Thế Giới Trò Chơi - Chương 49: Nổ
...
- Con bà nó, mày lại bấm nhầm rồi đúng không hả!
Cô gái lúc này đang mím chặt môi, lồng ngực phập phồng dữ dội, cố gắng kìm nén cái xúc động muốn tẩn cho thằng ngu bên cạnh một trận tơi bời.
Một tay cô giơ lên b·óp c·ổ thanh niên bên cạnh, một tay thô bạo giật lại cặp kính sau đó đeo lên.
- Mày... Điên... Rồi!
Lúc này thì cô gái không còn nhịn được nữa quay qua rống thẳng vào mặt chàng trai xấu trai.
May cho anh chàng là bà nội này chưa vận khí chứ không chắc ổng bay xa chục mét từ đời nào rồi.
Tuy không đến nỗi nào, nhưng cành cây mà chàng trai xấu trai đang ngồi cũng run rẩy kịch liệt, thiếu điều muốn rụng ra khỏi cái cây khiến anh ta hú hồn hú vía.
Cộng thêm việc toàn bộ tiếng gầm kinh khủng của cô gái không có bất kỳ âm thanh nào lan ra xung quanh mà hoàn toàn bị tập trung về phía chàng trai xấu trai nên bây giờ lỗ tai của thằng này đang tru tréo lên những thứ ù ù quái dị.
Chàng trai xấu trai chỉ biết ôm đầu xiểng niểng, cố vận khí lên đầu để cứu vãn cái đôi tai đang lên cơn của mình.
Vài giây sau thì cuối cùng mọi thứ cũng coi như tạm ổn.
Lúc này cô gái mới tiếp tục gầm thét về phía chàng trai xấu trai nhưng không còn nổi khùng như lúc nãy.
- Tao kêu mày cho nó rèn luyện tinh thần, tao không có kêu mày cho nó lạc ở trong đó luôn không bao giờ đi ra được nữa!
- Mày nghĩ với cái tuổi này của nó thì chuyện gì sẽ xảy ra hả!
Thanh niên ngớ người, cố gắng rụt rè quay qua nhìn nhìn bà chằn đang chuẩn bị có dấu hiệu tiếp tục tái phát cơn điên lúc nãy.
- Ơ ờ... Nhưng mà... Cái này... Có giới hạn thời gian... Mà đúng hong...
- Giới cái con mẹ mày!
- Mày nghĩ tới lúc cái ảo cảnh c·hết bầm của mày hết giờ thì tinh thần của thằng nhỏ có còn bình thường được nữa không thằng kia!
Gương mặt xấu trai của chàng trai xấu trai bây giờ rúm ró, run rẩy.
Việc cả đám của chàng trai xấu trai tự tiện chạy tới đây thu thập dữ liệu của thằng nhỏ đã là một việc làm bất ổn.
Bây giờ thằng nhóc này mà còn gặp vấn đề gì không lành nữa thì chàng trai xấu trai tin chắc luôn 101% là chưa cần mấy ông già trên kia làm gì thì ông đội trưởng đã luộc hết cả đám trước rồi.
- Quá tốt quá tuyệt vời. Vì cái hành động tốt đẹp của mày mà cả đám sắp lên đường rồi đấy.
Cô gái thở hắt ra, chán chường chốt một câu kết đầy bất lực.
Phạm Dũng ngồi đằng sau hai người này nghe nãy giờ thì cũng hiểu một hai. Vừa sợ hãi liếc mắt lung tung vừa cầu trời khấn đất cho bản thân có thể yên ổn vượt qua mớ lộn xộn này.
Bất giác liếc qua cái cặp kính đã được cô gái tháo xuống từ khi nào, đột nhiên Phạm Dũng thấy cái đèn báo của cặp kính chớp lên liên tục.
- Chị ơi cái mắt kính.
Phạm Dũng buộc miệng thốt lên.
Cô gái nghe giọng nói phát ra từ đằng sau thì hoảng hồn nhìn về phía cặp kính đang cầm trên tay.
