Thần Đế (Dịch) - Chương 2486
Đối mặt với năng lượng phô thiên cái địa giống như hồng thủy, không gian quanh người Pháp Diệp đã cấp tốc run rẩy, nhất thời Pháp Diệp phun ra một ngụm huyết khí, Thổ Trấn Thiên Thạch từ trong ngực hắn bay vọt lên cao!
- Xoẹt!
Thổ Trấn Thiên Thạch đón gió lớn lên, ánh sáng thần quang phô thiên cái địa lan tràn thổi quét.
- Ầm!
Năng lượng hủy diệt nổi lên trên không trung, Thổ Trấn Thiên Thạch bị Pháp Diệp dùng kình khí toàn thân đánh nát, năng lượng ngập trời chiếu lên trước người Tô Dật.
- Thổ Trấn Thiên Thạch là của ngươi, vậy ngươi hãy tận mắt nhìn ta phá hủy nó! Ha ha ha!
- Không hay rồi!
Ánh mắt các cường giả lộ ra vẻ khiếp sợ, lúc này Tô Dật đã vọt ra mấy ngàn dặm, đường ngôi sao kéo dài không có ý tứ dừng lại, trực tiếp đâm vào đến trong lòng Pháp Diệp!
- Ùng ùng!
Chỉ một thoáng, Pháp Diệp kèm theo Thổ Trấn Thiên Thạch bể tan tành, bỏ mình hồn tiêu.
Huyết vụ đầy trời nhuộm đẫm thiên địa, quang mang của Thổ Trấn Thiên Thạch cũng phiêu đãng trên bầu trời!
Trên thương khung, một cổ thổi quét ngập trời, lan tràn tạo thành từng vòng rung động đen nhánh, trong nháy mắt đường ngôi sao dừng lại.
Đứng chính giữa tia sáng, Tô Dật đắm chìm trong ánh sáng của Thổ Trấn Thiên Thạch, những quang mang nhỏ vụn như tìm được chủ nhân, điên cuồng bám vào trên người hắn.
- Ùng ùng!
Giờ phút này, thân hình Tô Dật một lần nữa tăng vọt, thân ảnh lóe sáng xung quanh tựa như thần minh!
- Lão Đại!
- Dật nhi!
- Tô Dật!
Ba tiếng kêu gọi, giờ phút này Tô Dật cũng không nghe thấy, Tô Dật có thể cảm giác được chỉ có hơi thở bản thân đang điên cuồng bạo trướng!
Con mắt chợt lóe, trong ánh sáng ngôi sao, Tô Dật ngẩng đầu, chỉ thấy trong cái khe không gian đen nhánh rơi xuống một đạo Cửu Thiên Huyền Lôi vô cùng tráng kiện.
Huyền Lôi phá không, sinh cơ rơi xuống và bị thiêu cháy!
Giờ phút này Tô Dật đã không thể động đậy, nhìn cái khe thời không xuất hiện huyền lôi, Tô Dật nhất thời cảm giác được một loại vắng lặng của sinh mệnh.
Cảm giác này, kỳ lạ mà huyền bí, khi Tô Dật ở Địa Cầu xuyên không đến đây cũng từng trải qua.
Ban đầu chính là đạo tia sáng này hiện lên, sau khi có không gian thần bí bảo vệ, Tô Dật mới tới mảnh dị giới đại lục này.
- Đây là mệnh số của ta tới rồi sao?
Tô Dật hít thở sâu một hơi, chợt hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tô Dật hiểu rằng, cuối cùng mình không thuộc về nơi này, chỉ có điều mọi chuyện tới quá nhanh!
Hỗn Nguyên Cổ Chung đã tan ra làm một thể lại một lần nữa xuất hiện quanh người Tô Dật.
Bốn miếng Trấn Thiên thạch Thổ, Thủy, Phong, Hỏa nhanh chóng vận chuyển trước người Tô Dật.
- Nhưng ta vẫn chưa muốn rời đi!
Tô Dật khẽ thở dài, nhìn đám người mẫu thân, dì nhỏ, Vân Tinh, Vân Thiền Y, Tô Tiểu Soái, năng lượng xung quanh đã mênh mông đến cực hạn.
Bỗng dưng, hai mắt Tô Dật đỏ hồng, bàn tay giơ lên, cuối cùng lại vô lực để xuống.
Tô Dật biết, đây là lúc hắn sắp sửa phải trở về.
Chớp mắt đã đi tới mảnh thổ địa này hơn hai mươi năm, ở nơi này dương danh bốn phương, cưới vợ sinh con, hoàn thành mơ ước của một người đàn ông từ lúc sinh ra.
Hôm nay rốt cục mình đã có thành tựu bất thế, ngăn cản Thái Cổ đại kiếp, giết Pháp Diệp, trở thành Thái Cổ Chí Tôn bất hủ muôn đời.
Nhưng mọi chuyện kết thúc nhanh như vậy sao.
Số mệnh thật là thú vị, đôi mắt Tô Dật rưng rưng, ngắm nhìn thương khung đại đại, năng lượng phập phồng, trong lòng không khỏi cảm khái!
Pháp Diệp vừa chết, thiên địa năng lượng cũng không rơi xuống mà bay ngược lên, Huyền Lôi lóng lánh, chung quanh Tô Dật Huyền Lôi cuồn cuộn.
Không gian đen nhánh trên vòm trời không ngừng bộc phát ra thanh âm trầm muộn, giống như thú dữ viễn cổ thức tỉnh.
Lúc này, từ nơi xa tất cả mọi người đều nhìn ra có cái gì không đúng.
