Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 191 : Lục chuyển Nguyên Linh đan

Phượng Ly điện!

Tiểu Phượng lâu!

Tiểu Phượng lâu là nơi riêng tư mà Trần Uyển Thấm xây dựng.

Bên trong phòng, Trần Uyển Thấm mặc lụa mỏng, ngồi xếp bằng trên tháp, sắc mặt ửng hồng, e lệ động lòng người!

Sau lưng nàng, Tần Hạo toàn thân tỏa ra hỏa khí, nhắm mắt, hai tay đặt lên lưng Trần Uyển Thấm, dồn hết tinh lực để chữa trị hàn tật cho nàng.

Bàn tay Tần Hạo tựa như hai khối sắt nung đỏ, có làn khói trắng nhè nhẹ bốc lên từ dưới lòng bàn tay.

Theo hỏa khí không ngừng truyền vào thân thể đối phương, gương mặt Trần Uyển Thấm càng thêm ửng hồng mê người, thêm vào đó là lớp lụa mỏng ướt đẫm mồ hôi, khiến cả người nàng vô cùng thoải mái!

Chó Tinh nằm ở cửa, liếc xéo hai mắt, như hai hàng chữ nhất nhìn ra phía ngoài, nơi Trần Thương Hà đang đứng.

Đặc biệt ánh mắt nó, còn chăm chú quét tới quét lui ở hạ bộ Trần Thương Hà, tựa hồ đang suy nghĩ nên cắn từ đâu thì thích hợp hơn.

Trần Thương Hà đi tới đi lui trước cửa, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

Tần Hạo có thể chữa khỏi cho con gái ông không đây?

Hắn rốt cuộc có được không?

Hàn tật lợi hại như vậy, đã hành hạ con bé ròng rã mười bảy năm rồi!

Vạn nhất thất bại thì sao?

Vạn nhất Tần Hạo không nhịn được thì biết làm sao?

Trần Thương Hà càng nghĩ càng nóng lòng, hận không thể xông vào trong phòng tìm tòi cho ra nhẽ.

Nhưng con chó Tinh lại nằm ở cửa, ánh mắt còn chăm chú vào hạ bộ của ông, điều này khiến Trần Thương Hà rợn cả tóc gáy.

Sóng gió thí luyện tạm thời lắng xuống!

Trước mắt xem ra, Trần Thương Hà quả thực không thể làm gì được Quy Hải phái.

Nhưng mối thù này, coi như đã kết, mà còn kết đến tận xương tủy!

Quy Hải phái điều động hai tên trưởng lão, hai tên hạch tâm đệ tử, mười tên nội môn tinh anh, mưu toan diệt trừ con gái Trần Thương Hà.

Cũng may, lũ người không có mắt này đều bị Tần Hạo giết chết.

Quy Hải phái trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tổn thất thảm hại như vậy!

Trong vòng mười năm, tuyệt đối không thể ngóc đầu lên được!

Không thể không nói, tiểu Hạo thật là mạnh mẽ, Huyền thúc quả không nhìn lầm người!

Trần Thương Hà quyết định, cổ vũ Tần Hạo tham gia Tứ Quốc Võ Đạo hội, nhất định phải hung hăng tát vào mặt Quy Hải phái mấy cái.

Nhất là cái tên Vương Quy kia, nhất định phải đạp hắn dưới chân!

Quy Hải phái chẳng phải tôn Vương Quy làm Thánh Tử sao? Vậy lão tử liền tôn Tần Hạo là Thánh Vương, nhất định phải đè đầu Vương Quy xuống.

Trần Thương Hà bây giờ vừa vội vừa tức, Tần Hạo sao còn chưa ra.

Vạn nhất hắn thú tính nổi lên, nhân cơ hội chiếm tiện nghi con gái ông thì biết làm sao?

Hắn cứu mạng con gái ông.

Tiểu Uyển có nên phối hợp hắn một chút, hay là trực tiếp mặc hắn làm gì thì làm?

Ôi chao, sốt ruột chết mất lão tử!

...

"Ổn rồi!"

Tần Hạo thu tay về, lau mồ hôi trên trán.

Bước vào Nguyên Sư cảnh quả nhiên không tầm thường!

