Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Thế Giới Trò Chơi - Chương 41: Chạy

...

- Con mẹ nó không dứt đúng không hả?

Hai chân thằng Sinh bây giờ đang hoạt động muốn hết công suất và đang có ý định xin phép tạm nghỉ việc sớm nếu cái tình trạng c·hết tiệt này vẫn tiếp tục thêm vài phút nữa.

Sau lưng nó lúc này thì vẫn là một bầy ác linh đang vật và vật vờ bám theo.

Thiệt ra nếu nhìn qua thì sẽ thấy tốc độ của đám quái thật sự không nhanh. Không phải là chậm như rùa nhưng ít ra thì chắc chắn là chậm hơn nó.

Nhưng mà ngặt một nỗi là cái đám này thì xuyên tường được còn nó thì không được.

Nên hiện tại là nó phải vừa chạy vừa dùng cái đầu có IQ vô cực của mình để nghĩ cách xem làm sao để thoát khỏi cái tình hình hết sức là tình hình trước mắt.

Chứ mà để như vầy thêm vài phút thì trước khi c·hết vì bị đám kia luộc thì nó sẽ c·hết vì kiệt sức mất.

- Hệ thống có cách gì không mày?

[Ai biết ký chủ đâu.]

- Móa tao c·hết thì mày sống làm sao hả cái hệ thống kia?

[Hơ hớ bổn hệ thống sao lại để ký chủ c·hết dễ dàng như thế được? Nhưng thấy ký chủ ăn hành vui quá nên hệ thống không nỡ phá đám.]

- CMN chắc tao chém c·hết mày quá!

[Chấp 10 ký chủ.]

Vừa cố gắng chửi nhau với cái hệ thống nó vừa ngoặt sang một lối rẽ khác. Tính ra nó quẹo từ nãy tới giờ cũng đâu đó tổng cộng khoảng hơn chục lần rồi.

May cho nó là đám ác linh này không quá thông minh nên chỉ đuổi theo bằng đường thẳng, chỉ khi nào nó bỏ xa quá đám này không đuổi kịp thì mới xuyên tường bám theo thôi.

Vừa chạy vừa nhớ lại là ở phía trước bên trái có cái cầu thang, nó tính là sẽ chạy xuống dưới để dễ bề hoạt động.

Chứ từ khi nó lên mấy tầng trên thì mấy dãy hành lang đã làm giảm độ linh hoạt của nó quá nhiều mà tác dụng ngăn chặn đám quái phía sau thì lại không được bao nhiêu.

Kèm thêm mấy cây cột trụ nằm sừng sững giữa đường làm nó mém có vài pha u đầu sứt trán nữa.

À mà đâu phải mém.

nó vừa bực bội vừa lấy tay xoa xoa mồ hôi trên trán. Tay nó lỡ quẹt phải một hai cục u to tướng nằm kế bên nhau không rời như thể tụi này là hai anh em đồng chí vậy.

Lý do mà trên người nó có mấy tác phẩm như này thì cũng dễ hiểu. Đâu phải lúc nào nó cũng né kịp mấy cây cột c·hết tiệt kia đâu. Ăn vài cục u trên đầu là chuyện hết sức bình thường.

- Móa cũng may là không đập trúng mũi miệng chứ không là giờ này xong đời.

Vừa than thở nó vừa ngoặt một phát sau đó nhanh chóng bám vào cái lan can cầu thang, sau đó vèo vèo phóng xuống.

Đám ác linh phía sau thì vẫn tà tà đuổi theo.

Nhân cơ hội đó thì thằng Sinh tiếp tục ngoặt một phát 180 độ sau đó tiếp tục bám lan can phóng xuống.

Những tưởng đám này sẽ có cơ hội bị bỏ xa, nhưng không không không!

Từng con từng con ác linh một bắt đầu chui xuyên qua cầu thang sau đó chui thẳng xuống dưới.

Nên là bây giờ trên đầu nó đang ào ào trút xuống từng luồng khí lạnh từ đám ác linh thốc ra.

- Xung con mẹ nó kích!

Nó nhanh chóng quay mặt chếch về hướng sân sau của trường. Luồng sáng từ kỹ năng lại tiếp tục lóe lên kéo theo cái cơ thể của nó bay sượt qua góc tường của dãy lớp mẫu giáo.

Chỉ cần sơ suất lệch một tí qua trái là có khi cả người nó bị đập gãy làm hai khúc rồi.

Nhanh chóng thở hắt ra một cái sau đó nó tiếp tục vòng ngược về phía hành lang sau đó tiếp tục chạy.

Nó đang men theo cái hành lang kế bên phòng tập thể dục kiêm luôn phòng ngủ trưa của đám học sinh bán trú như nó.

Vừa chạy vừa ngó qua thấy cái bức tường sơn màu xanh lét làm nó càng thêm khó chịu. Trời đã âm u còn gặp toàn mấy màu ma quái.

Không để ý cái bức tường quá lâu, nó nhanh chóng tiếp tục co dò phóng thẳng trước khi bị đuổi kịp.

