Giới thiệu
Văn án: Thuở niên thiếu, Tô Hảo từng si mê Chu Dương, nàng thích nụ cười của hắn, chìm đắm trong vẻ phong trần phóng đãng của hắn. Nàng dốc hết tâm tư theo đuổi, ngỡ rằng một ngày nào đó hắn sẽ động lòng. Chẳng ngờ, Chu Dương từ trước đến nay vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng làm đủ mọi chuyện. Đừng nói là yêu thích, ngay cả một tia hảo cảm cũng chưa từng có. – Về sau, nhờ sự mài giũa của cuộc đời, tuế nguyệt thoi đưa, Tô Hảo trở nên thấu hiểu sự đời hơn, mới nhận ra Chu Dương từ trước đến nay chưa từng coi trọng nàng. Tình cảm của nàng, bất quá chỉ là một trò đùa. Tâm nàng tĩnh lặng như tờ, nỗ lực vực dậy cuộc đời. Vạt váy tung bay, tự do tự tại. – Đêm khuya buông xuống, Chu Dương mở cửa, chân bước xiêu vẹo, nắm chặt tay nàng, sau đó thấp giọng nói: “Tô Hảo, hãy nhìn ta.” Chu Dương, kẻ phong lưu phóng đãng này, chưa từng thiếu nữ nhân, cũng chẳng thiếu tiền tài, càng không thiếu quyền thế, là kẻ ngông cuồng bất kham. Hắn từng né tránh tình cảm của Tô Hảo, chỉ biết đứng trên cao nhìn xuống nàng đang chới với, bơ vơ. Mãi cho đến một ngày, hắn muốn nuốt trọn nàng vào lòng, nghiền nát bóp tan, để nàng hồi tâm chuyển ý, để trái tim nàng chỉ thuộc về hắn. Một lời khái quát: Đừng theo đuổi ta, ngươi không xứng. Lập ý: Nữ chủ kiên cường dũng cảm, cần mẫn suốt đời.