(Đã dịch) Thần Đạo Đan Tôn - Chương 3552
Việc làm ăn luôn đặt sự thân thiện lên hàng đầu. Nếu để tiếng xấu Từ Tâm dược đường coi thường khách khứa đồn ra ngoài, thì sau này bọn họ làm ăn ra sao? Nhưng Phan Hổ lại là cháu trai của bà chủ, nên nhân viên cửa hàng không dám đắc tội.
Phan Hổ lạnh lùng liếc Lăng Hàn:
– Còn đứng đó làm gì? Mau đuổi người ra ngoài! Có bản thiếu gia ở đây, ngươi đừng hòng mua được gì hết!
Nhân viên cửa hàng khó xử nhìn Lăng Hàn:
– Cái đó… vị khách nhân này…
Nếu nhân viên không đuổi người, lát nữa anh ta sẽ bị đuổi việc mất.
Lăng Hàn gật đầu, chậm rãi đi ra cửa:
– Được thôi, nhưng ngươi đừng hối hận.
Phan Hổ gằn giọng nói với bóng lưng Lăng Hàn:
– Coi như ngươi biết điều, bằng không thì bản thiếu gia sẽ cho ngươi biết tay!
Còn dám uy hiếp ta, hừ, thật không biết lượng sức!
Cộp cộp cộp!
Có người từ tầng hai đi xuống.
Phan Hổ quay đầu nhìn, lập tức thay đổi sang vẻ mặt niềm nở, hắn nghênh đón:
– Dượng!
Hai người xuống lầu, dẫn đầu là một nam nhân trung niên gần năm mươi tuổi. Trong thế giới tu luyện, tuổi thọ con người có thể đạt đến một trăm năm mươi, nên ở tuổi dưới bảy mươi vẫn được coi là trung niên. Đây là ông chủ của Từ Tâm dược đường, tên là Mạc Quốc Hào, một nhân vật có máu mặt trong Hùng Cứ thành.
Người thứ hai chính là nhân viên đã chạy lên lầu trước đó, đi theo sau lưng Mạc Quốc Hào.
Phan Hổ có thể hống hách như vậy là nhờ Mạc Quốc Hào, nên trước mặt nam nhân trung niên, hắn từ hổ thành mèo, vẫy đuôi nịnh nọt.
Mạc Quốc Hào khẽ gật đầu. Ông ta không ưa cháu trai này, nhưng vì là con trai của em gái vợ, nể mặt vợ nên cũng đành khoan dung.
Mạc Quốc Hào nhướng mày hỏi:
– Vị khách kia đâu?
Khách nào?
Tim Phan Hổ rớt cái bịch. Chẳng lẽ Mạc Quốc Hào đặc biệt xuống lầu vì tên tiểu tử vừa rời đi kia sao?
Không không không! Sao có thể!?
Dượng của hắn không chỉ là ông chủ Từ Tâm dược đường mà còn là một vị đan sư trung cấp, sao có thể hạ thấp thân phận đi gặp một tiểu nhân vật tầm thường?
Chắc chắn là hắn nghĩ nhiều rồi.
Mạc Quốc Hào nhìn sang một nhân viên khác, nhíu mày, tỏa ra áp lực khiến người ta nghẹt thở:
– Ta đang hỏi ngươi đó!
Nhân viên rùng mình, vội hỏi lại:
– Lão bản nói vị khách kia, đúng là người mặc áo xanh, vẻ ngoài khoảng hai mươi tuổi phải không ạ?
Mạc Quốc Hào quay đầu nhìn nhân viên vừa nãy chạy lên lầu.
Anh ta gật đầu xác nhận:
– Đúng vậy.
Óc Phan Hổ ù đi. Chuyện gì thế này? Mạc Quốc Hào thật sự muốn gặp tên tiểu tử đó sao?
Lòng Phan Hổ dâng lên cảm giác bất an.
Mạc Quốc Hào hỏi lại:
– Người đâu?
Mạc Quốc Hào vô cùng kích động, thật sự có người cải tiến phương thuốc Bí Lực Hoàn, đến bây giờ ông ta vẫn cảm thấy da đầu tê dại.
Nhân viên nói:
– Anh ta… đã đi rồi.
Mạc Quốc Hào lộ vẻ uy nghiêm:
– Tại sao lại đi?
Đối phương đến bán đan dược, còn đưa một viên đan dược thể hiện thành ý rất chân thành. Nếu không có chuyện gì lớn, sao đối phương lại đột nhiên rời đi vội vã như vậy?
Phan Hổ vội vàng cắt lời:
– Dượng, người đó quá kiêu ngạo. Vừa vào đã chê bai đủ thứ, con lý luận với hắn một hồi mà hắn chẳng phục, còn định ra tay nên con mới đuổi hắn đi.
Phan Hổ biết chuyện này không thể giấu được nên giành nói trước, bẻ cong sự thật.
Mạc Quốc Hào sa sầm nét mặt:
– Hừ!
Mạc Quốc Hào quá hiểu cháu trai mình, lời lẽ của nó hoàn toàn không thể tin được.
Người ta đến bán thuốc, còn là Bí Lực Hoàn phiên bản cải tiến. Không hề khoa trương khi nói rằng, nếu Lăng Hàn công bố tin tức này, thì tất cả tiệm thuốc ở Hùng Cứ thành đều sẽ rất vui vẻ hợp tác với hắn.
