(Đã dịch) Thần Đạo Đan Tôn - Chương 4642
Nơi cốt yếu nhất của Phật tộc không nằm trong tinh không bao la, mà là Phật thổ được Phật tổ dùng thủ đoạn vô thượng khai mở.
Phật thổ ở đâu thì không ai biết rõ, chỉ biết rằng đó là Tam Thập Tam Thiên, còn mọi tài liệu khác đều trống rỗng. Nơi đó thần bí hệt như Chiến Thần cung.
Bốn đại Thiên Vực Đông, Nam, Tây, Bắc đều có tổng bộ Phật tộc, chịu trách nhiệm truyền bá giáo lý, bồi dưỡng tín đồ. Trải qua hàng tỷ năm, mọi việc đều được sắp xếp đâu ra đấy, số lượng tín đồ Phật tộc chân chính ngày càng đông đảo.
Tuy nhiên, Phật thổ vẫn vô cùng thần bí, dù đã có bốn đại Thiên Vực làm đại diện, nhưng họ chưa từng xuất hiện, cứ như thể sự tồn tại của Phật thổ chỉ là một truyền thuyết.
Vậy mà giờ đây, người từ Phật thổ lại xuất hiện sao?
– A?
Lăng Hàn thoáng lộ vẻ hứng thú.
– Là ai?
– Là tên Thích Vĩnh Vân, tuổi còn trẻ nhưng cực kỳ kiêu ngạo!
Đại Hắc Cẩu nói.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
– Chỉ cần không ảnh hưởng đến chúng ta, cứ kệ bọn chúng làm gì thì làm.
– Cũng phải, chúng ta đến đây để kiếm chác tài nguyên tu luyện, chứ đâu phải thanh lý môn hộ cho bọn chúng.
Đại Hắc Cẩu gật gù, cũng không xem đây là chuyện gì quan trọng.
Họ không coi đó là chuyện quan trọng, vậy mà chưa qua mấy ngày, Thích Vĩnh Vân đã châm lửa gây sự với bọn họ.
Hôm nay, khi bốn hạt giống, trong đó có Lăng Hàn, đang tập trung tu luyện, thì một kẻ không mời mà đến đã xuất hiện.
– Ha ha, đã có ta ở đây rồi, còn cần phải chọn lựa người ngoài làm Phật tử nữa sao?
Ừm?
Bốn người Lăng Hàn mở mắt, nhìn về phía kẻ vừa đến.
Đó là một người trẻ tuổi, mặc tăng y trắng, toát ra khí thế xuất trần.
– Thích Vĩnh Vân.
Đại Hắc Cẩu dùng thần thức truyền âm nói với Lăng Hàn và Tiểu Thanh Long.
Lăng Hàn gật đầu, xem ra, họ không muốn gây chuyện nhưng người khác lại cố tình gây sự với họ.
– Vĩnh Vân, nói năng cẩn thận!
Thích Trường Thiên thản nhiên nói.
Thích Vĩnh Vân cười ha hả, rồi nhìn Thích Trường Thiên, nụ cười dần tắt:
– Nơi này có gì mà phải cẩn thận hay vô ý chứ? Ta đến từ Phật thổ, là người dòng chính, còn những kẻ cặn bã không tín ngưỡng Phật tổ thì tính là cái gì?
– Đây là chuyện của Tây Thiên vực chúng ta, không cần ngươi tới vung tay múa chân!
Thích Trường Thiên hừ một tiếng, rõ ràng hắn là cao thủ Hóa Linh cảnh, lại cực kỳ kiềm chế với Thích Vĩnh Vân trong khi Thích Vĩnh Vân chỉ là Chân Ngã cảnh.
Chẳng lẽ xuất thân từ Phật thổ th�� trời sinh đã tài trí hơn người sao?
