(Đã dịch) Thần Đạo Đan Tôn - Chương 4492
Người kế tiếp.
Lăng Hàn nói.
Đại Hắc Cẩu quét mắt qua đám đông, chỉ vào một người nói: – Ngươi ngươi ngươi, là ngươi.
Người kia xấu hổ, bởi vì chiến lực của hắn mạnh hơn người đầu tiên nhưng yếu hơn người thứ hai. Chiến lực nhị thập trọng thiên, ngay cả cao thủ nhị thập nhất trọng thiên còn bị đánh bay, hắn lên làm gì?
Hắn chẳng dám đứng ra, bèn xoay người giả vờ không nghe thấy.
Đại Hắc Cẩu cười hắc hắc, nó không ép buộc, chỉ nói: – Tốt, ngươi coi như bỏ cuộc, tiền đặt cược không cần trả! Kế tiếp.
Cái hố thật sâu!
Bỏ quyền sẽ không trả tiền cược ư?
Trước đó không ít người đã đăng ký với Đại Hắc Cẩu, từng người tranh nhau xông lên. Nhưng bây giờ, thà mất tiền đặt cược cũng chẳng muốn giao chiến.
Tiến lên nghênh chiến, chẳng những thua còn bị xấu mặt, lên làm gì?
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đành bỏ quyền.
Những Tôn giả kia chứng kiến tất cả, ai nấy đều kinh ngạc.
Đương nhiên bọn họ cũng từ Sinh Đan cảnh mà thành Tôn Giả. Có thể hình dung năm đó họ cũng là thiên tài trong số các thiên tài, nhưng khi tự vấn lương tâm, ở cùng cảnh giới với Lăng Hàn, họ còn kém hắn bao xa?
Quả thật không có mặt mũi nào so sánh!
Chỉ có Cửu Sơn Tôn Giả cười tủm tỉm, ông vuốt vuốt chòm râu, dường như rất thoải mái.
Có lẽ, tương lai Cửu Dương Thánh Địa không chỉ có một Thánh Nhân, thậm chí sẽ mở ra Đế lộ!
Chỉ riêng ý nghĩ đó đã khiến ông kích động, đồng thời dâng trào ý chí chiến đấu vô tận. Nếu ai dám động vào Lăng Hàn, ông thề sẽ liều cái mạng già để biến kẻ đó thành tro bụi.
– Ngươi là Lăng Hàn đúng không?
Cuối cùng có một người thanh niên không hề sợ hãi, hắn cười nói mà bước đến. Thân thể hắn toát ra vẻ óng ánh, phát sáng như thần thể.
Hắn đi vài bước rồi dừng lại, đứng cách Lăng Hàn mười trượng.
– Tại hạ Hứa Lạc.
Hắn nói.
Lúc này có rất nhiều người reo hò.
– Đông Thiên vực Hứa Lạc?
– Tê, tên này khó lường thật, nghe nói xuất thân từ Thánh Địa, vẻn vẹn nửa năm đã xếp hạng mười chín trong Sinh Đan cảnh!
– Người này vô cùng khiêm tốn, hắn lại đột nhiên quật khởi, cực kỳ ghê gớm.
– Xếp hạng mười chín tinh võng, chiến lực của hắn ít nhất cũng là nhị thập tam trọng thiên.
– Sai, không phải như vậy. Bởi vì chế độ của tinh võng nên hạn chế bài danh của hắn.
– Ta đoán hắn có chiến lực trước mười.
– Tê!
Lăng Hàn cũng nghe thấy những lời bàn tán của mọi người, hắn cảm thấy hứng thú, nói: – Chiến lực của ngươi đạt tới nhị thập tứ trọng thiên sao?
Đây là ngưỡng cửa, chỉ có thiên tài đỉnh cấp xếp hạng trước mười trên tinh võng mới vượt qua. Nhưng đồng thời, đây cũng đã là cực hạn. Cho dù Tinh Hạo đứng đầu cũng chỉ có chiến lực như thế.
Trừ khi là Đế tộc mới có thể phá vỡ cực hạn này.
– Ngươi tự mình trải nghiệm là được rồi, tự khắc sẽ rõ.
Hứa Lạc nói, trong lời nói phảng phất sự tự tin ngút trời.
– Tốt.
Lăng Hàn gật đầu. Hiện tại ngoại trừ thiên chi kiêu tử của Đế tộc ra, còn có người nào địch nổi hắn?
– Vậy thì lên trời đánh một trận!
Hứa Lạc bay lên trời, hắn đứng trên không trung ngàn trượng. Ầm, hắn không chút giữ lại mà phóng thích khí tức của mình, khí tức cuồn cuộn như sóng thần.
Lăng Hàn nhẹ nhàng bay lên không, đến ngang tầm với Hứa Lạc, đứng chắp tay sau lưng.
Hắn có Hỗn Độn Tiên Đan, có thể hóa giải được lực công kích sáu trọng thiên. Cho nên hắn chiếm ưu thế quá lớn, chẳng hề xem đó là chuyện to tát.
– Tâm tình của ngươi tốt đấy.