Không do dự nhanh chóng đeo vào xem cái quái gì đang xảy ra.
...
Cặp kính hiện ra khung cảnh bên trong kết giới lúc này đã sắp thành một mớ hỗn đột.
Để tìm ra tiền căn hậu quả của cái mớ đen xám trước mặt thì cô gái chỉ còn cách tua ngược lại một chút.
Hình ảnh bắt đầu quay ngược.
Quay lại lúc thằng Sinh đang dựa vào vách của cái kết giới để nghỉ mệt, vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
Một luồng sáng siêu to khổng lồ từ đỉnh của kết giới nhanh chóng phủ xuống đập về phía thằng Sinh.
Cả người nó nhanh chóng bị bao bọc trong luồng sáng.
Chưa tới 5 giây sau ánh sáng biến mất. Lúc này hai mắt thằng Sinh đang đơ ra, nhìn đăm đăm về phía trước như bị thôi miên.
Đây vẫn chỉ là trạng thái bình thường khi một người dính phải ảo giác của ảo cảnh, không có gì quá đặc biệt.
Vì là ảo cảnh dùng cho tập luyện chứ không phải dùng để chiến đấu nên xung quanh người thằng Sinh lúc này cũng đang hiện lên một lớp màng bao phủ màu xanh. Màu xanh này rất giống màu của những vết hằn trên người con tụ hợp thể ở cái chương nào đó.
Cô gái vẫn đang chăm chú quan sát chuyện gì tiếp theo.
Đột nhiên, cô gái tinh mắt phát hiện trên người thằng Sinh xuất hiện một đốm màu xám tro.
Sau đó là một vài đốm, một số đốm, một mớ đốm, một đống đốm...
Các đốm màu xám tro nhanh chóng xuất hiện càng ngày càng nhiều, dần dần hình thành các mảng nhỏ.
Một mảng... Một vài mảng... Một số mảng... Một mớ mảng... Một đống mảng...
Những mảng này càng ngày càng nhiều và đang có dấu hiệu bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của thằng Sinh.
Không quá lâu, chỉ chưa đầy 10 giây sau cả người thằng Sinh đã biến thành một màu xám tro.
Nhưng chưa dừng lại ở đó được.
Những thứ vật chất màu xám tro này bắt đầu rỏ rỉ khỏi người thằng Sinh, nhỏ giọt lên cái màng bao bọc màu xanh xung quanh người nó.
Màng bao bọc nhanh chóng b·ốc k·hói xèo xèo sau đó mờ dần.
Vật chất lạ thì càng ngày càng rò rỉ nhiều hơn.
Ầm!
Cả cái màng bao bọc không chịu được nữa nổ tung thành từng mảnh màu xanh rồi tan vào không khí.
Vật chất lạ xung quanh không còn bị kìm kẹp nữa bắt đầu phun ra ồ ạt tràn ngập cả cái kết giới.
Cuối cùng hình thành cảnh tượng tùm lum hỗn độn mà cô gái đã nhìn thấy lúc đầu.
Cô gái hoảng hồn nhanh chóng bấm skeep cho thời gian quay về đúng hiện tại.
Hình ảnh lúc này đã đen thui thùi lùi, thấp thoáng có thể thấy những lợn gợn đang trào lên trào xuống.
Chỉ số giới hạn năng lượng của cái kết giới cũng ùn ùn kéo lên qua mỗi giây.
Bây giờ cái kết giới giống như một cái bong bóng đang liên tục bị bơm thêm không khí, dần dần có dấu hiệu không lành.
Giới hạn năng lượng đã lên tới 95%.
Một giây sau nó bay cmn thành 98%.
Rồi cuối cùng là 101%.
Ầm ầm ầm!!!
Cặp kính tịt nguồn.
...
Phía bên ngoài lúc này chàng trai xấu trai cũng đã thấy có gì đó hơi sai sai.
Chưa kịp suy nghĩ mình nên làm gì thì...
Cái kết giới... Nổ.
PS: Chương hôm nay ngắn hơn bình thường, một chút xíu. Lười quá không muốn viết gì thêm.