(Đã dịch) Thần Đạo Đan Tôn - Chương 3522
Cát Nguyên Long vẫn với cái giọng điệu móc mỉa quen thuộc:
– Nói mấy lời này có ích gì? Ngươi có thể ép con cự mãng kia phải lộ diện không? Hay ngươi nín thở được nửa tiếng à?
Bà lão phẩy tay áo, không buồn tranh cãi nữa, dường như đã quá hiểu cái tính cách quái gở của lão già này nên chẳng muốn đôi co:
– Lười nói với ngươi!
Một lão già khác bước ra, khoác đạo bào, tay cầm quạt lông, toát lên vẻ tiên phong đạo cốt:
– Thật ra cũng có cách.
Thấy lão già ấy xuất hiện, Tôn Kiếm Phương và Tào Thông khẽ nhướng mày. Cát Nguyên Long, lần hiếm hoi không châm chọc ai, cũng im lặng.
Bà lão mở miệng nói:
– Lão độc vật, ngươi cả ngày đắm chìm trong độc dược mà vẫn chưa chết, đúng là một kỳ tích.
Lão già mặc đạo bào cười lớn đáp lại:
– Nếu chúng ta không đột phá, thì cùng lắm mười năm nữa là cả lũ sẽ một chân vào quan tài thôi chứ gì?
Đám người Tôn Kiếm Phương giật mình thon thót, bởi họ vẫn luôn cố ý né tránh nhắc tới cái hạn tuổi thọ đã gần kề.
Lão độc vật này cùng thời với bọn họ, thuở trước từng là một y sĩ cứu thương, nhưng không ai ngờ sau tai biến lớn lại dấn thân vào con đường độc dược mà không quay đầu lại, khiến ai nấy đều e ngại. Sau đó, lão thành lập Bách Độc Môn, thu nhận rất nhiều môn nhân đệ tử, tất cả đều tinh thông độc thuật.
Độc thuật luôn khiến người ta phải kiêng dè, ngay cả những Vương Giả Thập Nhị Mạch cũng không dám lơ là.
Cát Nguyên Long hỏi, với ngữ điệu hiếm hoi có phần khách sáo:
– Lão độc vật, ngươi có đề nghị gì?
Lão độc vật lạnh nhạt nói:
– Đơn giản.
Lão móc một cái bình nhỏ từ trong ngực áo ra, rồi đến gần ao nước, cẩn thận mở nắp bình và nhỏ xuống một giọt chất lỏng.
Lão mỉm cười nói:
– Đây là độc tố kiểu mới mà lão phu đã tốn bao công sức nghiên cứu ra. Đừng xem thường nó, tuy chỉ là một giọt nhưng có thể khiến cả ao nước biến thành ao kịch độc.
Mọi người xúm xít lại xem. Ao nước trong veo nhanh chóng chuyển sang màu đen ngòm, mùi gay mũi xộc thẳng vào khiến ai nấy đều chóng mặt.
Thật khủng khiếp, chỉ ngửi mùi thôi đã khiến người ta khó chịu, nếu chạm vào nó thì không biết sẽ thế nào?
Bùm!
Mặt nước đột nhiên nổi sóng, một con rắn khổng lồ, thân to cỡ thùng nước, phá toang mặt nước, chui vọt lên và phóng vút lên bờ.
Quả nhiên, độc dược đáng sợ đến nhường nào, ngay cả yêu thú đẳng cấp Vương Giả cũng không thể chịu đựng nổi.
Vừa lên bờ, con mãng xà khổng lồ đã cuộn mình lại, vùi đầu vào thân thể đồ sộ như ngọn núi nhỏ. Đôi mắt nó đảo liên tục khắp bốn phía, đỏ ngầu như đèn lồng, tóe ra hung quang khiến người ta không rét mà run.
Cát Nguyên Long hét to:
– Lão độc vật, ngươi đầu độc chết luôn Phục Lăng quả rồi!
Lão độc vật thản nhiên nói:
– Yên tâm đi, báu vật như Phục Lăng quả chỉ sợ lửa, chất độc không thể làm gì được nó. Con mãng xà đã xuất hiện rồi, các ngươi định giết nó thế nào đây?
Nếu con mãng xà còn ở sâu dưới đáy ao thì dù là Vương Giả Thập Nhị Mạch cũng phải cau mày, không tự tin chút nào rằng mình có thể giết được nó.
Nhưng khi lên bờ thì khác, chẳng khác nào con cọp bị nhổ hết răng, chẳng còn chút uy hiếp nào.
Bởi vì nó mới đạt cảnh giới Thập Mạch, chỉ vừa bước chân vào hàng ngũ Vương Giả.
Bà lão mở miệng nói:
– Vậy thì, chúng ta chẳng còn sống được bao lâu nữa, hay là hãy nhường cơ hội này cho lớp trẻ thì sao?
Cát Nguyên Long hỏi:
– Là sao?
Bà lão nói:
– Thế hệ trước chúng ta sẽ không ra tay, cứ để lớp trẻ làm thôi. Ai có thể giết được con hung vật kia thì Phục Lăng quả sẽ thuộc về người đó, các vị thấy sao?
Nhiều người bắt đầu động lòng. Đánh nhau tranh giành Phục Lăng quả, không chừng sẽ khiến Vương Giả thuộc thế lực của ta bị tàn tật, thậm chí là bỏ mạng.
Vì một trái cây cấp Vương mà phải trả giá bằng một Vương Giả thì hoàn toàn không đáng.
