Lân công tử cười chào. "Nơi này thế nào? Có đủ thanh tịnh để chúng ta tâm sự không?"
"Phong cảnh hữu tình, quả là nơi lý tưởng để thưởng trà đàm đạo," Tử Kiều đáp lễ, ngồi xuống đối diện, âm thầm quan sát xung quanh. Ngôi đình nằm khá biệt lập, bốn bề là nước và cây cối, rất khó để có người ngoài tiếp cận mà không bị phát hiện.
Cuộc nói chuyện lại bắt đầu bằng những câu chuyện về văn chương, thi phú. Lân công tử tỏ ra thực sự am hiểu và có hứng thú đặc biệt với kiến thức của Tử Kiều. Hắn ta liên tục đặt ra những câu hỏi hóc búa, những vấn đề triết lý sâu xa, dường như muốn thử thách trí tuệ của Tử Kiều. Tử Kiều cũng cố gắng đối đáp một cách thận trọng, vừa thể hiện sự uyên bác của mình, vừa không để lộ quá nhiều suy nghĩ thật.
Khi cuộc nói chuyện đang vào giai đoạn có vẻ hòa hợp nhất, Lân công tử đột nhiên vỗ tay. Từ phía bờ hồ, một chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng cập vào chân đình. Mộc Yến Như từ trên thuyền bước xuống, yểu điệu đi vào trong đình. Nàng ta hôm nay vận một bộ váy lụa màu vàng nhạt, trông có vẻ kín đáo hơn hôm trước, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự sợ hãi và mệt mỏi.
"Yến Như đến rồi à?" Lân công tử cười nói. "Mau lại đây ra mắt Giang huynh đi."
Mộc Yến Như cúi đầu thi lễ với Tử Kiều, không dám nhìn thẳng.
"Giang huynh thấy đấy," Lân công tử nói tiếp, "Ngồi uống trà mãi cũng nhàm. Hay là để Yến Như múa một điệu giúp vui nhỉ? Nàng ấy tuy không phải vũ công chuyên nghiệp nhưng cũng có vài điệu múa khá đặc sắc đấy."
Không đợi Tử Kiều trả lời, Lân công tử đã ra lệnh cho Yến Như: "Múa đi!"
Mộc Yến Như run rẩy, nhưng không dám cãi lời. Nàng chậm rãi cởi bỏ lớp áo khoác ngoài, để lộ chiếc áo yếm mỏng manh bên trong. Rồi nàng từ từ cởi bỏ cả váy dài, chỉ còn lại chiếc yếm che ngực và chiếc quần lót bằng lụa mỏng tang. Thân hình tuyệt mỹ lại một lần nữa phơi bày trước mắt Tử Kiều trong tình trạng gần như lõa thể.
Mộc Yến Như bắt đầu điệu múa của mình. Cơ thể nàng uyển chuyển uốn lượn, những động tác mềm mại nhưng lại vô cùng khêu gợi. Nàng cố tình thực hiện những tư thế xoay người, ưỡn ngực, lắc hông đầy khiêu khích, đôi mắt mơ màng nhìn về phía Tử Kiều. Bộ ngực căng tròn rung rinh theo từng cử động, cặp mông nảy nở ẩn hiện dưới lớp quần lót mỏng. Vùng kín lấp ló đầy mời gọi. Điệu múa của nàng không chỉ đơn thuần là nghệ thuật, mà là một màn kích dục trần trụi, một sự phô bày cơ thể đầy nhục nhã dưới sự ép buộc.
Tử Kiều ngồi đó, cố gắng giữ vẻ mặt thưởng thức, nhưng trong lòng thì căm phẫn tột độ. Hắn nhìn thấy sự đau khổ và tủi nhục trong ánh mắt Yến Như khi nàng phải thực hiện những động tác đó.
Điệu múa kết thúc, Mộc Yến Như thở hổn hển, mồ hôi chảy dài trên làn da trắng nõn. Lân công tử vỗ tay khen ngợi: "Hay! Hay lắm! Giang huynh đệ thấy thế nào?"