Thích Vĩnh Vân lắc đầu:
– Phật thổ ẩn mình trong Tam Thập Tam Thiên, nhưng cũng không có nghĩa là mặc kệ mọi chuyện, ngồi yên nhìn phân bộ các ngươi dẫn dắt Phật tộc đi sai đường, khiến sự phát triển ngày càng đi xuống!
– Nói năng lung tung!
Thích Trường Thiên không thể nhịn thêm nữa, Phật tộc bốn đại Thiên Vực rõ ràng đang phát triển không ngừng, làm gì đến lượt tên tiểu tử này vu oan?
Hắn đứng lên, nhìn chằm chằm vào Thích Vĩnh Vân, khí tức Hóa Linh cảnh cuồn cuộn tỏa ra. Hắn hệt như một Kim Cương trợn mắt, toát ra uy thế bức người.
Thích Vĩnh Vân hoàn toàn không hề sợ hãi, hắn tung quyền về phía Thích Trường Thiên.
Đương nhiên đây không phải là đòn tấn công thật sự, Thích Vĩnh Vân dù kiêu ngạo đến mấy cũng không dám chủ động tấn công một Hóa Linh cảnh, vì đó là hành vi tìm chết.
– Đây là phật dụ của Đại Vân Bồ Tát, chính ngươi xem đi!
Thích Vĩnh Vân nói, hắn vẫn tươi cười, dường như mọi chuyện đều nằm trong tính toán.
Thích Trường Thiên đè nén sự tức giận trong lòng, hắn mở phật dụ ra, sắc mặt liền tối sầm.
Đây quả đúng là chỉ lệnh của Đại Vân Bồ Tát, nội dung nói rằng Bồ Tát rất bất mãn khi Phật tử của Tây Thiên vực bị giết hại, coi đây là một nỗi nhục lớn của Phật tộc, và yêu cầu Phật tộc Tây Thiên vực mau chóng tìm ra hung thủ, đòi lại công bằng.
Mặt khác, về chuyện lựa chọn Phật tử, Bồ Tát cực lực đề cử Thích Vĩnh Vân.
Thích Trường Thiên hiểu rõ, Thích Vĩnh Vân này chính là người thân phàm tục của Đại Vân Bồ Tát, nên việc Bồ Tát viết một phật dụ thiên vị như vậy cũng không khó hiểu. Nhưng đường đường là Bồ Tát, chẳng lẽ vẫn chưa đoạn tuyệt thất tình lục dục sao?
Đương nhiên Phật tộc Tây Thiên vực cũng có Bồ Tát của riêng mình, nhưng những người từ Phật thổ lại trời sinh coi mình tài trí hơn người, và phật dụ của Đại Vân Bồ Tát thì ai dám không coi trọng?
– Ta không làm khó ngươi, cho dù là tranh đấu giữa các Phật tử hay với các Đế tử sau này, chung quy lại cũng chỉ có một chữ: thực lực!
Thích Vĩnh Vân cao ngạo nói.
– Hôm nay, ta sẽ dùng thực lực để khiến các ngươi tâm phục khẩu phục!
Đại Hắc Cẩu nói:
– Thực lực không phải hai chữ sao?
Lăng Hàn nhún nhún vai:
– Đầu óc có vấn đề.
– Ừm, đại khái là thế.
Đại Hắc Cẩu gật đầu.
– Này, các ngươi cướp lời của Long gia rồi!
Tiểu Thanh Long bất mãn, lập tức kháng nghị.
Ánh mắt Thích Vĩnh Vân đảo sang, hắn cười lạnh:
– Các ngươi châu đầu ghé tai, hiển nhiên là có ý kiến với ta đúng không?
– Không phải có ý kiến, mà là cực kỳ bất mãn!
Giao Toàn Nghĩa đứng lên.
– Rất tốt, ta thích những kẻ bất mãn.
Thích Vĩnh Vân nói.
– Sau khi ta trấn áp được ngươi, ngươi sẽ không còn bất mãn hay ý kiến gì nữa đâu.
