Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Thần Đạo Đan Tôn - Chương 3793

Bản thân hắn đã có tốc độ gần gấp bốn lần tốc độ âm thanh, nay luồng hàn quang này lại lao tới với tốc độ gấp sáu lần. Vậy thì tốc độ công kích ập đến nhanh đến mức không tài nào hình dung nổi.

Miêu công tử vô cùng kinh ngạc.

Gấp sáu lần tốc độ âm thanh ư? Ngươi đùa ta đấy à?

Hắn dồn toàn lực ứng phó, đòn công kích tung ra cũng chỉ đạt gấp bốn lần tốc độ âm thanh. Gấp sáu lần tốc độ âm thanh thì thật quá mức khoa trương. Hơn nữa, xét theo tốc độ tương đối, đây chẳng phải là gấp mười lần tốc độ âm thanh sao?

Mắt thấy hàn quang đã ập đến trong nháy mắt, hắn không còn cách nào khác ngoài dồn toàn bộ lực lượng vào vị trí luồng sáng sắp tấn công, cứng rắn chống đỡ một đòn này.

Phụt!

Máu tươi bắn ra. Trên vai Miêu công tử, một thanh tiểu kiếm đã cắm sâu, ngập đến tận cán.

- Ngươi...

Miêu công tử không khỏi kinh hãi. Phòng ngự của hắn gần như chẳng phát huy tác dụng gì, phi kiếm vẫn cứ xuyên thủng hoàn toàn.

Mà nếu Lăng Hàn nhắm không phải vào vai, mà là vào tim thì sao?

Hắn bây giờ còn có mạng sao?

Cho dù Miêu công tử có da mặt dày đến mấy, hắn cũng phải thừa nhận mình đã thua. Hơn nữa, đó là bởi vì Lăng Hàn không muốn hạ sát thủ, nếu không thì hắn đã chết rồi.

- Thanh kiếm cứ để lại, ngươi đi đi.

Lăng Hàn thản nhiên nói. Hắn và yêu tộc cũng chẳng có thù hằn sâu nặng gì, nên không muốn đuổi cùng giết tận.

Sắc mặt Miêu công tử liên tục biến đổi. Hắn thua một cách oan ức, hoàn toàn không ngờ Lăng Hàn lại còn có chiêu này.

- Niệm lực cấp tứ tinh!

Hắn cắn răng nói.

- Hơn nữa còn có thể dễ dàng dịch chuyển vật thể. Ta thật sự đã coi thường ngươi rồi.

Nếu sớm biết Lăng Hàn là một đại sư niệm lực, hắn tuyệt đối sẽ không muốn giao chiến cận thân với Lăng Hàn. Cứ kéo giãn khoảng cách, chậm rãi đánh từ xa là được.

Chẳng trách. Tuy rằng mỗi người yêu tộc đều có thiên phú dị bẩm, gần như ai cũng có thể vận dụng năng lượng cấp độ cao, nhưng trên thực tế lại hiếm có đại sư tinh thần lực. Tất cả thiên phú của họ đều tập trung vào thể phách, trời sinh đã cường hãn.

Ông trời công bằng, đâu thể nào để ngươi chiếm hết mọi lợi thế?

Cho nên, Miêu công tử hoàn toàn không nghĩ đến Lăng Hàn lại có thể dùng niệm lực dịch chuyển vật thể. Kết quả, hắn lại bị một chiêu đánh bại.

Hắn rút thanh tiểu kiếm ra.

Phụt.

Máu tươi phun ra, nhưng hắn chẳng có chút cảm giác nào đau đớn, vứt thanh tiểu kiếm trên mặt đất, quay người, phi thân bay đi.

Hai lần bị đánh bại này, hắn không thể viện bất cứ lý do nào để bào chữa.

- Lăng Hàn!

- L��ng Hàn!

- Lăng Hàn!

Các học viên ai nấy đều hô vang. Trận chiến đầu tiên họ hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ biết Miêu công tử đã đột nhiên thất bại. Giờ đây, trận chiến này được tận mắt chứng kiến, tất nhiên càng khiến họ hưng phấn hơn bao giờ hết.

Dù vậy, thực ra trận chiến này họ cũng không hề nhìn rõ, chỉ thấy Miêu công tử đột nhiên lại dính một kiếm.

Dù sao, cứ biết là Lăng Hàn đặc biệt lợi hại là được.

- Hừ, có gì mà đắc ý chứ, hai lần hao tổn bản nguyên, căn bản không thể nào đột phá Cực Cốt Cảnh được.

Có người ghen tức, đứng đó châm chọc.

- Cút xéo! Nếu ngươi có thể đánh bại yêu tộc, cho dù ngươi có chiến đấu xong rồi lập tức tê liệt đi nữa, ta cũng nguyện cả đời bái phục ngươi!

Người này lập tức bị phản bác.

