Thiện Ác Bất Phân - Chapter 108: Tro tàn
Thời gian ở Kinh Thành thấm thoắt trôi qua. Sau Đại hội ra mắt đầy sóng gió nhưng cũng không kém phần thành công (nhờ vài mưu mẹo và màn "chém gió" thần sầu mang thương hiệu Giang Tử Kiều, cùng sự hậu thuẫn ngầm của trưởng lão Lý Khởi Phong), vị trí Quân sư của hắn trong Ảnh Nguyệt Các tạm thời được củng cố. Hắn bắt đầu tham gia sâu hơn vào các hoạt động của tổ chức, đồng thời vẫn không quên mục tiêu tu luyện và chuẩn bị cho Long Hoa Hội sắp tới. Hắc Huyền Sâm mua được từ lão Trần Mặc quả nhiên hiệu quả, giúp tốc độ tu luyện [Dẫn Khí Quyết] của hắn tăng lên đáng kể, dù vẫn chưa thể đột phá Luyện Khí kỳ.
Mối quan hệ giữa hắn và Tú Anh càng thêm nồng đậm. Nàng không chỉ là thuộc hạ đắc lực, người dẫn đường tin cậy, mà còn là người tình ấm áp, luôn sẵn sàng làm mọi thứ để hắn vui lòng. Những đêm ái ân trong căn nhà nhỏ bí mật trở thành liều thuốc tinh thần không thể thiếu cho cả hai giữa những âm mưu và nguy hiểm rình rập của Kinh Thành.
Đêm đó, trước một cuộc họp quan trọng khác của các trưởng lão và đường chủ Ảnh Nguyệt Các tại Hồng Hoa Lâu, Tử Kiều và Tú Anh lại quấn lấy nhau không rời. Dường như cảm nhận được điều gì đó bất thường trong không khí căng thẳng gần đây của tổ chức, cả hai lao vào nhau cuồng nhiệt hơn bao giờ hết, như muốn tìm kiếm sự xác nhận về sự tồn tại của đối phương, như muốn khắc sâu hình bóng nhau vào tâm trí.
"Quân sư..." Tú Anh thở hổn hển dưới thân Tử Kiều, tấm thân ngọc ngà lấm tấm mồ hôi, đôi mắt long lanh nhìn hắn đầy si mê và cả một chút lo lắng không tên. "Lần họp này... thiếp có cảm giác không ổn lắm."
Tử Kiều dừng lại động tác, cúi xuống hôn lên vầng trán nàng. "Nàng lo lắng gì sao?"
"Thiếp cũng không rõ... Chỉ là cảm giác thôi." Tú Anh lắc đầu, vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn. "Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, thiếp cũng sẽ luôn ở bên cạnh Quân sư."
"Ngốc ạ." Tử Kiều cười khẽ, nhưng trong lòng cũng có chút gợn. Hắn cũng cảm nhận được sự bất thường gần đây. Các hoạt động của triều đình nhằm vào giới giang hồ và các tổ chức bí mật ngày càng gắt gao. Lý Khởi Phong cũng tỏ ra khá căng thẳng. "Yên tâm, có ta ở đây."
Hắn lại cúi xuống, tiếp tục cuộc hoan ái còn dang dở. Hắn hôn lên đôi môi sưng mọng của nàng, xuống chiếc cổ trắng ngần, rồi đến đôi gò bồng đảo căng tròn đang mời gọi. Bàn tay hắn vuốt ve khắp cơ thể nàng, khơi dậy những đợt sóng tình mãnh liệt. Tú Anh rên rỉ đáp lại, chủ động phối hợp, dùng cả cơ thể và kỹ năng của mình để làm hài lòng người đàn ông nàng yêu. Nàng nâng hông lên đón nhận từng cú thúc mạnh mẽ của hắn, cửa huyệt non mềm co thắt liên tục, ôm chặt lấy "cự vật" nóng bỏng đang ra vào không ngừng. Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ ái muội hòa cùng tiếng da thịt va chạm vang vọng khắp căn phòng nhỏ, tạo nên một bản giao hưởng của dục vọng và tình yêu mãnh liệt trước cơn giông bão sắp ập đến.
Cuối cùng, khi cả hai cùng đạt đến đỉnh cao của khoái lạc, họ nằm ôm nhau thở dốc, tận hưởng những giây phút bình yên ngắn ngủi.
