Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Thế Giới Ta Đã Trở Về - Chapter 2:

“Anh cả, anh tìm em có chuyện gì vậy?” Lâm Phong nhìn về phía người vừa thắng cuộc trong trận đấu tay đôi cam go, Lôi Hổ. Cậu biết rõ, Lôi Hổ tìm cậu vào lúc này chắc chắn là có chuyện quan trọng.

"Không có gì, chỉ là muốn nhìnmatwj em lần cuối trước khi em rời khỏi thế giới này."

Lời này có ý gì… Lâm Phong còn chưa kịp hỏi hết câu, bỗng cảm thấy tám giác quan của mình, bao gồm cả sức mạnh tinh thần và cảm giác linh hồn, trong khoảnh khắc biến mất.

Mở mắt ra, trước mặt cậu là mười hai chiến hạm vũ trụ khổng lồ của nhân loại đang đồng loạt khai hỏa. Con tàu mẹ của cậu lập tức hóa thành một vũng máu.

Y hệt như giây cuối cùng trước khi cậu xuyên không.

Lâm Phong thậmới có thể tưởng tượng được vẻ mặt hớn hở của tên đó.

“Lão Chu, có việc thì xuống trước nhé.” Lâm Phong mở giao diện nhắn tin, gõ xong dòng chữ này rồi nhìn đồng hồ, sau đó tắt máy tính.

Dù không thấy, nhưng Lâm Phong có thể chắc chắn lão Chu sẽ trả lời một câu “OK, ngày mai nếu lên được thì mình đánh tiếp.”

Lâm Phong lặng lẽ bấm giây theo thời gian thực…

“Một thùng sữa chua giảm giá, nửa cân lạp xưởng Quảng Đông, với cả Tiểu Cường muốn một số mới của tạp chí 《Mầm Non》. Mua xong nhanh về nha, để…”

Lâm Phong thở ra một hơi, giống như toàn thân vừa trút hết gánh nặng, nằm vật ra giường theo hình chữ đại.

“Mình… mình hình như đã trở về rồi.”

Nằm trên giường, Lâm Phong lẩm bẩm một mình. Ánh sáng ngoài cửa sổ đã mờ dần, nhưng một tia sáng tàn vẫn ngoan cường chiếu vào người cậu, làm bừng sáng căn phòng.

Lâm Phong giờ không còn cảm giác được nấm vũ trụ trong cơ thể, linh hồn cũng không còn sinh mệnh hư không, thậm chí ngay cả thể xác cũng yếu ớt đến mức khó tin.

Nhưng dù sao, thế giới này không có nhiều nền văn minh rắc rối ở các hành tinh khác, và con người cũng không phải vật nuôi của người ngoài hành tinh.

Không biết vì lý do gì, Lâm Phong đã đi đến một thế giới rất giống Trái Đất, chỉ có điều thế giới đó đầy rẫy hiểm nguy mà thôi.

Nhưng bây giờ cậu đã trở về. Còn những người bạn ở thế giới kia thì sao? Ừm, với trí tuệ và tài năng của Lôi Hổ anh cả, người vừa trở thành một trong năm phe phái lớn của tinh minh, thậm chí cả cuộc khủng hoảng của Trái Đất cũng đã được giải quyết, không còn nguy hiểm gì nữa. Cậu không cần phải lo lắng.

Huống hồ, Lâm Phong cũng không muốn chiến đấu vì nền văn minh. Ngay cả ở thế giới kia, suy nghĩ của cậu vẫn là “trời sập thì có người cao hơn chống đỡ.”

Anh ta thậm chí đã mấy lần đặt cược mạng sống của mình vào Lâm Phong, còn truyền thụ rất nhiều kiến thức và kỹ năng mà không hề giấu giếm.

Thế là Lâm Phong trở thành người cao trong thế giới kia, và đương nhiên cậu đã làm những gì một người cao nên làm.

Nhưng bây giờ, những người cao hơn đã xuất hiện, nguy cơ đã được giải quyết, và cậu cũng đã quay về.

Còn nấm vũ trụ mất thì thôi, chỉ là tiếc một chút vì sinh mệnh hư không không còn, dù sao cũng đã nuôi dưỡng lâu như vậy.

“Bảo mày đi mua đồ nửa ngày rồi còn lề mề, đi mau lên!” Ngoài cửa truyền đến tiếng gầm sư tử Hà Đông chính hiệu, rất rõ ràng chiêu Sư Hống Công lão luyện này chỉ có thể xuất phát từ dì của Lâm Phong.

“Biết rồi, đi liền đây.” Lâm Phong như mọi khi, hai tay đút túi quần, chỉ có điều khí chất dường như đã thay đổi long trời lở đất.

Ừm, cái cảm giác linh hồn này thật sự có hiệu quả. Trước đây bận bảo vệ Trái Đất, thậm chí còn không có thời gian để tận hưởng một mối tình ngọt ngào.

Lâm Phong đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu để mua đồ, tùy ý để suy nghĩ của mình bay bổng, mặc sức tưởng tượng đủ loại tương lai.

Rất rõ ràng, thời kỳ huấn luyện và chiến đấu vì Trái Đất đã không thay đổi quá nhiều bản tính của Lâm Phong.

Lâm Phong dừng lại bên cạnh chiếc ghế dài nơi ông chủ sạp báo dưới lầu đang ngủ gật, quay đầu nhìn về phía cửa sổ trên tòa nhà cao tầng xa xa.

Ánh mắt cậu sắc bén, dường như xuyên thấu không gian, ánh mắt vượt qua một khoảng cách rất xa đối mặt với Trần Mặc Vy.

“Có ý tứ, rất có ý tứ.” Trần Mặc Vy lẩm bẩm một mình, theo bản năng liếm môi. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy khả năng dự đoán của mình sai lầm.

“Em cảm thấy Lâm Phong vừa rồi hình như liếc chúng ta một cái.”

“Bỏ cái cảm giác đó đi, Gia Huy, anh vừa nãy còn nổi cả da gà.”

Diệp Thắng thậm chí không cần nhìn, liền biết âm thanh phía sau là từ Giáo sư Trần Hiểu truyền tới, liền tiện tay tắt điện thoại của Giáo sư Trần Hiểu.

Nhưng Lâm Phong không muốn bận tâm những chuyện vặt vãnh này. Cậu muốn cho mình một kỳ nghỉ. Trước đây đã liên tục tham gia các trận chiến ngày đêm trong một thời gian dài, mặc dù đã nghỉ ngơi một thời gian, nhưng cảm giác bây giờ vẫn chưa thực sự tỉnh táo.

“Ài, Lâm Phong đấy à, lại đến mua tạp chí văn học à?”

Nghe thấy ông chủ sạp báo bên cạnh hỏi, Lâm Phong tùy ý đáp, “Vâng, cũng được ạ.”

“Lâm Phong à, nghe nói cháu muốn đi du học?”

“Đâu có, chỉ là xin thôi ạ, ai mà muốn cháu chứ?” Lâm Phong ngậm một túi sữa chua trong miệng, ngồi xổm trên vỉa hè lật tạp chí.

Phong thư này thậm chí không giả. Rất rõ ràng, khả năng đó sẽ xảy ra, hẳn là người được gọi là kẻ giật dây đã quyết định lật bài một phần.

Vậy thì cứ đến thôi. Lâm Phong bây giờ đối với những thứ này thấy rất nhẹ nhàng, đã có chút khí chất giống như anh cả Lôi Hổ của cậu trên Trái Đất trước đây.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free