Thiện Ác Bất Phân - Chapter 25: Bỏ đi
Những ngày vui ngắn ngủi của cuộc đoàn tụ ở Thạch Gia Thôn nhanh chóng kết thúc. Đại Hùng và Đại Ngưu phải trở lại Phủ Thành để tiếp tục công việc ở nha môn. Dù lưu luyến chốn quê, nhưng viễn cảnh về một cuộc sống tốt đẹp hơn, ổn định hơn nơi đô hội khiến họ không còn quá nhiều do dự. Hành lý lại được chuẩn bị, nhưng lần này tâm trạng đã khác hẳn lúc ra đi.
Tuy nhiên, một chuyện bất ngờ xảy ra vào buổi sáng trước ngày khởi hành. Sau bữa cơm sáng, Lan Như Hương ngập ngừng nói chuyện riêng với Đại Hùng. Nàng nói rằng nàng cảm thấy chưa quen với cuộc sống ồn ào ở Phủ Thành, lại thêm việc sức khỏe mấy hôm nay không tốt, có lẽ do không hợp khí hậu. Nàng muốn viện lý do ở lại Thạch Gia Thôn thêm một thời gian để tĩnh dưỡng, trông nom nhà cửa và hương khói cho tổ tiên hai bên gia đình, chờ khi nào khỏe hơn sẽ lên Phủ Thành sau.
Đại Hùng nghe vợ nói vậy, lòng không khỏi dấy lên sự nghi ngờ. Gã biết vợ mình vốn khỏe mạnh, ít khi đau ốm. Lý do nàng đưa ra có phần gượng ép. Ánh mắt gã liếc nhanh về phía Tử Kiều đang ngồi đọc sách ở góc nhà. Phải chăng nàng ở lại là vì thằng nhãi này? Những hình ảnh gã chứng kiến mấy đêm trước lại hiện về. Nhưng rồi gã lại nhìn vẻ mặt xanh xao, mệt mỏi và ánh mắt khẩn khoản của vợ, gã lại không nỡ làm căng. Gã biết Lan Như Hương là người hiền lành, có lẽ nàng thực sự cần thời gian yên tĩnh. Hơn nữa, gã cũng có những bí mật của riêng mình, cũng không tiện tra hỏi quá nhiều.
"Thôi được rồi," Đại Hùng thở dài, chấp nhận một cách bất đắc dĩ. "Nàng cứ ở lại nghỉ ngơi cho khỏe. Mọi việc ở nhà cứ để Tử Kiều đệ và Tú Anh cô nương trông coi giúp. Khi nào khỏe thì trở về." Gã cố gắng tỏ ra quan tâm, nhưng trong lòng đầy những suy tính phức tạp.
Lan Như Hương mừng rỡ cảm ơn chồng, nhưng trong lòng cũng đầy mâu thuẫn. Nàng biết lý do mình ở lại không hoàn toàn là vì sức khỏe. Nàng sợ hãi cuộc sống đô hội, sợ hãi sự thay đổi của chồng, và có lẽ, sâu thẳm trong lòng, nàng vẫn còn vương vấn điều gì đó với Tử Kiều, dù biết là sai trái. Việc ở lại giống như một cách để nàng trốn chạy thực tại.
Vậy là, cuộc chia tay lần thứ hai diễn ra. Gia đình Đại Ngưu cùng Uyển Nương và các con lên xe ngựa trở về Phủ Thành. Đại Hùng cũng bịn rịn từ biệt vợ rồi cùng lên đường. Căn nhà tranh giờ đây chỉ còn lại ba người: Tử Kiều, Tú Anh và Lan Như Hương. Một cục diện đầy éo le và tiềm ẩn vô vàn sóng gió.
Không khí trong nhà trở nên vô cùng kỳ lạ và ngột ngạt. Lan Như Hương gần như chỉ quanh quẩn trong buồng, tránh mặt Tử Kiều nhiều nhất có thể. Nàng chỉ ra ngoài khi cần làm việc nhà hoặc nấu nướng, và luôn cố gắng có mặt Tú Anh ở đó. Mỗi khi vô tình chạm mặt Tử Kiều, nàng lại đỏ mặt, cúi đầu rồi vội vàng lảng đi.
Tử Kiều cũng sống trong dằn vặt. Hắn biết sự ở lại của Lan Như Hương một phần là vì hắn. Hắn vừa vui mừng vì lại được ở gần nàng, lại vừa sợ hãi chính ham muốn của bản thân và cảm giác tội lỗi với Đại Hùng. Hình ảnh âm hộ tuyệt mỹ của nàng trong đêm say rượu hôm trước cứ ám ảnh lấy hắn, thiêu đốt tâm trí hắn từng giây từng phút. Hắn cố gắng lao vào đọc sách, làm việc để quên đi, nhưng càng cố quên thì hình ảnh đó lại càng hiện về rõ nét hơn.
Tú Anh là người duy nhất có vẻ bình tĩnh nhất. Nàng lặng lẽ quan sát mọi diễn biến, ánh mắt sắc bén dường như nhìn thấu tâm can của cả Tử Kiều và Lan Như Hương. Nàng không nói gì nhiều, vẫn tỏ ra quan tâm chăm sóc cả hai, nhưng Tử Kiều cảm nhận được sự căng thẳng và cả một nỗi thất vọng mơ hồ đang lớn dần trong nàng. Nàng biết hắn vẫn không thể quên được Lan Như Hương, và sự hiện diện của Lan Như Hương lúc này chính là trở ngại lớn nhất cho mối quan hệ của họ.
Rồi cái đêm định mệnh ấy cũng đến. Đêm đó trăng rất sáng, nhưng trời lại oi bức lạ thường. Có lẽ do tâm trạng bất ổn và thời tiết khó chịu, Lan Như Hương cả đêm trằn trọc không ngủ được. Đến gần sáng, nàng mệt quá thiếp đi trên chiếc giường tre trong buồng của mình. Do trời nóng, lại thêm sự mệt mỏi và có lẽ cả sự chủ quan khi nghĩ rằng đã khuya không còn ai thức, nàng nằm ngủ trong tư thế khá thoải mái, chiếc chăn mỏng chỉ đắp hờ hững ngang bụng. Chiếc váy ngủ bằng vải lanh mỏng bị tốc lên cao trong lúc ngủ say, và một lần nữa, vùng kín đáo nhất của nàng lại lộ ra dưới ánh trăng bạc đang chiếu qua khe cửa sổ.
Tử Kiều đêm đó cũng không tài nào ngủ được. Hình ảnh của Lan Như Hương cứ ám ảnh hắn. Hắn cảm thấy khát nước nên dậy ra ngoài tìm nước uống.
Khi đi ngang qua cửa buồng Lan Như Hương, ánh trăng sáng rọi vào trong khiến hắn tò mò liếc nhìn vào.
Và rồi, cảnh tượng hắn nhìn thấy khiến hắn hoàn toàn mất hết lý trí. Lan Như Hương đang say ngủ, khuôn mặt thánh thiện trong giấc ngủ say, nhưng thân thể phía dưới lại đang phơi bày một cách đầy mời gọi. Âm hộ nàng hiện ra rõ ràng dưới ánh trăng, căng mọng, hồng hào, ẩm ướt, đẹp đến nao lòng. Hình ảnh này, cộng với men say của dục vọng đã âm ỉ bấy lâu nay, đã đánh gục hoàn toàn chút lý trí cuối cùng còn sót lại của hắn.
Hắn không còn nghĩ được gì nữa. Hắn chỉ biết rằng hắn muốn nàng, muốn chiếm hữu vẻ đẹp đó, muốn nếm trải sự ngọt ngào đó. Lần này, không còn là vô tình nữa. Hắn biết rõ mình đang làm gì, nhưng hắn quyết định lợi dụng lúc nàng đang say ngủ, không hề hay biết.
Hắn rón rén đẩy nhẹ cửa bước vào, tiến lại gần chiếc giường. Hắn quỳ xuống bên mép giường, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp và thân thể yêu kiều của nàng trong giây lát, lòng vừa yêu thương lại vừa ham muốn chiếm đoạt. Rồi hắn cúi người xuống, đưa mặt mình lại gần nơi bí ẩn giữa hai chân nàng. Hắn hít một hơi thật sâu mùi hương cơ thể thanh khiết của nàng, rồi bắt đầu dùng miệng lưỡi của mình để bú liếm một cách nhiệt tình.