Cuộc họp của Ảnh Nguyệt Các diễn ra tại đại sảnh dưới lòng đất của Hồng Hoa Lâu như thường lệ. Các vị trưởng lão, đường chủ, những sát thủ cấp cao... những nhân vật chủ chốt nhất của tổ chức đều đã có mặt đông đủ. Lý Khởi Phong ngồi ở vị trí chủ trì, gương mặt có phần nghiêm trọng hơn mọi khi. Tử Kiều, với tư cách Quân sư, ngồi ở vị trí trang trọng bên cạnh, Tú Anh đứng hầu phía sau lưng hắn.
Không khí trong đại sảnh có phần căng thẳng và ngột ngạt. Lý Khởi Phong vừa bắt đầu phổ biến về những động thái đáng nghi gần đây của triều đình và Thanh Quân Trắc (lực lượng cận vệ tinh nhuệ của Hoàng đế) thì đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía cửa ra vào duy nhất của đại sảnh.
ẦM!
Cánh cửa đá nặng nề bị một lực cực mạnh đánh bật ra, vỡ vụn thành nhiều mảnh. Bụi đá bay mù mịt. Ngay sau đó, hàng loạt binh lính mặc giáp sắt đen tuyền, tay cầm nỏ và trường đao, từ bên ngoài tràn vào như ong vỡ tổ. Dẫn đầu là một viên tướng mặt lạnh như tiền, khí thế bức người. Đó chính là chỉ huy của Thanh Quân Trắc.
"Có biến!"
"Bị bao vây rồi!"
"Kẻ nào phản bội?!"
Cả đại sảnh lập tức hỗn loạn. Các thành viên Ảnh Nguyệt Các, dù đều là cao thủ giang hồ, cũng không khỏi kinh hoàng trước sự đột kích bất ngờ và được chuẩn bị kỹ lưỡng này. Họ lập tức rút binh khí, chuẩn bị chiến đấu.
"Ha ha ha! Ảnh Nguyệt Các các ngươi số tận rồi!" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng đám lính Thanh Quân Trắc.
Mọi người kinh ngạc nhìn lại. Kẻ vừa nói không ai khác chính là Lý Khởi Phong, vị trưởng lão đáng kính vừa mới chủ trì cuộc họp! Gương mặt lão giờ đây không còn vẻ hiền từ, mà tràn đầy sự đắc ý và tàn nhẫn.
"Lý Khởi Phong! Ngươi... ngươi dám phản bội Các Chủ?" Một vị trưởng lão khác tức giận quát lên.
"Phản bội?" Lý Khởi Phong cười lớn. "Ta chỉ đang làm tròn bổn phận của một trung thần mà thôi! Ảnh Nguyệt Các các ngươi làm loạn giang hồ, không coi luật pháp ra gì, Hoàng Thượng đã hạ lệnh phải diệt trừ tận gốc! Hôm nay, chính là ngày tàn của các ngươi!" Lão ta chính là "nội ứng" mà Hoàng đế cài vào.
"Khốn kiếp!"
"Giết tên phản đồ này!"
Các thành viên Ảnh Nguyệt Các nổi giận gầm lên, lao về phía Lý Khởi Phong và đám lính Thanh Quân Trắc. Một cuộc hỗn chiến đẫm máu lập tức nổ ra ngay trong lòng đất Hồng Hoa Lâu.
Thanh Quân Trắc rõ ràng đã có chuẩn bị kỹ lưỡng. Họ không chỉ đông về số lượng mà còn được trang bị vũ khí đặc chế, phối hợp chiến đấu cực kỳ ăn ý. Hơn nữa, địa hình trong đại sảnh lại không có lợi cho việc ẩn nấp hay chạy trốn. Các cao thủ Ảnh Nguyệt Các dù võ công cao cường, nhưng dưới sự tấn công dồn dập và bất ngờ, lại thêm sự phản bội từ bên trong, nhanh chóng rơi vào thế yếu.
Tiếng binh khí va chạm, tiếng la hét, tiếng máu phun vang lên không ngớt. Từng thành viên cấp cao của Ảnh Nguyệt Các ngã xuống. Máu tươi nhuộm đỏ cả sàn đá.
Tử Kiều đứng giữa vòng chiến, gương mặt lạnh tanh. Hắn biết mình đã rơi vào một cái bẫy chết người. Hắn không ngờ Lý Khởi Phong lại là nội ứng. Tổ chức mà hắn đặt nhiều kỳ vọng và vừa mới tạo dựng được chút vị thế đã sắp sửa tan thành mây khói.
