(Đã dịch) Thần Đạo Đan Tôn - Chương 4320
Hiện tại, Lý Tự Toán có uy thế kinh người.
Cho nên, hắn vừa mở miệng, có ai dám xuất thủ?
Lục Kỳ thật sự tức giận đến điên người. Hắn tận mắt chứng kiến một kẻ yếu ớt như con sâu cái kiến lại có thể trở thành cọng rơm cuối cùng, đè chết lạc đà.
Việc này chính là nhục nhã của hắn.
Lý Tự Toán nhìn Lục Kỳ, trái tim hắn đập mạnh, hắn vừa s�� hãi lại vừa cảm thấy hưng phấn.
Mặc dù hắn vẫn khoác lác, biến trận chiến khiến mình bị hủy dung thành một chiến công hiển hách, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn vẫn căm hận Lục Kỳ tột độ. Ai lại cam tâm để một khuôn mặt anh tuấn trở nên đáng sợ đến vậy? Trước kia, hắn biết rõ mình và Lục Kỳ là người của hai thế giới, không thể nào báo thù, nên đành phải chôn chặt nỗi căm hờn vào tận đáy lòng.
Thế nhưng bây giờ, cơ hội của hắn đã đến, hắn kiên quyết nắm lấy, tự mình trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Hắn nhìn Lục Kỳ, chẳng hề bận tâm đến ánh mắt đầy hận thù, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của đối phương. Lý Tự Toán đang tận hưởng khoái cảm báo thù.
Lục Kỳ vô cùng tức giận, nhưng hắn là một trong năm thiên tài Chú Đỉnh cảnh cấp cao nhất tại Bắc Thiên vực. Hắn còn chưa hoàn thành giai đoạn đầu tiên của nhiệm vụ, lẽ nào hắn lại từ bỏ?
Nếu không từ bỏ, chẳng lẽ còn muốn vứt bỏ tính mạng tại đây?
Lục Kỳ cũng là một người quyết đoán, hắn nhìn chằm chằm vào mặt Lăng Hàn:
- Thù này, ta nhớ kỹ!
Hắn bóp nát lệnh bài. Ngay lập tức, một luồng ánh sáng bao phủ lấy hắn, rồi hắn biến mất tại chỗ.
Hắn bị truyền tống ra khỏi bí cảnh.
Đáng tiếc, không thể giết chết đối phương tại đây.
Lăng Hàn thở dài, nhưng không sao cả. Lần này hắn đã phá hỏng đại cơ duyên của Lục Kỳ, trước mắt cứ khiến Lục Kỳ buồn bực một phen đã, sau này hắn sẽ từ từ xử lý.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt kính sợ nhìn Lăng Hàn.
Đây chính là một trận chiến công bằng. Thậm chí, Lăng Hàn đã chiến đấu với Băng hổ rất lâu rồi, Lục Kỳ không thể địch lại, cũng chẳng còn lý do nào để viện cớ.
Đương nhiên, nếu không phải Lý Tự Toán nhúng tay vào, chắc chắn sẽ có người tương trợ Lục Kỳ, tình huống khi đó sẽ khác. Ít nhất thì việc yểm hộ Lục Kỳ rút lui cũng không khó.
Nhưng hiện tại nói gì thì cũng đã muộn rồi. Kết quả là Lăng Hàn vẫn còn ở lại đây, còn Lục Kỳ thì đã bị đưa ra khỏi bí cảnh.
- Đi.
Mọi người tiếp tục đi tới, cũng nhanh chóng quên chuyện của Lục Kỳ, chỉ quan tâm đến cơ duyên của chính mình.
Phía sau Băng cốc là Binh Nhận lĩnh.
Đây là một dãy núi do binh khí tạo thành. Sau khi vượt qua nơi này mới là Bạch Liên bí cảnh thực sự, nơi họ có thể tìm kiếm cơ duyên nghịch thiên.
Mọi người bắt đầu leo núi. Đương nhiên việc này không quá khó khăn, mặc dù nơi đây có trọng lực cực lớn khiến họ không thể phi hành, nhưng leo vài ngọn núi là chuyện rất dễ dàng.
Ông, đúng lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy ngọn núi rung động nhè nhẹ, sau đó toàn bộ binh khí đều lắc lư kịch liệt.
Lần này, tất cả mọi người không dám nhúc nhích, trên gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ phòng bị.
Trong bí cảnh này có nơi nào là an toàn?
Xèo, một thanh phá kiếm thoát ra khỏi núi, nó quẹt qua người đứng cạnh.
Cái gì, không có người điều khiển mà binh khí còn có thể tự động tấn công sao?
Người kia vội vàng huy động binh khí để chống đỡ. Keng, hắn bị chém lui về sau, sắc mặt thoạt đầu đỏ bừng, rồi ngay lập tức tái nhợt đi.
Xèo, càng nhiều binh khí thoát khỏi ngọn núi và tấn công mọi người.
Trong lúc nhất thời, ai nấy đều như ốc không mang nổi mình ốc.
- Đừng hốt hoảng, tất cả mọi người mau tụ tập lại một chỗ!
Lý Tự Toán gào to. Hắn giờ đây ngày càng thích ứng với vai trò mới này.
Tất cả mọi người xúm lại gần nhau. Nhờ vậy, chỉ những người đứng vòng ngoài mới cần chiến đấu, những người khác có thể nghỉ ngơi, rồi sau đó thay phiên nhau.