- Dật nhi, ta là mẫu thân của con! Mau trở lại đi!
Hai chân Ôn Phù run rẩy, muốn chạy về phía Tô Dật!
- Tô Dật, ngươi mau trở lại!
Vân Tinh vào thời khắc này cũng tỉnh lại, lớn tiếng khóc nức nở.
Nhìn thấy Cửu Thiên Huyền Lôi sắp rơi xuống, khí tức hủy diệt vô cùng vô tận từ hư không thẩm thấu ra, giống như muốn hủy diệt sinh linh cả vùng đất, trong nháy mắt mọi người đều rơi lệ.
- Yêu có kiếp số, người cũng có kiếp số! Tô Dật đột phá đỉnh phong Nguyên Thiên cảnh, đây là khảo nghiệm của trời cao đối với hắn!
Ánh mắt Vô Ngu run rẩy.
Trong tinh vực, sớm đã có truyền thuyết, khi võ cảnh con người đạt tới đỉnh phong tất có kiếp số.
- Ngươi đừng nói mấy lời rắm thúi! Lão Đại ta chính là mệnh số, cần kiếp số gì chứ!
Nghe vậy, ánh mắt Tô Tiểu Soái run rẩy.
Chợt, sắc mặt đám người Tô Thiên Tước, Linh Lam Âm và Vân Thiền Y ngưng trọng, bước ra một bước, theo sát phía sau!
Lúc này, năng lượng không gian cực hạn hủy diệt, tia sáng Huyền Lôi giống như lan tràn ra tia sáng khiếp đảm, làm cho chúng sanh căn bản không cách nào phản kháng, nhẹ nhàng quăng đám người Tô Tiểu Soái đánh tới trọng thương!
- Tô Dật!
- Dật nhi, trở lại đi! Mẫu thân còn chưa ôm con!
Nhìn thấy không còn cách nào, toàn trường kinh hô, đám người Ôn Phù và Ôn Phúc Diệp lại càng khóc đến cạn nước mắt.
- Vù vù!
Huyền Lôi trên đỉnh rốt cục rơi xuống, trong mảnh quang huy sáng ngời, Tô Dật như lấy lại tất cả hồi ức trên mảnh đại lục này!
Một mảnh trắng xoá, không gian trong nháy mắt bể tan tành, lệ quang mãnh liệt bao phủ Tô Dật, Tô Dật chỉ để lại một câu nói:
- Ta thật sự rất muốn quay lại Thiên Man!
Trên bầu trời chỉ để lại những lời này, sau đó một tia sáng chói mắt hung hăng rơi xuống.
Huyền Lôi vô cùng, năng lượng Chu Thiên điên cuồng khuếch tán, làm cho linh hồn chúng sanh không ngừng run sợ!
- Ùng ùng!
Không gian chung quanh dưới va chạm năng lượng đáng sợ, nhất thời vặn vẹo nứt vỡ!
- Ầm!
Thanh âm của năng lượng giống như sấm rền vang vọng thiên địa, tựa như kình lôi hung hãn hủy diệt thế giới, cắt mọi thứ hóa thành hư vô.
Trong thời khắc Huyền Lôi biến mất, Tô Dật dần trở nên vô hình, nhất thời mọi người điên cuồng xông về phía trước, liều mạng!
Trong trời đất ngập tràn tiếng khóc!
Sau đó, câu nói cuối cùng của Tô Dật “Ta thật sự rất muốn trở lại Thiên Man cũng đã trở thành câu nói trong lòng mọi người.
————————————————
Ba ngày sau khi Tô Dật biến mất, mọi người mang theo mong muốn của Tô Dật trở lại Thiên Man.
Ngự Thiên Xuyên, vẫn non sông tươi đẹp, thủy mộc thanh hoa.
Hai nữ đồng bé nhỏ ngồi phía trước ngọn núi cười đùa vui vẻ.
Hai người đều khoảng bảy tám tuổi, dung mạo xinh đẹp, quả nhiên như minh châu lấp lánh, mỹ ngọc tươi đẹp.
- Vù vù!
Trên viễn không, một đạo sương trắng chậm rãi chiếu xuống, thần quang bỗng dưng phủ xuống thiên địa, làm cho cả Ngự Thiên Xuyên trong nháy mắt bừng sáng vạn trượng.
- Tỷ tỷ, ngươi nhìn xem, đây là cái gì!
Tiểu nữ đồng sợ hãi nói.
Lúc này, phía sau có một thân ảnh mặc trường bào màu trắng chậm rãi đi ra, chính là Đoan Mộc Tiểu Mạn.
- Dì lớn!
- Mẹ!
Hai nữ đồng kinh hô, vội vàng núp phía sau Đoan Mộc Tiểu Mạn, xuyên thấu qua khe hở nhìn lên, thần sắc bối rối.
Lúc này, Đoan Mộc Tiểu Mạn nghe thấy tin tức mà đến, phía sau nhanh chóng tụ tập rất nhiều cường giả.
Có Tô Tiểu Soái, Tô Thiên Tước, Linh Lam Âm, Linh Thiên Tuyết, cũng có Liễu Nhược Hi, người của Tô gia, người của Liễu gia, dĩ nhiên còn có Vân Thiền Y.
Nhìn phía xa, ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ run rẩy, hai mắt như sóng gợn bồng bềnh, vỗ về hai nữ đồng:
- Khê Nhu Mạn Tình, đó là cha của các con.
Nói xong câu này, Đoan Mộc Tiểu Mạn rưng rưng nước mắt, trên khuôn mặt bình thản từ trước đến giờ tuôn ra từng dòng nước mắt không thể ức chế.
( Hết trọn bộ )