"Quân sư! Cẩn thận!" Tú Anh hét lên, lao đến đỡ cho hắn một mũi tên bắn lén từ phía sau. Mũi tên xuyên qua vai nàng, máu tươi lập tức túa ra.
"Tú Anh!" Tử Kiều kinh hãi đỡ lấy nàng.
"Thiếp... không sao..." Tú Anh cắn răng chịu đau, ánh mắt nhìn hắn vẫn đầy kiên định. "Quân sư... phải sống sót rời khỏi đây!" Nàng rút kiếm ra, cố gắng bảo vệ hắn khỏi vòng vây của đám lính.
Nhưng Thanh Quân Trắc quá đông, quá mạnh. Lý Khởi Phong và viên chỉ huy kia rõ ràng là cao thủ hàng đầu, liên tục ra tay hạ sát những trưởng lão còn lại của Ảnh Nguyệt Các.
Tử Kiều nhìn cảnh tượng xung quanh, lòng trào lên một cảm giác bất lực và phẫn nộ. Hắn đã tu luyện, đã có Hệ thống, nhưng thực lực hiện tại vẫn còn quá yếu ớt trước những thế lực thực sự của thế giới này. Hắn vận hết khí lực còn lại, sử dụng những kỹ năng ít ỏi học được từ Hệ thống và kinh nghiệm chiến đấu trước đây để chống trả.
Hắn nhìn thấy Tú Anh chiến đấu quả cảm bên cạnh mình, ánh mắt nàng chưa bao giờ rời khỏi hắn, tràn đầy tình yêu và sự quyết tâm bảo vệ. Hắn chợt thấy cay cay sống mũi. Nữ nhân này, tảng băng mà hắn đã làm tan chảy, lại yêu hắn sâu đậm đến vậy sao?
Nhưng cuộc chiến nhanh chóng đi đến hồi kết. Số lượng thành viên Ảnh Nguyệt Các ngày càng ít đi. Lý Khởi Phong và viên chỉ huy Thanh Quân Trắc đã rảnh tay, bắt đầu nhắm vào Tử Kiều – vị "Tân Quân sư" đầy bí ẩn.
"Giết tên Quân sư đó! Hắn chính là đầu não mới của Ảnh Nguyệt Các!" Lý Khởi Phong ra lệnh.
Mấy tên cao thủ Thanh Quân Trắc lập tức lao về phía Tử Kiều. Tú Anh hét lên một tiếng, lao ra chắn trước mặt hắn, dùng thân mình đỡ lấy những đường đao chí mạng.
"Không!!!" Tử Kiều gầm lên, cố gắng kéo nàng lại, nhưng đã quá muộn. Máu tươi phun ra từ miệng Tú Anh, cơ thể nàng mềm nhũn ngã vào lòng hắn.
"Quân... sư..." Nàng thều thào, đưa bàn tay nhuốm máu lên chạm vào mặt hắn lần cuối. "...Thiếp... yêu... ngài..." Ánh mắt nàng mất đi tiêu cự, bàn tay buông thõng xuống.
Tử Kiều ôm chặt lấy thân thể lạnh dần của Tú Anh, trái tim như bị bóp nát. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Lý Khởi Phong và đám lính đang tiến lại gần. Sự phẫn nộ và sát ý ngập trời bùng lên trong hắn.
"Lý Khởi Phong! Thanh Quân Trắc! Hoàng đế chó má! Các ngươi... đều phải chết!!!" Hắn gầm lên, định vận dụng tất cả sức lực còn lại để liều mạng.
Nhưng đúng lúc đó, một lưỡi kiếm lạnh buốt từ phía sau lưng đã đâm xuyên qua tim hắn. Hắn sững sờ cúi xuống, nhìn mũi kiếm đang nhỏ máu trước ngực mình. Hắn quay đầu lại một cách khó khăn, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang nở nụ cười nham hiểm – một trong những đường chủ của Ảnh Nguyệt Các mà hắn từng tiếp xúc. Lại một tên phản bội nữa!
"Ha... ha..." Tử Kiều cười một cách thê lương. Hóa ra, hắn chỉ là một quân cờ trong ván cờ quyền lực tàn khốc này. Trọng sinh? Hệ thống? Quân sư? Tất cả đều thật nực cười!