Đám ác linh từ việc sà xuống đầu nó cũng đã chuyển hướng xuyên vào mấy bức tường của phòng thể dục sau đó đồng loạt xông ra.

Nó đang chạy phía trước nghe tiếng ù ù đằng sau thì cũng đoán được đại khái chuyện gì xảy ra. Chỉ có thể thầm chửi mấy cái bức tường vô dụng không làm được trò trống gì vừa tiếp tục ngoặt vào cái hành lang dọc theo cửa phòng ăn.

Nó phải chạy ngược ra sân trước, dù sao ở đó rộng và ít chướng ngại hơn so với mấy chỗ c·hết tiệt này.

[Ký chủ chưa đuối luôn hả? Hệ thống mới quay dô tìm bắp nước ngồi coi ký chủ bị ăn hành, tưởng ký chủ sụm lâu rồi chứ?]

- Im!

Thằng Sinh không có thời giờ để quan tâm tới cái hệ thống đang inh ỏi trong đầu nó lúc này.

Nó nhanh chóng băng ngược về phía chỗ có mấy cái máy tập thể dục sau đó chuẩn bị vòng ra ngoài.

Đột nhiên.

Từ phía mà nó đoán là gần gốc cây cổ thụ trồng trên dãy sỏi trải dài gần hết khuôn viên trường nó.

Tự dưng xuất hiện một tia sáng đột ngột phụt ra.

Qua khóe mắt của cái con mắt dởm của mình nó có thể thấy một ánh sáng trắng lóe lên.

Ngay sau đó là một cảm giác nóng nóng sượt qua lưng nó một cách nhanh chóng.

Phốc!

Nó có thể nghe thấy một số tiếng động vang lên đằng sau lưng, nhưng chưa thể dừng lại để coi chuyện gì xảy ra được.

Chạy xa một tí cho nó an toàn.

Tới chỗ có cái bàn đá khắc bàn cờ tướng thì nó dừng lại, tay vịn vào cái ghế đá bên cạnh sau đó ngoái đầu về phía sau.

Trước mặt nó vẫn là một đống bảng màn hình hệ thống nằm chồng chéo lên nhau.

Nhưng hình như đám ác linh vừa nãy còn đuổi theo nó đã dừng lại.

- Tụi nó bị gì hả hệ thống? Sao đứng hết mẹ rồi?

[Mục tiêu đang mất máu hàng loạt.]

Mang theo một dấu chấm hỏi to đùng, nó bỏ tay khỏi cái ghế sau đó cẩn thận nhích lại gần chỗ cái đám quái kia.

Đi vài bước thì nó có thể thấy phía trước đang có một đống ánh sáng đang bập bùng ngọ ngoạy giữa trời.

[Lúc nãy có một luồng năng lượng thánh đã va phải đám sinh vật định cho ký chủ ăn hành. Đám đó giờ đang bị năng lượng thánh đốt. Nếu không có gì đặc biệt xảy ra nữa thì cỡ vài phút sau toàn bộ sẽ bị đốt c·hết hết.]

- A đu.

Thằng Sinh chỉ biết đứng ngớ người nghe hệ thống giải thích, mồm há hốc không biết phải nói gì lúc này.

Bỗng từ cái đầu có IQ vô cực của nó nhảy ra một ý tưởng.

Nếu đám này sắp ngủm, tại sao nó không thừa cơ vơ vét một tí điểm kinh nghiệm?

Dù sao để đó thì cũng khá lãng phí.

Nói là làm, nó nhanh chóng đi mượn một số năng lực của mấy đứa đàn em.

Lòng bàn tay trái của nó phừng lên một tia lửa màu cam, lòng bàn tay phải thì là một tia điện màu xanh.

Sau đó hai luồng năng lượng khác nhau bao lấy hai bàn tay của nó.

Sải bước ngênh ngang phóng tới, nó bắt đầu chụp vào cái đống đang lúc nhúc trước mặt.

[Ký chủ vừa đ·ánh c·hết ác linh LV 1 nhận được 2 kinh nghiệm.]

[Ký chủ vừa đ·ánh c·hết ác linh LV 2 nhận được 3 kinh nghiệm.]

[Ký chủ vừa đ·ánh c·hết ác linh LV 1 nhận được 1 kinh nghiệm.]

[Ký chủ vừa đ·ánh c·hết ác linh LV 2 nhận được 1 kinh nghiệm.]

- Ủa sao ít vậy?

[Hơ ký chủ khôn quá! Người ta yếu sắp c·hết ký chủ mới mò tới đánh thì cho nhiêu đó là phước đức lắm rồi còn chê khen đủ kiểu.]

Nghe cái hệ thống nói thì nó mới hiểu tại sao nó chém c·hết quá trời quái mà mỗi con chỉ cho nó được đâu đó vài ba điểm kinh nghiệm.

Thì ra là do nó không có tác dụng gì ngoài làm màu nên kinh nghiệm mới ít tới như vậy.

Chứ nó mà tự thân chém từng con một thì đương nhiên không thể ít ỏi như thế được, ít lắm cũng phải vài trăm.

PS: Buồn ngủ.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free