Tử Kiều chỉ biết gật đầu khen lấy lệ.
"Xem ra Giang huynh cũng rất hài lòng," Lân công tử cười nói. "Vậy thì, Yến Như, hãy lại đây, dùng cái miệng của nàng... làm cho Giang huynh thêm vui vẻ đi."
Lại là mệnh lệnh đó! Mộc Yến Như mặt tái nhợt, nhưng vẫn phải run rẩy bước tới, quỳ xuống trước mặt Tử Kiều, đưa tay định kéo quần hắn.
Nhưng lần này, Lân công tử lại làm một việc còn kinh khủng hơn. Hắn ta không chỉ ngồi xem. Hắn ta vẫy tay gọi hai nha hoàn xinh đẹp khác từ chiếc thuyền nhỏ lúc nãy bước vào đình.
"Các ngươi," Lân công tử chỉ vào hai nha hoàn. "Lại đây hầu hạ ta!"
Rồi hắn ta thản nhiên kéo một nha hoàn ngồi vào lòng mình, tốc áo nàng lên, cúi xuống say sưa bú mút một bên vú non tơ của cô gái đang run rẩy vì sợ. Đồng thời, hắn ta ra hiệu cho lão bộc già đang đứng ở góc đình. Lão bộc già nua, mặt không biểu cảm, lặng lẽ tiến tới chỗ nha hoàn còn lại. Lão kéo cô gái đáng thương ngã xuống sàn đình, tốc váy cô lên rồi kéo quần mình xuống, bắt đầu hành vi giao hợp thú tính ngay tại đó, mặc cho cô gái khóc lóc van xin yếu ớt.
Cảnh tượng diễn ra ngay trước mắt Tử Kiều và Mộc Yến Như quá mức kinh hoàng và bệnh hoạn. Lân công tử vừa bú vú nha hoàn trong lòng, vừa nhìn lão bộc của mình đang giao hợp với nha hoàn khác, lại vừa nhìn sang Mộc Yến Như đang quỳ trước mặt Tử Kiều chờ đợi, ánh mắt hắn ta tràn đầy sự khoái trá biến thái.
Tử Kiều cảm thấy dạ dày mình lộn lên. Hắn không thể chịu đựng được nữa. Sự ghê tởm và căm phẫn đã lên đến đỉnh điểm.
Đúng lúc này, Mộc Yến Như, có lẽ cũng không thể chịu đựng thêm, đã ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt van nài xen lẫn tuyệt vọng. Nàng khẽ lắc đầu, như muốn nói đừng làm theo lời Lân công tử nữa.
Lân công tử dường như cũng đã thỏa mãn với màn kịch bệnh hoạn của mình. Hắn đẩy cô nha hoàn trong lòng ra, ra hiệu cho lão bộc dừng lại. Hắn đứng dậy, bước tới chỗ Tử Kiều và Mộc Yến Như.
"Xem ra hôm nay hứng thú của Giang huynh không tốt lắm nhỉ?" Hắn cười khẩy, nhìn Mộc Yến Như vẫn đang quỳ dưới chân Tử Kiều. "Hay là... cần ta giúp một tay?"
Nói rồi, hắn ta đột nhiên cúi xuống, tốc váy Mộc Yến Như lên một lần nữa. Hắn nhìn vào âm hộ nàng, rồi quay sang Tử Kiều, ánh mắt đầy thách thức và ép buộc: "Giang huynh, hôm trước ở nhà ta, huynh có vẻ rất thích 'thưởng thức' nàng ấy. Hôm nay, ngay tại đây, trước mặt ta, hãy làm cho ta xem đi. Hãy giao hợp với nàng ấy! Cho ta thấy bản lĩnh của huynh!"
Lời yêu cầu này như một nhát dao đâm thẳng vào tim Tử Kiều. Giao hợp với Yến Như ngay trước mặt con ác quỷ này? Đây là sự sỉ nhục tột cùng đối với cả hắn và nàng.