Đây là niềm kiêu hãnh của cả một chủng tộc, vậy mà ngươi lại còn tạt gáo nước lạnh?

Có lương tâm hay không?

- Đúng vậy, Lăng Hàn vì đánh bại yêu tộc, không tiếc tiêu hao bản nguyên để đột phá. Đây là hành vi vĩ đại đến nhường nào. Ngươi lại còn dám hắt nước bẩn sao?

- Đánh chết tên khốn kiếp này!

Quần chúng phẫn nộ đến cực điểm, tất cả đều xông về phía kẻ đó. Rất nhanh, người kia đã bị nhấn chìm trong biển người.

Lăng Hàn lại sững sờ. Hắn nào có vĩ đại đến vậy. Việc hắn muốn trở nên mạnh mẽ thì có liên quan gì đến yêu tộc đâu chứ?

Thôi đi, hắn lười giải thích.

Lăng Hàn nhìn mọi người mỉm cười, sau đó quay trở về phòng.

Vấn đề hiện tại là phải tìm được sinh mệnh bảo quả. Bằng không, hắn tuyệt đối không dám đột phá Cực Cốt Cảnh. Làm vậy thật sự là muốn chết.

Một trận chiến của Lăng Hàn lại một lần nữa khuấy động phong ba ở Đế Đô. Trước đó, yêu tộc tràn đầy lòng tin, cho rằng Vũ Văn Hống có thể đánh bại Hồng Thiên Bộ, còn Miêu công tử thì có thể giải quyết hoàn hảo Lăng Hàn, để chứng minh rằng yêu tộc mạnh mẽ hơn nhân tộc trên mọi phương diện.

Nhưng dưới tình huống nắm chắc ưu thế một cảnh giới lớn như vậy, Miêu công tử lại bị Lăng Hàn đánh bại thảm hại. Bảo yêu tộc làm sao mà chịu nổi đây?

Chỉ một ngày sau, Vũ Văn Hống của yêu tộc liền tuyên chiến với Lăng Hàn. Hắn nói, chỉ cần Lăng Hàn có thể chống đỡ được mười giây dưới đòn công kích của hắn, thì xem như Lăng Hàn thắng.

Tin tức truyền ra, nhất thời lại gây chấn động lớn.

Một cường giả Minh Văn Cảnh lại đi khiêu chiến với Hoán Huyết Cảnh ư?

Còn muốn mặt mũi nữa không?

Ngăn cản mười giây?

Lăng Hàn mỉm cười, nhìn Hiên Viên Định Quốc. Tin tức này là do đối phương mang đến. Hắn không để ý lắm, ngược lại còn hỏi:

- Người bận rộn như ngươi, sao lại có thời gian rảnh rỗi mà ghé thăm ta vậy?

- Ngươi thật đúng là hay gây chuyện lớn!

Hiên Viên Định Quốc lắc đầu, trên mặt lại tràn ngập vẻ bội phục. Tên gia hỏa này thật sự rất biết cách gây sóng gió, sớm muộn gì cũng khiến trái tim bé bỏng của hắn không chịu nổi nữa.

- Có sao?

Lăng Hàn thuận miệng nói, hoàn toàn không hề để trong lòng.

- Này, Vũ Văn Hống cũng đang tuyên chiến với ngươi đấy!

Hiên Viên Định Quốc nói.

- Ngươi không biết tên gia hỏa kia khủng khiếp đến mức nào đâu. Hồng thái sư đã từng giao đấu với hắn, kết quả là một chiêu còn chưa kịp tung ra đã trực tiếp bị một tiếng gầm thét làm chấn động đến mức gục ngã.

Lăng Hàn gật đầu:

- Người này mặc dù có tu vi Minh Văn Cảnh, nhưng chiến lực lại đạt tới Khai Khiếu Cảnh. Bằng không cũng sẽ không nhắm vào Hồng Thiên Bộ.

- Ngươi nếu đã biết, vậy chắc hẳn hiểu rõ rằng căn bản không thể nào chống đỡ được công kích của hắn trong mười giây!

Hiên Viên Định Quốc nghiêm mặt nói.

Lăng Hàn cười:

- Ngươi tới đây để khuyên ta không nên ứng chiến sao?

- Đương nhiên.

Hiên Viên Định Quốc gật đầu.

- Chúng ta là đối tác hợp tác mà. Nếu như ngươi bị giết chết, ta chẳng phải sẽ chịu thiệt thòi lớn sao?

Hắn dừng một chút, nói tiếp:

- Hắn là Minh Văn Cảnh, ngươi lại là Hoán Huyết Cảnh. Không ứng chiến cũng sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi. Ngược lại, nếu ứng chiến, người khác sẽ chê cười ngươi là đồ điên.

Nội dung này được tạo ra bởi truyen.free, mọi sự sao chép cần được sự cho phép.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free