(Đã dịch) Thần Đạo Đan Tôn - Chương 3000
Nói ra điều này, e rằng sẽ chẳng ai tin.
Chuẩn Thiên Tôn tầng bảy ư? Hà hà.
Khách khứa mỗi lúc một đông, Lăng Hàn vẫn luôn tìm kiếm chủ nhân của chiếc xe ngựa Tiên Kim Hoàng Ngưu kia, nhưng dù hỏi ai, họ đều lắc đầu không biết lại có một nhân vật “khủng” như vậy tham dự yến hội. Người này cũng vô danh quá đi.
Trăng đã lên cao, chợt có người lớn tiếng hô:
– Thiếu chủ đến!
Ngay lập tức, toàn trường trở nên tĩnh lặng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa vào.
Dáng dấp một nam tử trẻ tuổi nhanh chóng hiện ra. Hắn có dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn tú, khí tức nội liễm, trông như một người bình thường. Thế nhưng, chỉ cần nhìn kỹ, người ta sẽ nhận ra hắn không giống người thường, nhưng muốn nói rõ điểm khác biệt ấy nằm ở đâu thì lại chẳng có lời lẽ nào hình dung nổi.
Hà Vũ Phong, người vừa đột phá chuẩn Thiên Tôn.
– Rắm thối!
Đại Hắc Cẩu khịt mũi một tiếng.
Lăng Hàn cũng khẽ gật đầu, trong lòng thoáng chút kinh ngạc. Bởi vì Hà Vũ Phong mới đột phá chưa đầy nửa năm mà đã có thể khống chế khí tức vững vàng, hiển nhiên cảnh giới đã được củng cố. Chỉ riêng điểm đó thôi cũng đủ chứng minh hắn là một yêu nghiệt.
Hà Vũ Phong cử chỉ phong độ, nâng chén mời mọi người cùng uống, lời lẽ cực kỳ khách khí, không hề phô trương cái giá của một chuẩn Thiên Tôn chút nào. Nhờ vậy, mọi người dần dần trút bỏ e ngại, không khí buổi yến tiệc lại trở nên náo nhiệt.
– Ai là Lăng Hàn?
Hà Vũ Phong đột nhiên hỏi.
Tức thì, toàn trường lại lần nữa lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn làm như không nghe thấy, chỉ thong thả bưng chén rượu lên nhấp.
Hà Vũ Phong nhìn sang, hỏi:
– Tên tôi tớ kia của ta, có phải do ngươi giết không?
Lời vừa dứt, cả đám người xôn xao bàn tán.
Chuyện này là từ bao giờ? Lăng Hàn quả thật quá bạo gan, ngay cả người của Hà Vũ Phong mà cũng dám động vào ư?
– Đúng vậy, xét về kết quả, đích xác là ta đã giết.
Lăng Hàn rất sảng khoái gật đầu.
Nếu Tần Sương là đệ tử của võ viện, thì Lăng Hàn nhất định phải chối bay chối biến, bởi giết hại đồng môn chính là trọng tội. Nhưng đã không phải đệ tử võ viện, vậy thì chẳng cần kiêng dè gì, binh đến tướng chặn, muốn chơi thế nào cũng được.
– Gan của ngươi thật chẳng nhỏ, ngay cả người của ta mà cũng dám động vào!
Hà Vũ Phong nói, nhưng sắc mặt vẫn dửng dưng như mây trôi nước chảy, làm như chẳng hề tức giận chút nào.
Đích xác, Tần Sương chỉ là một thủ hạ của hắn, không phải thân nhân. Hơn nữa, hắn đã tu thành chuẩn Thiên Tôn vị, sao có thể dễ dàng động sắc mặt vì một chuyện nhỏ như vậy?
– Giờ phút này tâm trạng của bản tôn không tệ, vậy ta sẽ phạt ngươi làm tôi tớ cho bản tôn một kỷ nguyên, ngươi có phục hay không?
Hà Vũ Phong nói.
Nghe vậy, mọi người ai nấy đều hít một hơi lạnh.
Yêu nghiệt như Lăng Hàn, mọi người đều thấy rõ. Đừng nói một kỷ nguyên, có lẽ chỉ vài chục tỷ năm là hắn có thể vượt qua cảnh giới Tiên Vương, thành tựu chuẩn Thiên Tôn vị. Nếu Lăng Hàn thật sự khuất phục Hà Vũ Phong, trở thành tôi tớ, thì dù sau này có trở thành Thiên Tôn, đó cũng sẽ là một vết nhơ không thể rửa sạch.
Xem khắp lịch sử, chưa từng có Thiên Tôn nào lại đi làm tôi tớ cho người khác. Thiên Tôn nào mà chẳng kiêu ngạo tột độ?
Hà Vũ Phong thật đúng là quá độc ác.
Lăng Hàn nhếch mép cười khẩy:
– Ta thật sự không tin!
Nụ cười trên môi Hà Vũ Phong lập tức đông cứng, hắn hừ lạnh một tiếng:
– Lời Thiên Tôn đã phán, còn cao hơn cả Thiên Địa quy tắc, vậy mà ngươi dám không tuân theo, đây chẳng phải là sỉ nhục bản tôn sao!
Thiên Tôn há có thể bị sỉ nhục?
Hắn vươn tay, tức thì, một áp lực đáng sợ như núi đè xuống. Mọi người chỉ cảm thấy khó thở, mạch máu căng phồng, như thể sắp nổ tung đến nơi.
– Hà đại nhân!
Vương Thiên Dương đột ngột lên tiếng.
– Lão phu xin Hà đại nhân nể mặt, tha cho kẻ này một lần.
Vương Thiên Dương!
Mọi người thầm kêu lên một tiếng. Vương gia là một hào môn danh giá lâu đời, lão tổ Vương gia lại là Tam Bộ Thiên Tôn, thuộc hàng tồn tại mà ai nấy đều phải ngước nhìn. Vương Thiên Dương đã mở lời cầu tình cho Lăng Hàn, ai nấy đều tin rằng Hà Vũ Phong nhất định phải nể mặt.
Hà Vũ Phong không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Thiên Dương. Không khí xung quanh trở nên càng lúc càng lạnh lẽo, khiến mỗi người đều không kìm được mà rùng mình.
Cho đến khi có người gần như không thể chịu đựng thêm nữa, Hà Vũ Phong mới chịu mở miệng:
– Nếu như là Tam Bộ Thiên Tôn đại nhân của Vương gia lên tiếng, bản tôn sẽ tạm thời nhượng bộ. Nếu là An Đức huynh mở lời, bản tôn cũng sẽ nể mặt một phần. Nhưng mà, ngươi chỉ là Tiên Vương tầng chín, có tư cách gì để bản tôn phải nể ngươi?
Hí!
Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh. Họ không ngờ rằng Hà Vũ Phong lại có thể không nể mặt Vương Thiên Dương đến vậy.
Phải biết, Vương Thiên Dương chính là Gia chủ Vương gia, hơn nữa ông ấy cũng có khả năng đột phá Thiên Tôn.
Thế nhưng, khi mọi người suy nghĩ lại, ai nấy đều gật gù đồng tình. Luận về bối cảnh, cha của Hà Vũ Phong là Tứ Bộ Thiên Tôn, cao hơn lão tổ Vương gia một bậc. Mà riêng bản thân Hà Vũ Phong, hắn là một chuẩn Thiên Tôn, đứng ở địa vị cao vời vợi.
Đoạn văn này, sau khi qua bàn tay biên tập, nay thuộc về truyen.free.