Lưỡi hắn vờn nhẹ lên lớp lông tơ mềm mại, rồi tìm đến hai cánh môi căng mọng. Hắn dùng lưỡi tách nhẹ chúng ra, để lộ lối vào ẩm ướt và hạt châu nhỏ bé đang ẩn mình. Hắn liếm nhẹ lên hạt châu, cảm nhận sự run rẩy khẽ từ cơ thể nàng trong giấc ngủ. Rồi hắn mút mạnh hơn, dùng cả môi và lưỡi để bao trọn lấy hạt châu, trêu đùa, kích thích nó một cách đầy kỹ năng.
Hắn tiếp tục luồn lưỡi sâu hơn vào bên trong âm đạo, khám phá từng nếp gấp, cảm nhận sự ấm nóng, trơn trượt và vị ngọt đặc trưng của mật hoa. Hắn bú liếm một cách say sưa, nhiệt tình, như một kẻ hành hương cuối cùng cũng tìm thấy thánh địa của mình. Hắn muốn khắc ghi hương vị này, cảm giác này vào sâu trong tâm khảm. Hắn hoàn toàn đắm chìm trong hành động tội lỗi nhưng đầy khoái lạc này, quên hết mọi thứ xung quanh. Thỉnh thoảng, cơ thể Lan Như Hương lại khẽ cựa mình, miệng ư hử vài tiếng trong giấc ngủ, có lẽ do sự kích thích quá mạnh mẽ, nhưng nàng vẫn không hề tỉnh giấc.
Tử Kiều cứ say sưa như vậy một lúc lâu, cho đến khi hắn nghe thấy tiếng động rất khẽ ngoài cửa. Hắn giật mình ngẩng đầu lên.
Và hắn chết lặng. Lý Tú Anh đang đứng đó, ngay cửa phòng, khuôn mặt không còn vẻ lạnh lùng hay khiêu khích thường ngày, mà là một vẻ đau đớn, thất vọng và tổn thương sâu sắc. Nước mắt lăn dài trên đôi má xinh đẹp của nàng. Nàng đã nhìn thấy tất cả. Nàng thấy hắn đang làm gì với người phụ nữ mà hắn luôn miệng nói chỉ là "tai nạn", người phụ nữ đang say ngủ không hề hay biết.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong im lặng. Tử Kiều cảm thấy tim mình như vỡ vụn. Hắn biết, hắn đã đi quá xa rồi. Hắn đã làm tổn thương tất cả mọi người, kể cả người con gái đang yêu hắn tha thiết này.
Tú Anh nhìn hắn, đôi mắt đẫm lệ chứa đựng sự thất vọng cùng cực. Nàng không nói một lời nào, không gào khóc, không chất vấn. Nàng chỉ lặng lẽ nhìn hắn thêm một giây cuối cùng, ánh mắt như muốn khắc sâu hình ảnh bội bạc này vào lòng. Rồi nàng quay người, lặng lẽ rời đi.
Tử Kiều hoảng hốt định gọi theo nàng, định giải thích, nhưng cổ họng hắn như nghẹn lại. Hắn biết mọi lời giải thích lúc này đều là vô nghĩa. Hắn ngồi thụp xuống bên giường, nhìn Lan Như Hương vẫn đang say ngủ, rồi lại nghĩ đến bóng lưng lặng lẽ rời đi của Tú Anh, lòng hắn đau như cắt.
Sáng hôm sau, khi Tử Kiều tỉnh dậy sau một đêm chập chờn vì dằn vặt, hắn phát hiện ra Tú Anh đã rời đi. Nàng không để lại một lời nhắn, chỉ có căn phòng của nàng là trống không, đồ đạc ít ỏi cũng đã được dọn sạch. Nàng đã thực sự đi rồi. Có lẽ nàng đã khóc lóc trên đường đi, trở về tổ chức Ảnh Nguyệt Các, trở về với thế giới sát thủ máu lạnh của mình, nơi không có chỗ cho tình yêu và sự phản bội.