Hứa Lạc nói: – Hi vọng trận chiến này không gây ra tâm ma cho ngươi.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười: – Câu nói này phải là ta nói mới đúng chứ.
Hứa Lạc thu lại nụ cười, hắn rất tức giận.
Là một thiên kiêu đỉnh cấp, chênh lệch giữa những người cùng cấp gần như gang tấc. Bởi vậy, Hứa Lạc cho rằng, đừng nói Lăng Hàn chỉ ở Sinh Đan trung kỳ, ngay cả khi Lăng Hàn đã bước vào Sinh Đan hậu kỳ thì cũng sẽ bị hắn nghiền ép.
– Hừ, đúng là không biết tốt xấu!
Hắn lao tới, hai tay biến thành đao đâm về phía Lăng Hàn. Mũi đao có phù văn thần bí gia trì, uy lực tăng lên rất lớn.
Lăng Hàn cười khẽ, hắn vung nắm đấm nghênh đón.
Bành!
Một quyền đánh ra, thân thể Lăng Hàn chấn động rồi lùi lại.
Quả nhiên, chiến lực của tên này đạt tới nhị thập tứ trọng thiên. Mặc dù một kích này là công kích tầm xa nhưng cũng có uy lực nhị thập nhị trọng thiên, vượt xa chiến lực cực hạn của Lăng Hàn.
Nhưng Hỗn Độn Tiên Đan rung động hóa giải phần lớn lực lượng, Lăng Hàn chỉ lui về phía sau, lông tóc không chút tổn hại.
Sau một kích, sắc mặt Hứa Lạc biến thành nghiêm túc.
Đối thủ này không đơn giản, chiến lực quá kinh khủng.
Tên này thật sự là Sinh Đan trung kỳ hay sao?
– Thiên Lang quyền!
Hắn lao đến, lại một lần nữa giao chiến cận thân với Lăng Hàn.
Lăng Hàn sử dụng Hỗn Độn Tiên Đan, chiến lực của Hứa Lạc giảm ba trọng thiên, chỉ còn nhị thập nhất trọng thiên.
Lăng Hàn vận chuyển Đồ Thần thuật đối đầu với Hứa Lạc.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hai người giao chiến, bất phân thắng bại.
Mọi người thấy vậy đều im lặng.
Hứa Lạc chiến lực nhị thập tứ trọng thiên lại giao đấu ngang tay với Lăng Hàn ở Sinh Đan trung kỳ.
Ai có thể tin tưởng?
Đây là đồ biến thái!
Hứa Lạc nổi giận. Đối thủ này có một kiện bí bảo làm suy yếu ba trọng thiên chiến lực của hắn, nếu không thì ưu thế ba trọng thiên đã đủ nghiền ép Lăng Hàn rồi.
– Tốt, nếu ngươi đã dùng bí bảo thì ta cũng không cần khách khí nữa.
Hứa Lạc quát một tiếng, trên người hắn bùng lên luồng sáng rực rỡ. Mọi người không nhìn rõ, sau khi ánh sáng tắt đi, mọi người nhìn thấy Hứa Lạc đã khoác lên mình bộ chiến giáp.
Chiến giáp vô cùng nhẹ nhàng, nó có màu trắng bạc, mặc vào lại giống một kiện y phục hơn là giáp, chỉ toát ra cảm giác kim loại lạnh lẽo.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, bộ chiến giáp hóa thành đôi cánh ánh sáng phấp phới sau lưng Hứa Lạc.
Tốc độ của hắn tăng lên và lao về phía Lăng Hàn.
A?
Lăng Hàn kinh ngạc, hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều, lại giao chiến với Hứa Lạc thêm lần nữa.
Bành, hắn bị đánh bay ra ngoài. May mắn Hỗn Độn Tiên Đan phát huy tác dụng, hắn cũng chẳng bị thương.
Chiến lực của Hứa Lạc tăng thêm hai trọng thiên nữa.
Ánh mắt Lăng Hàn dõi theo bộ chiến giáp, đó là pháp khí có thể tăng cường chiến lực, lại còn tăng tới hai trọng thiên.
– Lăng Hàn, trên người ngươi có bí bảo làm suy yếu ba trọng thiên của ta, cũng có thể hóa giải lực công kích.
Hứa Lạc cao ngạo nói: – Nhưng tựu chung ngươi cũng phải bại trận thôi.
Tay phải hắn khẽ động, trong tay xuất hiện thanh kiếm ánh sáng. Trên thân kiếm có hoa văn màu bạc đan xen thành đồ án phức tạp.
– Giết!
Hắn cầm kiếm đánh tới, khí tức đáng sợ sôi sục, một kiếm này toát ra uy thế kinh người.
Lăng Hàn lắc đầu. Tên này chẳng hiểu gì cả, còn lầm tưởng thần thông của mình là pháp khí.
Vậy thì hay lắm, ngươi cho rằng ta chỉ có hai “pháp khí” đó hay sao?
Sát khí xung kích!
Mọi quyền lợi của bản dịch này đều được bảo hộ bởi truyen.free, nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức.