Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Thế Giới Trò Chơi - Chương 22: Trò chơi mới

...

Phạm Dũng bước vào phòng của cha mình. Căn phòng được bày trí một cách đơn giản, với một chiếc giường nằm trong góc, một cái kệ sách nhỏ, một bàn làm việc với vài tập hồ sơ gì đó ở trên, bên cạnh còn có một chiếc laptop.

Ông Kiên đang ngồi phía sau bàn làm việc, chống cằm suy nghĩ.

Thấy con mình bước vào, Phạm Kiên quay sang nhìn:

- Sao không về phòng dưỡng thương?

- Không sao đâu thưa cha. Dù sao con cũng được cứu chữa gần như khỏi hẳn rồi.

Vừa nói Dũng vừa tìm cho mình một cái ghế phía bức tường đối diện với bàn làm việc, ngồi xuống.

Vừa an vị trên cái ghế, Dũng bỗng khẽ nhíu mày:

- Sao con không thấy tộc chủ đâu?

- Ta cũng không rõ. Ngày hôm qua sau khi con m·ất t·ích, tộc chủ đột nhiên cũng đi đâu không rõ, trước khi đi anh ấy có bàn giao công việc lại cho ta trong vài tuần, ta tưởng là đi truy tìm con.

- Bọ khốn đó mở kết giới cấp A, còn là loại kết giới ảo ảnh, tộc chủ không thể tìm ra con sớm được. Dường như vụ việc này là một kế hoạch được chuẩn bị rất kỹ, nếu không may mắn được cứu chắc giờ con cũng không còn ở đây.

Phạm Kiên lại trầm ngâm suy nghĩ một hồi, sau đó nói:

- Việc con có cảm ứng với Thiên Châu đã bị bại lộ, chắc hẳn thời gian tới sẽ không được yên ổn. Ta sẽ điều con đi khỏi gia tộc để đảm bảo an toàn cho con. Cuối tháng nay mọi thứ sẽ xong xuôi.

- Con sẽ đi đâu?

- Lực lượng đặc nhiệm của thành phố. Chứng minh thân phận giả ở trong này không dễ làm, nếu không thì ngày mai con đã có thể xuất phát.

- Vâng.

Lông mày của Phạm Dũng nhíu nhíu mấy cái, sau đó dãn ra. Bỗng anh sực nhớ tới một việc, rút ra trong túi một mảnh giấy.

- Con tìm thấy cái này, không biết có phải nó là chữ hay không?

- Đưa ta xem.

Phạm Kiên vừa nói, mảnh giấy trong tay Phạm Dũng nhanh chóng tự động bay về phía ông.

- Là chữ nổi. Lão Ngô có dùng cái này. Cầm về đi, lão đang công tác ở một chi nhánh của lực lượng đặc nhiệm, ta sẽ nói việc này với lão ấy, sau khi gặp lão cứ đưa thứ này để lão xem.

- Vâng. Vậy con xin phép về nghỉ ngơi, còn vài thứ cần chuẩn bị cho chuyến đi. Con nghĩ nên chuẩn bị đầy đủ đề phòng tình huống như vừa rồi.

...

Đã nửa tháng sau khi thằng Sinh làm xong cái nhiệm vụ kỳ cục kia. Trong lòng nó cứ thấy có gì đó cấn cấn, nhưng cố nhịn không hỏi hệ thống gì thêm. Nó nghĩ rằng đến thời điểm thích hợp hệ thống sẽ nói cho nó sau, còn giờ moi móc cũng chả có ích lợi gì.

Sau lần ngất xỉu khó hiểu đó, tinh thần của nó b·ị t·hương tổn một phần khiến MP giảm sút 10 điểm. Về đến thành phố thì nó cuối cùng đã có cách để chữa trị cái vấn đề của mình.

Moi từ thằng Khải nó lụm được một cái bài tập rèn luyện tinh thần đơn giản. Thứ này cũng chưa được tính là công pháp hay gì gì đó, nó chỉ giống như một bài tập thể dục bình thường cho não ở cấp độ thấp nhất mà thôi. Nhưng với cường độ tinh thần yếu gà của nó thì cuối cùng sau nửa tháng thì đầu nó dường như đã khỏi hẳn.

Vừa ngồi ăn cơm, nó vừa nhẩm tính thời gian. Kỳ hạn một tháng của cái thứ chức ra mấy trò chơi kia cũng đã gần đến, nó đang muốn kiểm chứng xem điều nó nghĩ có chính xác hay không.

Những điều kỳ dị đã xảy ra suốt cả tháng nay, nhưng những thứ này cho nó có một cảm giác khá là quái dị. Giống như mấy mảnh ghép lung tung ghép vào nhau lâu lâu lại bị lòi ra vài chi tiết gì đấy.

Suy nghĩ nhiều quá nó cũng lười nghĩ nữa, nhanh chóng giải quyết cái phần cơm của mình sau đó đi lang thang một tí cho tiêu cơm.

Đáng lẽ thông thường giờ này băng đảng của nó đang tập trung quân số trên mấy dãy lầu để chuẩn bị choảng nhau với vài thành phần đối thủ, nhưng chắc tại tốc độ ăn của nó nhanh quá nên chưa thằng nào xong cả.

- Gì đây?

Khi đang rảo bước trên cái hành lang chuẩn bị về tới lớp, thằng Sinh cảm thấy một cảm giác hoa mắt chóng mặt nhẹ, như thể có một lực hút từ đâu đó muốn kéo nó đi đâu đó.

