(Đã dịch) Thần Đạo Đan Tôn - Chương 4224
Lăng Hàn phát động nhãn thuật quan sát lão giả.
Nhìn không thấu!
Nếu đối phương là Trúc Cơ, Lăng Hàn đã có thể nhìn rõ tu vi. Còn nếu là Chú Đỉnh, ít nhất hắn cũng mơ hồ nhận ra dáng vẻ Tiên Đỉnh. Thế nhưng, từ Sinh Đan trở lên, hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.
Không phải nhãn thuật không mạnh, mà là cảnh giới của hắn quá thấp.
Tuy nhi��n, nhãn thuật hoàn toàn không nhìn thấu, điều này cho thấy đối phương ít nhất cũng ở cảnh giới Sinh Đan, thậm chí còn mạnh hơn.
Trên ngực lão giả có một cái hố sâu như bị ai đó đấm xuyên qua. Máu tươi vẫn rỉ ra rất chậm, nhưng lạ thay, chúng trong suốt như thủy tinh, dường như muốn đông lại ngay trên cơ thể ông ta.
– Đáng chết, lão phu cần càng nhiều huyết dịch hơn nữa!
Lão giả ho khan một tiếng, vết thương trên người vẫn không ngừng mục rữa. Trong ánh mắt ông ta toát ra sát ý lạnh lẽo.
– Ngũ Đạo Tử, đợi lão phu khôi phục thương thế, tìm tới bí cảnh, tu vi lại tăng lên một tầng thì đó là giờ chết của ngươi!
– Còn có cái tên tiểu tử đáng ghét kia, lại sở hữu bảo vật có thể truy lùng khí tức, suýt nữa đã làm lộ chỗ ẩn thân của lão phu.
– Tên tiểu tử đó cũng thông minh. Đáng lẽ hắn đã sớm tìm đến đây, vậy mà vẫn chần chừ chưa lộ diện, rõ ràng đã biết đây là cái bẫy.
– Lão phu phải chuyển sang nơi khác. Lỡ như hắn tìm được cao thủ, mà mình chỉ mới hồi phục đến tu vi Chú Đỉnh, e rằng cũng khó lòng ch���ng đỡ.
Lão giả chỉ lẩm bẩm một mình như vậy, trong khi hai tên huyết nô vẫn đứng nghiêm trang như pho tượng.
– Hai người các ngươi đến đỡ lão phu.
Lão giả ra lệnh cho hai huyết nô.
Hai huyết nô vội vàng đến đỡ, và đến khi lão giả bước ra khỏi hố, Lăng Hàn kinh ngạc nhận ra ông ta đã mất một chân.
Vết thương rất mới, giống như vết thương ở ngực, vẫn còn máu tươi rỉ ra.
Trái tim Lăng Hàn không ngừng đập mạnh, hắn đang nghĩ có nên thừa cơ xuất thủ hay không.
Đây là một cơ hội rất tốt. Kẻ địch bố trí mai phục thất bại, đang chán nản rời đi, đây chính là thời điểm họ lơi lỏng cảnh giác nhất.
Đối phương có thực lực Chú Đỉnh, nếu hắn bất ngờ phát động Thiên Văn ngọc đánh lén, khả năng thành công sẽ rất cao.
Vấn đề đây có phải cái bẫy hay không?
Có lẽ lão giả kia biết hắn đang ở gần, những lời trước đó là cố ý nói cho hắn nghe, đang hấp dẫn hắn xuất thủ.
– Không đúng! Nếu muốn dẫn ta mắc câu, hắn phải nói mình có tu vi Trúc Cơ. Chứ nếu kém cả một đại cảnh giới như vậy, dù có đánh lén đi nữa, mấy ai có thể thành công chứ?
Lăng Hàn lập tức lẩm bẩm trong lòng. Dù sao một Trúc Cơ cường đại như hắn là vạn cổ hiếm có, nếu lão giả kia cũng tính toán được điều đó, thì ông ta quả là quá "trâu bò" rồi.
Lăng Hàn trầm ngâm một lát, cho rằng phán đoán của mình là chính xác.
Được, liều một phen!
Lăng Hàn lấy Thiên Văn ngọc ra, sau khi rót niệm lực vào liền hành động.
Hắn lặng lẽ tiếp cận, khi còn cách lão giả năm trượng, hắn ngừng lại. Tâm niệm vừa động, liền phóng Thiên Văn ngọc bay ra.
– Giết!
Lăng Hàn cũng phát động Chỉ Xích Thiên Nhai xông về phía trước.
Chuyện này quá đột ngột, ai có thể ngờ được ở một nơi trống trải như vậy lại bất ngờ xuất hiện công kích?
Thiên Văn ngọc phá không bay đi, vận tốc gấp bốn mươi lần âm thanh là cực nhanh.
Lão giả kia kinh hãi không nhỏ.
Nếu có chuẩn bị, với tu vi Chú Đỉnh hiện tại, ông ta vẫn có thể né tránh. Nhưng vì quá đột ngột, hơn nữa khoảng cách lại quá gần, ông ta hoàn toàn không thể tránh được.
Lão giả quả nhiên tàn nhẫn, hai tay túm lấy hai t��n huyết nô, đẩy họ ra chắn trước người.
Rầm, rầm! Thiên Văn ngọc đập mạnh vào người chúng và xuyên thủng, lực lượng cường đại xoắn nát thân thể hai huyết nô thành bãi thịt nát, cứ như một quả bóng bị đâm thủng.
Tốc độ của Thiên Văn ngọc chỉ hơi giảm bớt một ít và tiếp tục tấn công vào lão giả.