Nhưng nếu để lớp trẻ cạnh tranh, đặc biệt là trong việc tiêu diệt cự mãng, sẽ tránh được vấn đề này.
Tôn Kiếm Phương đồng ý đầu tiên:
– Lão phu đồng ý.
Cổ Thang và Hạ Quan vội kêu lên:
– Tông chủ!
Hai người họ không yên tâm khi giao một cuộc tranh giành quan trọng như vậy cho lớp tiểu bối, đặc biệt là Lăng Hàn, bởi Phục Lăng quả là một báu vật mà họ hằng khao khát. Hơn nữa, nếu Lăng Hàn hay Nhiếp Dương có được Phục Lăng quả, làm sao hai người họ có thể mặt dày mà đòi lấy được?
Tôn Kiếm Phương thể hiện sự quả quyết của mình, không cho Cổ Thang và Hạ Quan bất kỳ cơ hội nào để phản bác:
– Lão phu đã quyết ý!
Dù không cam lòng, đám người Cổ Thang cũng đành câm miệng. Biết trách ai khi họ không phải là Vương Giả Thập Nhị Mạch đỉnh cấp? Cánh tay làm sao vặn quá được cái đùi?
– Tốt, bổn tọa cũng đồng ý.
– Làm như vậy không mất hòa khí, tốt.
– Quyết định thế đi.
Tất cả các thế lực đều đồng ý. Khi không có thế hệ trước nhúng tay vào, bọn họ tràn đầy tự tin vào lứa trẻ mà mình mang theo.
Tôn Kiếm Phương nghiêm túc nói với bốn người Lăng Hàn:
– Bốn người nhớ chung sức đồng lòng, đoàn kết nhất trí!
Bốn người Lăng Hàn gật đầu:
– Rõ!
Tôn Kiếm Phương nói câu đó, ý muốn nhắc nhở rằng, khi có ngoại địch thì không được nội loạn.
Bốn người Lăng Hàn bước ra, lớp trẻ từ các thế lực khác cũng lần lượt bước ra. Tổng cộng có hơn ba mươi người trẻ tuổi đến từ mười thế lực khác nhau.
Mọi người bao vây cự mãng nhưng không ai tùy tiện tấn công.
Đây là một Vương Giả Thập Mạch, lại còn là yêu thú. Sức mạnh của nó có thể tương đương với hai hoặc ba Vương Giả Thập Mạch của nhân loại.
Bọn họ đang cạnh tranh nhau xem ai có thể tiêu diệt cự mãng, nên người tấn công trước sẽ chẳng được chút ích lợi gì.
Một người nhìn hướng Lăng Hàn:
– Sao thế? Sau khi Lý Trường Đan trở thành đạo tử thì kiêu ngạo đến thế, vậy nên chỉ phái mấy người các ngươi ra trận, còn hắn ta không thèm đến sao?
Đây là đệ tử của Cát Nguyên Long, mấy người này đều bị lão ta dạy hư cả rồi.
Một người khác nói:
– D�� Lý Trường Đan có đến thì sao? Cũng chỉ là Cửu Mạch mà thôi.
Đây là một nam nhân dáng người cao ráo, với vẻ mặt kiêu ngạo.
Chỉ là Cửu Mạch?
Chậc chậc, nghe cái giọng điệu của hắn, cứ như thể hắn ta đã là Vương Giả Thập Mạch vậy.
Thấy mọi người đều nhìn mình, nam nhân kiêu ngạo nói:
– Tại hạ tên Tư Mã Vinh của Thương Vũ thành, xin chào các vị!
Tư Mã Vinh chắp tay vái chào mọi người, dù cử chỉ có vẻ khách sáo, nhưng vẻ mặt vẫn lộ rõ sự kiêu ngạo, vênh váo.
Có người hỏi Tư Mã Vinh:
– Tư Mã huynh không thèm để những kẻ Cửu Mạch vào mắt sao?
Tư Mã Vinh cười:
– Ha ha ha!
Tư Mã Vinh nhìn hướng cự mãng:
– Ai chưa đạt Thập Mạch thì ngoan ngoãn lùi sang một bên, đừng tự mình tìm đường chết!
Ui!
Mọi người giật mình, nghe ý của Tư Mã Vinh thì hình như hắn ta đã đạt đến Thập Mạch.
Nhưng sao có thể?
Hơn một trăm năm qua, trừ nhóm người đầu tiên, những người khác phải đến sáu, bảy mươi tuổi mới có thể khai mở Thập Mạch, bước vào đẳng cấp Vương Giả. Thoạt trông Tư Mã Vinh mới chỉ hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, vậy mà đã trở thành Thập Mạch ư?
Nếu đúng là vậy, Tư Mã Vinh đã lập nên một kỷ lục mới.
Tư Mã Vinh kiêu ngạo nói:
– Các ngươi nên đi ra ngoài khám phá nhiều hơn đi, thế giới bên ngoài còn rộng lớn lắm.
Tư Mã Vinh khinh thường liếc nhìn mọi người, rồi thét dài một tiếng, xông thẳng vào con mãng xà khổng lồ.
Tư Mã Vinh quả thật rất dữ dội, đối diện với yêu thú Vương Giả Thập Mạch mà dám một mình xông lên, ít nhất thì sự dũng cảm của hắn cũng đáng để người ta khâm phục.
Vèo!
Con mãng xà khổng lồ công kích, cái đuôi thô dài quất tới, mang theo tiếng gió rít kinh hồn. Mọi quyền lợi liên quan đến bản dịch này đều thuộc về truyen.free.