Hắn nhìn Mộc Yến Như đang run rẩy, nước mắt lưng tròng. Hắn nhìn Lân công tử với ánh mắt căm thù. Nhưng hắn biết, hắn không thể từ chối. Từ chối đồng nghĩa với cái chết cho cả hai. Hắn phải diễn, phải diễn thật đạt để bảo toàn tính mạng, để chờ đợi cơ hội trả thù.
"Lân huynh... đã có nhã hứng..." Tử Kiều nghiến răng nói, cố gắng nặn ra một nụ cười. "...tại hạ... sao dám không tuân lệnh."
Hắn kéo Mộc Yến Như đứng dậy, ôm lấy nàng. Nàng run rẩy trong vòng tay hắn. Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, truyền đi một thông điệp câm lặng: "Hãy cố chịu đựng!"
Rồi hắn kéo nàng đến chiếc bàn đá gần đó, đẩy nàng nằm ngửa lên mặt bàn lạnh lẽo. Hắn kéo váy nàng lên, tách hai chân nàng ra. Hắn nhìn vào âm hộ nàng một lần nữa, lòng đầy thương cảm và căm phẫn. Hắn cúi xuống, bắt đầu màn "giao hoan" ép buộc. Hắn hôn lên môi nàng, lên cổ, lên ngực, đồng thời cố gắng thì thầm những lời trấn an và nhắc lại kế hoạch.
Hắn kéo quần mình xuống, để lộ dương vật cương cứng vì sự pha trộn giữa sợ hãi, căm phẫn và cả phản xạ sinh lý không thể kiểm soát. Hắn nhắm vào lối vào ẩm ướt của nàng, từ từ đẩy vào.
"A..." Mộc Yến Như khẽ rên lên, tiếng rên chứa đầy sự đau đớn và tủi nhục.
Tử Kiều bắt đầu di chuyển, cố gắng thực hiện hành vi giao hợp một cách máy móc nhất có thể, nhưng vẫn phải tạo ra đủ âm thanh và biểu cảm để Lân công tử tin rằng họ đang thực sự "vui vẻ". Hắn thúc vào bên trong nàng, cảm nhận sự co thắt vì sợ hãi và đau đớn của nàng. Lòng hắn như bị dao cắt. Hắn vừa làm tình với nàng, vừa cảm thấy như đang tự tay làm nhục chính mình và cả người phụ nữ đáng thương này.
Lân công tử đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn chằm chằm vào từng cử động của họ, khuôn mặt lộ rõ vẻ khoái trá bệnh hoạn. Hắn ta như một con quỷ đang thưởng thức sự đau khổ và tuyệt vọng của nạn nhân.
Cuộc giao hợp đầy nhục nhã và ép buộc đó kéo dài trong sự im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ bị nén lại và tiếng da thịt va chạm vang lên trong ngôi đình vắng. Tử Kiều không biết mình đã xuất tinh hay chưa, tâm trí hắn hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại sự căm hận và ý chí phải sống sót để trả thù.
Cuối cùng, Lân công tử dường như cũng đã chán trò chơi bệnh hoạn này. Hắn phất tay ra hiệu dừng lại. Tử Kiều vội vàng rút ra, giúp Mộc Yến Như chỉnh lại y phục. Nàng gần như ngất đi vì kiệt sức và nhục nhã.
"Ha ha, xem ra Giang huynh cũng rất biết cách hưởng thụ đấy chứ!" Lân công tử cười lớn. "Thôi, hôm nay đến đây thôi. Giang huynh về nghỉ ngơi đi. Ta và phu nhân cũng về phủ."
Hắn ta lại dìu Mộc Yến Như như không có chuyện gì xảy ra, lên thuyền nhỏ rời đi, bỏ lại Tử Kiều một mình trong ngôi đình với nỗi ô nhục và lòng căm hận ngút trời. Hắn biết, cuộc chiến này sẽ không kết thúc dễ dàng. Hắn phải tìm mọi cách cứu Yến Như và tiêu diệt con ác quỷ này!