Lão giả hét lớn một tiếng, xoay tay phải vỗ vào Thiên Văn ngọc.
Rầm!
Chỉ thấy máu tươi văng tung tóe, bàn tay phải của ông ta bị đánh nát, sau đó cánh tay cũng nát bươm, chỉ còn lại đến khuỷu tay.
Ai, những lão quái vật cấp Chú Đỉnh thật khó giết. Đại tế tự Lang tộc đã vậy, lão giả này cũng không ngoại lệ.
Lăng Hàn cảm thán trong lòng, đồng thời hắn lao tới và phát động Chiến Thần tam thức, kèm theo năng lượng hủy diệt bao phủ. Vừa tiếp cận, hắn đã tung ra đòn công kích mạnh nhất của mình.
Lão giả kia đau đớn muốn chết.
Đương nhiên không phải vì hai tên huyết nô, loại thứ này có thể tùy ý bồi dưỡng, muốn bao nhiêu cũng có bấy nhiêu. Nhưng vì đỡ một đòn của Lăng Hàn mà mất đi tay phải, đây mới là tổn thất to lớn.
Ông ta đã mất một chân, hiện tại mất đi một tay, chiến lực tự nhiên sẽ sụt giảm.
Mấu chốt là kẻ ra tay chỉ là một tên Trúc Cơ.
Ông ta đường đường là một Hóa Linh Chân Quân mà lại bị Trúc Cơ đánh cho tàn phế? Vô cùng nhục nhã!
Đây đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh! Ông ta là một Hóa Linh Chân Quân cao cao tại thượng, ngay cả khi bị Thiên Văn ngọc đánh lén thì đã sao? Loại pháp khí cấp thấp này trước mặt ông ta chẳng khác gì đồ chơi.
– Tên tiểu tốt đáng chết!
Hắn gầm lên một tiếng, khí thế cấp Hóa Linh bùng nổ, áp chế Lăng Hàn, đồng thời đưa tay trái ra định bóp cổ hắn.
Ông ta thật sự không dám khinh thường Lăng Hàn dù chỉ một chút, trực tiếp dùng khí thế cấp Hóa Linh để áp chế Lăng Hàn. Đây là ưu thế lớn nhất của cảnh giới, một ưu thế mang tính nghiền ép về cấp độ cảnh giới.
Nhưng khí thế này không có chút tác dụng gì với Lăng Hàn.
Tiên cơ của hắn vững chắc như tiên môn viễn cổ, có thể nói là một Tiên Đạo Cơ Thạch cực kỳ cường đại có một không hai trên đời. Với cơ sở vững chắc đến vậy, hắn còn sợ khí thế áp chế hay sao?
Chiến Thần thức thứ nhất bùng nổ, Lăng Hàn tung thêm một chiêu, há miệng phun kim kiếm, đồng thời phát động Sát Khí Xung Kích.
Sát Khí Xung Kích ra đòn trước tiên nhưng không có chút hiệu quả nào. Đối phương không phải Chú Đỉnh chân chính, mà là một Hóa Linh Chân Quân, chênh lệch cảnh giới quá lớn, hoàn toàn không thể phát huy tác dụng.
Nhưng Lăng Hàn cũng không có đặt hi vọng ký thác vào trên đó, Chiến Thần tam thức và năng lượng hủy diệt mới là đòn sát thủ của hắn.
Oanh!
Hai người vừa giao chiến, Lăng Hàn đã bị đánh bay ra ngoài, chỉ cảm thấy xương cốt khắp người run rẩy như muốn rã rời thành từng mảnh.
Lão giả tuy chỉ mới hồi phục đến thực lực Chú Đỉnh cảnh, nhưng tuyệt đối không phải Nhân Đỉnh, mà là Thiên Đỉnh!
– A!
Lão giả phát ra tiếng kêu thảm thiết. Mặc dù đánh bay Lăng Hàn, nhưng tay trái ông ta vẫn dính năng lượng hủy diệt, không ngừng ăn mòn cơ thể ông ta. Với năng lực hiện tại, ông ta vẫn không thể xua đuổi, chỉ có thể cố gắng ngăn chặn, nhưng hai ngón tay đã biến mất.
Lực phá hoại thật khủng khiếp.
Lão giả vừa giận vừa sợ. Ông ta cố ý thu hồi hai huyết nô là để dẫn Lăng Hàn mắc câu, giải quyết một tai họa ngầm. Nào ngờ, lại dẫn đến tai họa lớn hơn.
Hiện tại, tứ chi của ông ta giờ chỉ còn lại một đùi phải cùng cánh tay trái, mà tay trái lại thiếu hai ngón. Kết quả thật là bi kịch.
– Chết! Chết! Chết!
Hắn vô cùng phẫn nộ và điên cuồng tấn công Lăng Hàn.
Đây chính là chiến lực cấp Thiên Đỉnh, quá kinh khủng. Dù Lăng Hàn đã chống đỡ bằng Chiến Thần tam thức, nhưng vừa mới chạm vào, cả người hắn đã bị đánh bay, màn sáng tinh thần cũng vỡ vụn ngay lập tức.
– Oa!
Lăng Hàn nôn máu tươi, cảm thấy cơ quan nội tạng trong cơ thể đã bị hủy hoại một nửa.
Đó là vì hắn có nền tảng quá vững chắc, nếu không, một kích này đủ để oanh sát hắn rồi.
– Chết!
Lão giả nhảy lên và tấn công Lăng Hàn.
Từng con chữ trong bản biên tập này đều là tâm huyết của truyen.free gửi gắm đến bạn đọc.