Sức lực nhanh chóng rời bỏ cơ thể hắn. Hình ảnh Tú Anh, Lan Như Hương, Mị Kiều, Lưu thị, Uyển Nương... và cả Liễu Thanh Liên lần lượt hiện về trong tâm trí hắn như một cuốn phim quay chậm. Hắn đã làm gì? Hắn đã đạt được gì? Cuối cùng, tất cả cũng chỉ là hư vô.
Tầm nhìn của hắn mờ dần đi. Hắn ngã xuống bên cạnh thi thể của Tú Anh. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, giọng nói máy móc của Hệ thống lại vang lên trong đầu hắn, nhưng lần này lại mang một sự gấp gáp và khác lạ chưa từng có:
[!!! CẢNH BÁO NGHIÊM TRỌNG: KÝ CHỦ TỬ VONG !!!]
[...Phát hiện sai số nghiêm trọng trong dòng thời gian... Can thiệp ngoại lai cấp độ Hoàng Đế...]
[...Kích hoạt Giao thức Bảo vệ Khẩn cấp Tối cao - Mã hiệu: TÁI SINH VÔ HẠN...]
[...Phát hiện mảnh vỡ linh hồn Ký chủ... Đang cố gắng thu thập...]
[...Lỗi! Thu thập không hoàn chỉnh! Mất mát dữ liệu nghiêm trọng!]
[...Bắt đầu quy trình tái tạo ngẫu nhiên... Dịch chuyển tọa độ không gian - thời gian...]
[...Tái tạo... lỗi... Tái tạo... lỗi...]
[Hệ thống... tạm ngừng... hoạt động...]
[...Zzzzt...]
Ánh sáng cuối cùng vụt tắt. Tử Kiều chìm vào bóng tối vô tận.
Vài năm sau, tại Thạch Gia Thôn.
Ngôi nhà nhỏ ven suối của Tử Kiều năm xưa giờ đây vẫn được giữ gìn sạch sẽ, gọn gàng. Lan Như Hương, sau cú sốc quá lớn khi nghe tin dữ từ Kinh Thành, đã dần lấy lại được sự bình tĩnh, nhưng nỗi buồn và sự cô đơn vẫn hiện rõ trong đôi mắt nàng. Nàng sống một cuộc sống lặng lẽ, ngày ngày chăm sóc mảnh vườn nhỏ và ngôi nhà, như thể vẫn đang chờ đợi người đàn ông của mình quay về.
Một ngày nọ, có một người đàn ông dáng vẻ tiều tụy, phong trần tìm đến Thạch Gia Thôn. Đó chính là Đại Hùng. Sau biến cố ở Phủ Thành (Ảnh Nguyệt Các bị tiêu diệt kéo theo sự hỗn loạn và thanh trừng ở các địa phương, Thành chủ Triệu Khang cũng bị liên lụy và thất thế), hắn đã tìm cách trốn thoát khỏi cái lồng son đó. Hắn không còn nơi nào để đi, trong lòng chỉ còn nhớ đến huynh đệ Tử Kiều và những gì hắn đã làm cho mình. Hắn tìm về Thạch Gia Thôn, mong có thể làm gì đó cho những người thân của huynh đệ.
Gặp lại Lan Như Hương, cả hai không nói nhiều lời. Nỗi đau mất mát và sự cô đơn đã tạo nên một sự đồng cảm kỳ lạ giữa họ. Đại Hùng không thay thế vị trí của Tử Kiều trong lòng Lan Như Hương, hắn chỉ dựng một căn nhà nhỏ gần đó, ngày ngày giúp đỡ nàng công việc đồng áng, trông coi nhà cửa, như một người anh trai, một người bảo vệ lặng thầm. Họ nương tựa vào nhau, tìm thấy chút hơi ấm và sự bình yên trong những ký ức về người đã khuất.
Một buổi chiều, khi đang dọn dẹp lại những di vật ít ỏi của Tử Kiều mà Mị Kiều (đã rời đi biệt tích sau khi hay tin dữ) để lại, Đại Hùng tình cờ tìm thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ cũ kỹ nằm sâu dưới đáy rương. Bên trong hộp không có vàng bạc châu báu, chỉ có một mảnh giấy ố vàng ghi mấy chữ khó hiểu và một viên đá nhỏ màu đen tuyền, bề mặt nhẵn bóng nhưng lại tỏa ra một luồng khí tức lạnh lẽo kỳ lạ...
(Kết thúc)