Chê bai đủ thứ? Xằng bậy!
Mạc Quốc Hào cố nén tức giận nói:
– Con hãy đi mời người đó về đây cho ta.
Bình thường ông ta mặc kệ Phan Hổ càn quấy, nhưng hôm nay thì không thể, phải trừng trị một trận.
– Nếu con không mời được người đó quay về, thì đừng hòng bước chân vào đây hay Mạc gia nữa.
A!
Phan Hổ xụ mặt. Vừa rồi hắn đối xử với Lăng Hàn thế nào chứ? Giờ mà mời người ta quay về, có thể tưởng tượng Lăng Hàn sẽ đối xử với hắn ra sao.
Phan Hổ vốn quen thói kiêu căng, bắt hắn phải nhỏ nhẹ cầu xin người khác thì làm sao chịu nổi? Nhưng nếu hắn không mời được Lăng Hàn trở về, Mạc Quốc Hào đã nói rõ là sẽ không nhận cháu trai này nữa. Mất đi cái mác Mạc gia, hắn còn là cái thá gì?
Phan Hổ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ còn cách cúi đầu. Nếu hắn cứ cứng đầu, thì sau này sẽ hết đường làm ăn.
Nói rồi, Phan Hổ vội vàng chạy ra cửa:
– Dượng cứ yên tâm, con chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Phan Hổ chạy được một đoạn, rất nhanh đã thấy Lăng Hàn.
Phan Hổ đuổi kịp:
– Ngươi! Đi theo ta về, dượng ta muốn gặp ngươi!
Phan Hổ vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo, định dùng uy thế đó để hù dọa Lăng Hàn.
Lăng Hàn dừng bước lại:
– Ngươi nói gặp liền gặp sao?
Phan Hổ quát lên:
– Dượng ta chịu gặp ngươi đã là phúc lớn của ngươi rồi. Ngươi có biết dượng ta là ai không? Là Mạc Quốc Hào Mạc đại đan sư đó! Người xin dượng luyện đan xếp hàng dài cả ra, ngươi còn không biết điều sao?
Lăng Hàn phẩy tay:
– Biến đi. Chó ngoan không cản đường, tránh sang một bên.
Phan Hổ lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu!
Lăng Hàn cười nhạt. Với ánh mắt sắc bén, hắn đã nhìn thấu Phan Hổ chỉ là kẻ ngoài mạnh trong yếu. Mà dù Phan Hổ có giữ thái độ cứng rắn đi chăng nữa thì cũng không sao, Lăng Hàn sẽ đánh hắn ra trò.
Trong tay có Bí Lực Hoàn phiên bản cải tiến, sợ gì không có tiệm thuốc nào chịu nhận?
Lăng Hàn sải bước đi nhanh, hoàn toàn phớt lờ Phan Hổ.
Phan Hổ cắn răng vội đuổi theo:
– Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu đi theo ta?
Vẫn giữ thái độ ��ó?
Lăng Hàn chỉ cười nhạt và tiếp tục bước đi.
Phan Hổ đổ mồ hôi như tắm. Nếu hôm nay không thể mời được Lăng Hàn trở về, hắn sẽ bị Mạc Quốc Hào đuổi ra khỏi nhà mất.
Mất đi cái danh nghĩa Mạc gia, hắn khác gì một tên du côn ��ường phố?
Tưởng tượng mình sẽ trở thành loại người tầm thường nhất mà hắn khinh thường, Phan Hổ bất chấp tất cả, vọt tới trước mặt Lăng Hàn, quỳ sụp xuống.
– Xin ngươi hãy quay về cùng ta!
Lăng Hàn bình tĩnh nhìn Phan Hổ, không nói hắn từng là Chí Tôn, thì với việc bắt đầu lại trên con đường đan đạo, hắn vẫn sẽ trở thành nhân vật phong vân, đâu cần quan tâm đến một tiểu nhân vật đang quỳ lạy này?
Không dễ như vậy đâu.
Hắn tiếp tục đi.
Phan Hổ ở phía sau liên tục dập đầu, van vỉ:
– Đại nhân, con sai rồi! Con sai rồi!
Lăng Hàn ngừng bước nhưng không quay đầu.
Phan Hổ thấy có cơ may, liền tiếp tục lạy, không dám dừng lại.
Ban đầu Phan Hổ cảm thấy mặt nóng ran, quỳ lạy người ta ngay giữa đường thật sự quá mất mặt. Nhưng Phan Hổ vốn chẳng phải đại nhân vật gì, có mấy ai thực sự biết mặt hắn chứ? Mọi người tuy vây xem náo nhiệt, nhưng qua vài ngày rồi cũng sẽ quên.
Đối với một kẻ như Phan Hổ, sĩ diện quả thực rất quan trọng, nhưng so với lợi ích thực tế thì nó lại chẳng đáng kể.
Phan Hổ dập đầu đến rách cả da trán, máu chảy đầm đìa nhỏ giọt xuống đất, trông vô cùng thảm hại:
– Xin hãy tha thứ cho con, con sai rồi, con thật sự đã sai rồi!
Đoạn văn này thuộc quyền sở hữu của truyen.free, được chỉnh sửa và biên tập chuyên nghiệp.