Nhớ lần đầu tiên Trần Uyển Thấm áp chế hàn tật, Tụ Nguyên nhất trọng Tần Hạo suýt chút nữa ngất xỉu.

Hiện tại triệt để trừ tận gốc hàn tật, Tần Hạo ngược lại không hề tổn hao gì.

Nguyên Sư cảnh đúng là một bước tiến lớn!

"Xong rồi sao?"

Trần Uyển Thấm mắt tròn xoe, tay nhỏ kéo lấy y phục mặc vào người, động tác nhanh nhẹn lưu loát.

"Không tin ta?"

Tần Hạo có chút bất mãn.

Ta đây là đã triệt để loại bỏ hàn tật cho ngươi, dùng ôn hỏa chữa trị kinh mạch bị tổn hại, mà còn vĩnh viễn không tái phát.

Sau này ngươi muốn thi triển Hàn Băng quyết thế nào thì thi triển, muốn đóng băng ai thành que kem thì đóng!

"Không phải, ta chỉ là cảm thấy..."

Trần Uyển Thấm có cảm giác như đang nằm mơ.

Hàn tật đã hành hạ nàng ròng rã mười bảy năm, dưới tay Tần Hạo lại dễ dàng như vậy.

Tần Hạo thực sự quá thần kỳ!

"Ta còn có việc, đi Đan phong một chuyến!"

Tần Hạo xoay người muốn đi!

Nếu đã quyết định tham gia Tứ Quốc Võ Đạo hội, nhất định phải tăng thêm chút thực lực.

Hắn muốn luyện chế một viên đan dược, Lục Chuyển Nguyên Linh đan.

Uống Lục Chuyển Nguyên Linh đan, Tần Hạo có nắm chắc trực tiếp tấn thăng tam tinh Nguyên Sư.

Nhưng với năng lực hiện tại của hắn, muốn luyện chế viên đan dược này là điều khó có thể xảy ra.

Cho nên hắn muốn tìm Đan Huyền!

"Ngươi thật sự định tham gia Võ Đạo hội?"

Trần Uyển Thấm có chút lo lắng.

Tứ Quốc Võ Đạo hội vô cùng tàn khốc, trên đài đấu, thiên tài xuất hiện lớp lớp!

Không ngoa khi nói, những cường giả như Quy Hải Nhị Đao cũng không phải là ít.

Quy Hải Nhị Đao chỉ là một con chó săn của Vương Quy.

Tần Hạo giết Quy Hải Nhị Đao đã đánh rất vất vả rồi.

Còn vọng tưởng đấu với Vương Quy, quả thực có chút trứng chọi đá.

Lo lắng nhiều hơn, Trần Uyển Thấm còn có một tia mừng rỡ.

Phượng Ly cung và Tinh Nguyệt học viện có trăm năm giao tình, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, dù Trần Uyển Thấm không tham gia Võ Đạo hội, cũng rất có khả năng nhận được một suất đi Lạc Thủy Đế Quốc, dù sao thể chất nàng bất phàm.

Nếu Tần Hạo có thể giết ra vòng vây, áp đảo quần hùng, leo lên ngôi vô địch.

Đến lúc đó có thể cùng Trần Uyển Thấm cùng nhau đến Lạc Thủy Đế Quốc.

"Muốn đánh thì đánh thôi, ta đi tìm lão đầu trước!"

Tần Hạo trả lời rất thẳng thắn.

"Ngươi chờ ta một chút!"

Trần Uyển Thấm nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề.

Nàng bây giờ dính Tần Hạo vô cùng, một khắc cũng không muốn rời xa.

"Ôi chao, tiểu Hạo cuối cùng ngươi cũng ra rồi, ngươi có làm gì con gái ta không? Ngươi có sờ soạng nó không? Hàn tật của nó chữa thế nào rồi? Có cần tiến hành thêm một đợt trị liệu, củng cố thêm không?"

Trần Thương Hà vội vàng hỏi.

"Ông hỏi Tiểu Uyển đi!"

Tần Hạo bước ra khỏi sân nhỏ.

Trần Thương Hà lại nhanh chóng níu lấy Trần Uyển Thấm: "Tiểu Uyển con cảm thấy thế nào? Hàn tật đã khỏi chưa? Có cần để Tần Hạo củng cố thêm không?"