Đầu nó đột nhiên lóe lên ý nghĩ muốn đi vào thế giới trò chơi.

- Vãi l, thì ra báo hiệu là báo hiệu như này hả trời? Sao nó không trực tiếp kéo người ta vào luôn nhể?

[Theo thông tin điều tra được thì dường như hệ thống trò chơi không có đủ năng lượng để can thiệp quá sâu vào thế giới thực.]

- Nghĩa là nó y như mày, dùng một số mánh lới để xâm nhập b·ất h·ợp p·háp vào một số nơi?

[Đúng thế.]

- Nghĩa là sau này nó có thể can thiệp sâu hơn?

[Cũng đúng thế.]

- Nghĩa là cmn sau này có khi tao đang ăn cơm thì đột nhiên sẽ bị kéo đi chơi mấy trò chơi của nó?

[Có thể... Là đúng thế.]

- Bà mẹ!

Chửi tục một tí, thằng Sinh nhanh chóng dùng suy nghĩ để tiến vào không gian riêng của mình trong thế giới trò chơi.

...

"Keng! Chào mừng người chơi đã trở lại."

Thằng Sinh lại xuất hiện trong căn phòng quen thuộc. Thử dùng suy nghĩ hô hoán hệ thống g·ian l·ận nhưng không có phản hồi, có lẽ là do không có năng lượng để can thiệp vào tới không gian này như lời nó nói.

Lúc này, hệ thống trò chơi đột ngột thông báo.

"Keng! Trò chơi mới sẽ bắt đầu sau 10 phút nữa, tất cả những người chơi không tiến vào không gian trò chơi sau thời gian này sẽ bị loại."

- Hệ thống cho tao hỏi là nếu người chơi đang b·ất t·ỉnh hoặc rơi vào một số trạng thái mất ý thức thì sẽ như nào?

"Trước mắt việc tiến vào không gian trò chơi là việc người chơi phải chủ động thực hiện, hệ thống không liên quan đến việc này. Mọi thứ vẫn diễn ra đúng theo quy tắc."

- Vãi thật. Nghĩa là lỡ có ai đang b·ất t·ỉnh sâu quá mà 10 phút nữa không tỉnh thì...

"Nếu người chơi không tiến vào không gian trò chơi, sẽ bị loại."

Nghe câu trả lời lạnh như tủ lạnh của cái hệ thống trò chơi xong thì thằng Sinh cũng đếch biết nói gì, chỉ biết thở dài cảm thán. Cuộc sống này thật không dễ dàng.

Trong thời gian chờ đợi thì thằng Sinh cũng tranh thủ mở cái giao diện của hệ thống trò chơi lên, dù sao lần trước vì quá mệt đầu nên nó cũng không để ý tới cái này, lần này có dịp phải coi thật kỹ càng để dễ dàng thao tác.

"Thông tin người chơi

Tên: Kem Nhựa

ID: 621093

Điểm tích lũy: 11000

Kỹ năng: Không

Trang bị: Không

Vật phẩm: Quyền mở khóa cửa hàng x1, thẻ năng lực x1

Thành tựu: Người dẫn đầu, gấp đôi thời gian

Đánh giá năng lực tổng thể: Cấp E"

- Giờ tao sử dụng quyền mở khóa cửa hàng được không?

"Bạn có thể sử dụng vật phẩm này."

- Vậy sử dụng quyền mở khóa cửa hàng.

"Đã xác nhận sử dụng quyền mở khóa cửa hàng, hệ thống sẽ quay ngẫu nhiên các cửa hàng của những trò chơi có sẵn, xác suất cao sẽ mở khóa cửa hàng của những trò chơi bạn đã hoàn thành."

- Đm ngu thật chứ, biết vậy để sau này dùng, chứ cái Endl·ess Runner có cái mẹ gì đâu trời ơi!

Thằng Sinh phải cố lắm mới đè được xúc động thốt một câu chửi tục của mình. Vừa cầu mong cho kỳ tích xuất hiện nó vừa tự chửi bản thân, đúng là không có cái ngu nào bằng cái ngu nào, với cái quả đầu có IQ vô cực của nó mà vẫn mắc sai lầm thì đúng là hết nói nổi.

Lại bắt đầu làm màu làm mè, nó căng cái con mắt đã sắp hết hạn sử dụng của mình lên để nhìn vào cái màn hình. Những gì nó thấy là hàng đống hình tròn vuông tam giác gì đấy đang chuyển động theo một hướng nào đấy. Nhìn được vài giây mỏi mắt quá nó cũng chả thèm nhìn nữa.

Trong đầu nó chắc mẩm là sẽ mở ngay Endl·ess Runner chứ đếch thể nào là một cái cửa hàng khác được, dù sao xác suất quá nhỏ.

Sau bao nhiêu thời gian chờ đợi, rốt cuộc cái hệ thống trò chơi cũng hoàn thành công việc quay thưởng của mình.

"Keng! Quay ngẫu nhiên hoàn tất. Chúc mừng bạn đã mở khóa thành công cửa hàng của..."

PS: Hu hu, đây là hậu quả của việc ham chơi :)

Đừng hỏi gì thêm, chỉ là tác quên viết thôi :) Không biết từ giờ tới cuối năm sẽ được bao nhiêu chương nữa.

Khoảng vài ngày đến một tuần nữa sẽ có chương mới. Yên tâm chương tồn, không nhiều nhưng cũng có. Thời gian tùy thuộc vào việc tác có lười viết thêm chương mới hay không. Gửi lời xin lỗi muộn màng đến người đọc.

Truyện sẽ chưa drop.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free