Họ tiến lên chậm chạp, trong khi những binh khí kia cứ như muốn đẩy họ xuống núi mà giết chết, khiến cho mỗi bước chân của họ đều trở nên vô cùng khó khăn.
Lăng Hàn dẫn đầu đi ở phía trước. Hắn cũng không cần toàn lực ứng phó, bởi những binh khí này không gây ra uy hiếp lớn đối với hắn. Lăng Hàn cảm thấy hứng thú với trận pháp nơi đây, thứ có thể điều khiển binh khí phát động sát phạt.
Đúng vậy, trước đó con Băng hổ kia không phải hung thú, mà là cơ quan thú do trận pháp điều khiển. Nó quá giống thật đến nỗi không ai nhận ra từ vẻ ngoài, thậm chí có cả máu và thịt.
Mọi người tiến lên từ từ. Ban đầu, những người này đều là thiên chi kiêu tử, tự nhiên ai nấy cũng kiệt ngạo bất tuần, nhưng bây giờ lại đoàn kết dưới sự lãnh đạo của Lý Tự Toán, cùng nhau đối mặt với khó khăn.
Cửa ải này không mấy khó khăn. Nửa ngày sau, bọn họ đã đi tới khu vực cuối cùng.
Phía trước là một vùng bình nguyên rộng lớn, cỏ xanh mướt trải dài khắp nơi nhưng không cao quá mắt cá chân.
Cuối cùng thì, bọn họ đã tiến vào giai đoạn thứ hai của Bạch Liên bí cảnh.
Tất cả mọi người vui mừng khôn xiết, bởi điều đó có nghĩa là bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện cơ duyên kinh người, khi đó thực lực của họ sẽ tăng lên gấp mấy lần.
- Đa tạ Lý huynh chiếu cố, nhưng đến đây rồi, chúng ta đành chia tay nhau thôi.
- Lý huynh, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, ngày khác gặp lại.
- Lý huynh, cáo từ.
Tất cả mọi người lần lượt rời đi. Bởi lẽ, nếu đi cùng nhau, cơ duyên xuất hiện sẽ chia cho ai? Có ai tranh nổi với Lý Tự Toán đây?
Lý Tự Toán cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn thật sự sợ rằng sau khi "trang bức" đến cuối cùng lại không thể thu dọn tàn cuộc.
Vì thế, mọi người cũng tách nhau ra.
- Lăng huynh, ngươi cũng muốn đi sao?
Lý Tự Toán thấy Lăng Hàn cũng chuẩn bị rời đi, liền mở miệng hỏi.
Lăng Hàn khẽ cười một tiếng, hắn giơ hai tay lên, nói:
- Thế nào, còn muốn ta làm tiểu đệ tiếp hay sao?
- Không dám! Không dám!
Lý Tự Toán vội vàng cười xòa hòa giải. Vị này mới là mãnh nhân thực sự, người có thể đá Lục Kỳ ra khỏi bí cảnh.
Hắn vốn muốn ăn ké chút ánh sáng của Lăng Hàn, nhưng nghĩ lại thì lại thấy ngượng ngùng.
- Lăng huynh, ta ghi nhớ ân tình của huynh, nhất định sẽ có ngày hồi báo.
Hắn nói rất nghiêm túc.
Lăng Hàn gật đầu, nói:
- Được.
Biết đâu chừng tương lai Lý Tự Toán sẽ mang đến cho hắn một sự bất ngờ lớn.
Lăng Hàn cười thầm, rồi nghênh ngang rời đi.
Đi chưa được bao lâu, Lăng Hàn phát hiện nơi đây sinh cơ bừng bừng.
Nơi đây có những đàn bò, bầy cừu, bầy hươu đang gặm cỏ; cũng có sư tử, báo, chó hoang đang đi săn mồi. Trên bầu trời, diều hâu cũng bay lượn, tìm kiếm con mồi.
Sau khi đi thêm một đoạn, hắn phát hiện có thôn xóm.
Lăng Hàn cất bước đi tới. Hắn nhìn thấy bên ngoài thôn có tường gỗ, trên tường rào là những đầu gỗ vót nhọn, rõ ràng dùng để chống cự mãnh thú xâm lấn.
Lúc Lăng Hàn đến gần, hắn nhìn thấy trên tường rào có người, trong tay giương cung tên nhắm vào hắn.
Lăng Hàn khẽ cười một tiếng, hắn giơ hai tay lên, nói:
- Ta không có ác ý.
- Ngươi là ai, ngươi đến từ phương nào?
Có người hỏi. Người hỏi là một lão giả, chỉ có ông ta là không cầm cung tên, mà chống một cây quải trượng.
Lăng Hàn đang muốn nói chuyện, đột nhiên hắn quay đầu nhìn ra phía sau.
Chỉ chốc lát, hắn nhìn thấy một đàn chó hoang tập hợp thành đàn chạy tới, số lượng ít nhất cũng lên đến mấy trăm con.
Quy mô như thế rất đáng sợ, ngay cả hùng sư gặp phải chúng cũng phải bỏ chạy, chỉ có một đàn sư tử mới có thể đối kháng với chúng.
- Không tốt, chó hoang đến rồi!
- Chuẩn bị phòng ngự!
Người trong thôn gào lên như thể đại nạn lâm đầu.
Đàn chó hoang đã nhào đến, mục tiêu của chúng lại chính là Lăng Hàn.
Bởi vì hắn quá chói mắt.
Bản chuyển ngữ này là tài sản độc quyền của truyen.free.