"Hàn tật gì chứ? Ông mau tránh ra cho con!"

Trần Uyển Thấm đẩy Trần Thương Hà ra, đuổi theo Tần Hạo.

Uông uông... Gâu!

Chó Tinh vui vẻ đi theo sau hai người.

Vù!

Một trận gió lạnh thổi qua, Trần Thương Hà một mình đứng ngơ ngác trong gió.

Hàn tật không còn?

Hành hạ ròng rã mười bảy năm, lão tử cầu khắp danh y, ngay cả Huyền thúc cũng không giải quyết được hàn tật... Cứ như vậy mà hết?

Sao có thể nói hết là hết được chứ?

Ngươi mau trả hàn tật lại cho ta!

...

Đan phong!

Khói trắng lượn lờ, tựa chốn tiên cảnh!

Lúc này, tại tầng thứ ba của Đan điện.

Tiêu Hàm toàn thân lấp lánh khí diễm màu lục, khí tức vô cùng cường thịnh.

Mái tóc nàng hơi bay nhẹ sau gáy, trong đôi mắt, thỉnh thoảng có ánh sáng sắc bén lóe lên, khiến người ta e sợ, như một nữ đế không thể xâm phạm!

Dưới sức mạnh mênh mông của Ngọc Trụy, Tiêu Hàm đã đạt đến đỉnh phong ngũ tinh Nguyên Sư, quả thực sắp tu luyện tẩu hỏa nhập ma.

Đồng thời, dường như nàng tùy thời có thể đột phá lục tinh Nguyên Sư!

"Lão đầu..."

Thanh âm Tần Hạo truyền đến.

Tiêu Hàm lập tức thu nạp khí tức, ngừng tu luyện, trên mặt nở nụ cười vui mừng, nàng đã rất lâu không gặp Tần Hạo.

Nàng nhìn xuống qua cửa sổ, thấy Trần Uyển Thấm bên cạnh Tần Hạo, không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.

Trong đan phòng, Đan Huyền đang chuyên tâm nghiên cứu Đan thuật.

"Sao vậy, tìm ta có việc?"

Đan Huyền hỏi.

"Cho ông một phương thuốc, luyện đan cho ta!"

Tần Hạo đưa phương thuốc Lục Chuyển Nguyên Linh đan đã chuẩn bị sẵn cho Đan Huyền.

Đan Huyền nhận lấy xem, cau mày: "Quy trình phức tạp như vậy? Tốn công tốn sức như thế, đây là đan dược mấy phẩm?"

"Tam phẩm!"

Tần Hạo thản nhiên nói.

Răng rắc!

Đan Huyền kinh ngạc đứng tại chỗ, lộ vẻ mặt khổ sở.

Tần Hạo nói nhẹ nhàng như vậy, vừa mở miệng đã bảo ông luyện chế một viên tam phẩm đan dược, hơn nữa còn là Lục Chuyển!

Đan Huyền chỉ là một Luyện Đan sư nhị phẩm nhỏ bé, điều này vượt quá khả năng của ông.

"Đừng nói ông không làm được, đến cả Cường Nguyên đan ông còn làm ra được, Lục Chuyển Nguyên Linh đan cũng tuyệt đối không thành vấn đề. Hơn nữa, ông dường như đang che giấu ta điều gì đó!"

Tần Hạo bĩu môi nói.

Hôm qua, khi Đan Huyền và Trần Thương Hà chạy đến Bạo Viêm sơn.

Nguyên khí chấn động khiến đại địa rung chuyển ầm ầm.

Từ rất xa, Tần Hạo đã thấy một đoàn Nguyên khí màu tím lam bay tới chân trời.

Nguyên khí màu lam là biểu tượng của Nguyên Tông cảnh, uy lực vô cùng lớn.

Mặc dù khi hạ xuống, Nguyên khí màu lam lập tức biến thành màu lục của Nguyên Sư cảnh.

Nhưng sao có thể qua mắt được Tần Hạo.

Điều này chứng tỏ, hoặc là Trần Thương Hà là Nguyên Tông, hoặc là lão già Đan Huyền là Nguyên Tông.

Hai gã này che giấu tu vi, lừa cả Khương Quốc, nhưng không lừa được Tần Hạo! Dịch độc quyền tại truyen.free

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free