– Tốt, nghe ngươi thổi phồng lâu như vậy, ta rất muốn biết rốt cuộc ngươi có bao nhiêu cân lượng.
Giao Toàn Nghĩa không chút sợ hãi.
Thích Vĩnh Vân chắp tay sau lưng, rồi tiến lên.
– Lên trời đánh một trận!
Giao Toàn Nghĩa nói, nếu giao chiến ở đây, dư chấn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn.
– Không cần phiền toái đến thế, chỉ hai ba chiêu là đủ!
Thích Vĩnh Vân dưới chân vẫn không ngừng bước.
– Đúng là quá cuồng vọng!
Giao Toàn Nghĩa tức giận, ngươi đang xem thường ta?
Hắn nhìn Thích Trường Thiên, nhưng Thích Trường Thiên lại chẳng hề bận tâm, trên mặt còn vương nụ cười trào phúng.
Phật thổ là Thánh Địa trong lòng mỗi người Phật tộc, đây là một ưu thế bẩm sinh. Hơn nữa, trên người Thích Vĩnh Vân c��n mang theo phật dụ của Bồ Tát, Thích Trường Thiên đã chiếm được lợi thế về mặt đạo lý.
– Đến đây đi!
Thích Vĩnh Vân nói.
Giao Toàn Nghĩa hừ một tiếng, hắn tung người lao tới tấn công Thích Vĩnh Vân.
Hắn vốn chính là đạo tử Thánh Địa, bình thường vẫn luôn nhận được vô số lời tán dương, nịnh nọt, liệu hắn có thể thích thái độ cao cao tại thượng của Thích Vĩnh Vân được sao?
Người từ Phật thổ thì tính là gì, cứ đánh cho ngươi phải phục là được!
– Hừ, cái loại hạng xoàng như vậy cũng xứng cạnh tranh Phật tử, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Thích Vĩnh Vân đánh ra một chưởng, hóa thành một cự chưởng vàng rực. Trong không khí còn văng vẳng phật âm thiện xướng, dù rõ ràng là một trận chiến vì tư lợi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng thánh khiết.
Oanh! Một chưởng giáng xuống khiến Giao Toàn Nghĩa phun ra máu tươi, hắn ta lảo đảo lùi lại.
– Không chịu nổi một kích.
Thích Vĩnh Vân khinh thường nói.
– Nếu loại người như ngươi lên làm Phật tử, chẳng phải sẽ khiến người trong thiên hạ chê cười Phật tộc chúng ta không có nhân tài sao?
Giao Toàn Nghĩa phun máu tươi, sắc mặt lúc đỏ bừng, lúc trắng bệch, nhưng không có sức phản bác.
Tài nghệ không bằng người, nói gì cũng chỉ khiến bản thân thêm yếu đuối mà thôi.
Hắn không ngờ rằng, mình đường đường là đạo tử Thánh Địa, dù có không đánh lại Đế tử thì cũng chẳng sao, vậy mà tùy tiện một người từ Phật thổ lại đánh hắn đến mức không có sức hoàn thủ? Hơn nữa, sự chênh lệch còn lớn đến vậy.
Thích Trường Thiên khẽ cau mày. Phật tộc ở bốn đại Thiên Vực tuy cũng được xưng là Phật tộc, nhưng chẳng ai biết rõ về truyền thừa chính thức hiện đang nằm tại Phật thổ.
Giao Toàn Nghĩa đã bại, giờ chỉ còn lại ba người. Thích Trường Thiên hy vọng ít nhất họ có thể chống đỡ thêm vài chiêu, không nên thua quá thảm hại, có thế hắn mới có thể nghe lệnh của Bồ Tát, bằng không hắn sẽ bị quở trách thê thảm.
– Kế tiếp là ai?
Ánh mắt Thích Vĩnh Vân đảo mắt nhìn ba người Lăng Hàn, trong mắt mang theo sự khinh thường nồng đậm.
Toàn bộ nội dung chuyển ngữ này là sản phẩm độc quyền của truyen.free.